» Q.1 – Chương 868: Bảy đại giáo chủ
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
Mạc Phàm rõ ràng, ở địa phận Thượng Hải, phần lớn nhân viên Thẩm Phán Hội đã bị Hắc Giáo Đình tra xét đến mức bị lộ tẩy. Trong tình huống chưa hoàn toàn xác định bọn chúng ẩn náu ở đâu, lại là một đám người như thế nào, Thẩm Phán Hội quả thực không thể có động thái lớn.
Mà nếu trực tiếp phong tỏa hòn đảo, lại phải cân nhắc đến vấn đề bọn nhân viên Hắc Giáo Đình bắt giữ người dân bình thường làm con tin. Bởi vậy, Thẩm Phán Hội đã bí mật treo giải thưởng, hy vọng một vài thợ săn có thực lực mạnh mẽ sẽ đến giúp diệt trừ bọn chúng.
“Lần hành động này lấy tiểu đoàn đội của ngươi làm chủ, ta sẽ âm thầm hiệp trợ ngươi. Nhưng ngươi phải rõ ràng, trong hoàn cảnh đặc thù của Sùng Minh đảo, ta và người của ta không thể ở quá gần. Các ngươi gặp nguy hiểm, chúng ta không cách nào đến kịp thời, vì vậy nhất định phải kéo dài.” Lãnh Thanh nghiêm túc nói với Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh nhận ra điểm không đúng, vội vàng nói: “Này cho ăn, Đại sư tỷ, ta còn chưa nói ta muốn nhận!”
“Vậy ngươi hỏi cái gì?” Mặt Lãnh Thanh lập tức kéo xuống.
“Ta chỉ là tìm hiểu một chút tình hình, vạn nhất đúng là đầm rồng hang hổ, ta sợ với sức mạnh cá nhân của ta…”
“Thẩm Phán Hội có cấp độ bảo mật, một khi có người cố ý vượt qua để thu được thông tin bảo mật, người đó sẽ bị chúng ta coi là kẻ đánh cắp, tùy tình tiết nghiêm trọng mà xử phạt. Ngươi muốn vào Thẩm Phán Hội ngồi mấy tháng sao?” Lãnh Thanh không vui nói.
“…” Mạc Phàm đều không còn gì để nói.
Không biết tại sao, hắn cảm giác chuyện này là hai tỷ muội các nàng liên thủ thiết kế hắn!
“Được rồi, được rồi, nói cho ta biết trước bọn chúng có bao nhiêu người.” Mạc Phàm bất đắc dĩ nói.
“Tạm thời không rõ ràng, nếu là một phân hội, nhân số hẳn là sẽ không dưới bốn mươi người đi.” Lãnh Thanh phỏng đoán nói.
“Kim ngạch treo giải thưởng là bao nhiêu.” Mạc Phàm hỏi.
“Một tên áo xám giáo đồ năm mươi vạn, một tên hắc y giáo sĩ chín triệu, một tên áo lam chấp sự 120 triệu. Bất luận sống chết, nhưng nhất định phải xác định tuyệt đối thân phận, hoặc có bằng chứng tuyệt đối.” Lãnh Thanh nói rằng.
“Treo giải thưởng theo đầu người sao?” Mạc Phàm hơi kinh ngạc nói.
“Thẩm Phán Hội đối với Hắc Giáo Đình vẫn luôn dựa theo kim ngạch nhất định mà treo giải thưởng. Vì tiền, thợ săn không gì không dám làm. Hàng năm, những thợ săn ẩn danh giúp chúng ta tra ra thành viên Hắc Giáo Đình đều là con số hàng trăm. Lần này vì hoàn cảnh Sùng Minh đảo nguy hiểm, nhân số không rõ, thực lực không biết, hạn mức treo giải thưởng có nâng lên.” Lãnh Thanh nói rằng.
“Một tên áo lam chấp sự mới 120 triệu, có phải hơi thấp không?” Mạc Phàm nói.
Bản lĩnh của một tên áo lam chấp sự trên căn bản đã ở địa phương hô mưa gọi gió. 120 triệu để mua đầu người áo lam chấp sự, nói thật sự rất thấp.
“Lần này thông tin do chúng ta cung cấp, đồng thời có hiệp trợ hành động. Nếu cung cấp thông tin, cộng thêm độc lập bắt sống, treo giải thưởng một tên áo lam chấp sự ở khoảng hai trăm triệu, chủ yếu xem chức vị của hắn trong Hắc Giáo Đình.” Lãnh Thanh nói rằng.
“Bắt sống có giá cao hơn sao?” Mạc Phàm hỏi một câu.
“Đương nhiên, bắt sống áo lam chấp sự mới là ý nghĩa nhất. Chúng ta nhất định phải thông qua tên cao tầng Hắc Giáo Đình này để tìm ra các thành viên tuyến dưới của hắn, như vậy mới có thể nhổ tận gốc, không còn hậu họa, thậm chí có thể thông qua tên áo lam chấp sự này tìm ra những kẻ cùng cấp độ, thậm chí cấp hồng y giáo chủ. Nhưng đáng tiếc không phải tất cả áo lam chấp sự đều đạt đến trình độ của Hổ Tân Đại chấp sự, có thể tiếp xúc với hồng y giáo chủ.” Lãnh Thanh nói rằng.
Mạc Phàm vừa nghe bắt sống có nhiều tiền hơn, mắt liền sáng lên.
Hắn và Mục Ninh Tuyết đang thiếu tiền dùng, đặc biệt là Mục Ninh Tuyết. Nếu nhận được khoản treo giải thưởng này, nàng liền có hy vọng tiến vào cấp cao.
Tuy rằng một cái Tinh Hà Chi Mạch này còn chưa đủ để chống đỡ nàng tiếp tục tu hành, nhưng trong thời gian ngắn không đến nỗi bị đội tuyển quốc phủ bỏ quá xa.
“Chờ chút, ngươi vừa nói hồng y giáo chủ cùng cấp, hồng y giáo chủ không phải Tát Lãng sao, chẳng lẽ còn có những hồng y giáo chủ khác??” Mạc Phàm bỗng nhiên nghe ra chỗ kỳ lạ trong giọng nói của Lãnh Thanh, vội vàng hỏi.
Lãnh Thanh gật gật đầu.
Vốn dĩ những thông tin này Lãnh Thanh sẽ không nói ra, cân nhắc đến Mạc Phàm đã giúp Thẩm Phán Hội tiêu diệt Hắc Giáo Đình mấy lần, lúc này mới bình tĩnh tiếng nói: “Tát Lãng là một trong những hồng y giáo chủ, có người nói Hắc Giáo Đình tổng cộng có bảy vị hồng y giáo chủ, trong đó có bốn vị thân phận không rõ, tuổi tác không rõ, giới tính không rõ. Tuy đã có hai tên bị Thẩm Phán Hội ghi án, và biết được những gì đã từng gây ra, nhưng độ khó để bắt giữ và đánh gục rất lớn.”
Mạc Phàm trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ là nhìn Lãnh Thanh như vậy.
Hắn thật sự cho rằng người cao nhất trong Hắc Giáo Đình chính là Tát Lãng. Dù sao, hành động của Tát Lãng ở Cổ Đô thực sự kinh thiên động địa, khiến toàn thế giới sởn cả tóc gáy. Người như vậy lại vẫn chỉ là một trong bảy đại giáo chủ của Hắc Giáo Đình, vậy sáu tên còn lại điên cuồng đến mức nào, dã tâm lật đổ thế giới của bọn chúng đáng sợ đến mức nào? ?
“Mấy hồng y giáo chủ khác đều không ở trong lãnh thổ Trung Quốc, vì vậy ngươi cũng không cần lo lắng quá mức. Mặt khác, Tát Lãng hẳn là tên có thiên phú phạm tội lớn nhất trong tất cả hồng y giáo chủ. Thật bất hạnh, tên này lại cắm rễ ở quốc gia chúng ta. Mặc dù nhổ bật gốc ả, cái giá phải trả lại là sự đau đớn thê thảm như vậy…” Lãnh Thanh nói rằng.
“Tát Lãng…” Mạc Phàm đã quá nhiều lần nghe được cái tên này, nhưng vừa nghĩ tới bao nhiêu người đã mất đi sinh mạng chỉ vì muốn diệt trừ Tát Lãng, bao gồm cả huấn luyện viên Trảm Không cũng đã hy sinh to lớn như vậy, trong lúc nhất thời nắm đấm đều siết chặt lại.
Đây là một kẻ khiến người ta vượt qua sâu trong linh hồn cảm thấy sợ hãi, cũng là một kẻ nghiệt giả nhân thần cộng phẫn đến cực hạn! Chính mình đã từng ở rất gần, rất gần người này, nhưng lại không kéo xuống được lớp mặt nạ da người!
“Trước tiên nhổ bỏ khối u cuối cùng mà Tát Lãng để lại trên đất nước chúng ta đi, muốn bắt giữ Tát Lãng còn cần trả giá rất nhiều…” Lãnh Thanh nói rằng.
“Ừm.” Mạc Phàm gật gật đầu.
“Để che giấu tốt hơn, cùng với tìm ra ổ điểm Hắc Giáo Đình tốt hơn, Linh Linh cũng sẽ cùng các ngươi tiến vào Sùng Minh. Mạc Phàm, Linh Linh giao cho ngươi.” Lãnh Thanh nói nửa câu sau rất nặng, rất nặng.
Bình thường, Lãnh Thanh chắc chắn sẽ không để Linh Linh dính vào chuyện nguy hiểm như vậy. Nàng có thể để Linh Linh đi nhận treo giải thưởng cao cấp hơn, cũng có thể để nàng theo Mạc Phàm ở Ma Đô săn yêu, nhưng chắc chắn sẽ không cho nàng tham gia kế hoạch của Hắc Giáo Đình. Nàng rõ ràng hơn ai hết Hắc Giáo Đình là loại nhai kỹ tất báo.
Thế nhưng, Lãnh Thanh rất rõ ràng, không có sự giúp đỡ của Linh Linh, Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết rất khó vượt qua một nơi phức tạp như vậy để tìm ra Hắc Giáo Đình. Người của Hắc Giáo Đình không đến nỗi dán nhãn lên đầu, dù cho dán nhãn, tìm ra mấy chục người như vậy trong mấy trăm ngàn dân số, cũng rất khó khăn.
Không có Linh Linh, khả năng hoàn thành của bọn họ là số không.
Cũng may đây là nhóm nhân viên Hắc Giáo Đình cuối cùng trong nước. Vì thắng lợi của cuộc chiến đổ máu trắng đen không biết kéo dài bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng này, Lãnh Thanh cũng chỉ có thể hạ quyết tâm để Linh Linh gia nhập.
“Yên tâm, ta lấy tính mạng của ta đảm bảo an toàn cho nàng.” Mạc Phàm trịnh trọng nói.
“Hừ, chỉ các ngươi mới cả kinh nhất sạ.” Linh Linh uống xong sữa bò, khóe môi nhỏ vẫn còn đầy bọt, nàng nhảy xuống chiếc ghế cao, lão khí hoành thu (như ông cụ non) rời đi.
“Mục Ninh Tuyết, ngươi cũng phải chú ý. Tình hình của ngươi ta hiểu rõ, hy vọng ngươi đừng xử trí theo cảm tính, lần hành động này quan hệ trọng đại.” Lãnh Thanh lại dặn dò một câu.
Lãnh Thanh bình thường cũng là loại tính cách quyết đoán, không làm phiền. Ngày hôm nay dặn dò như vậy, có thể thấy được việc giao trọng trách tiêu diệt Hắc Giáo Đình vẫn khiến nàng rất không yên tâm. Chỉ là, Mạc Phàm đúng là ứng cử viên phù hợp nhất. Hắn không phải người nội bộ Thẩm Phán Hội, nhưng nhất định là người kiên định nhất muốn diệt trừ bọn chúng.
Trên thực tế, lần này Thẩm Phán Hội không sử dụng người của mình để hành động còn có một nguyên nhân khác, chỉ là Lãnh Thanh không muốn tùy tiện nói ra khi không có bằng chứng xác thực!