» Q.1 – Chương 866: Tát Lãng chạy trốn nơi

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025

Không rõ vì sao, sau khi Mục Ninh Tuyết bước vào căn phòng này, Mạc Phàm liền cảm thấy có tật giật mình.
Có lẽ đây chính là khí tràng của đại lão bà, tâm tư muốn gây rối của hắn, một khi bị nàng bắt gặp, sẽ không có chỗ nào trốn thoát!
“Nhanh ngồi, nhanh ngồi, chẳng phải ta nói khi ngươi đến hãy chào ta rồi ta sẽ sắp xếp cho ngươi sao, ngươi thật quá khách khí.” Mạc Phàm gượng cười, rất luống cuống, chỉ lo Mục Ninh Tuyết phát hiện điều gì đó.
Thực ra không có đầu mối nào cả, nhưng Mạc Phàm chính là chột dạ!
Mục Ninh Tuyết không để ý đến hắn, Mục Nô Kiều thì kể cho Mạc Phàm nghe chuyện xảy ra ở quốc quán vừa nãy.
Mạc Phàm nghe xong, lập tức đập bàn.
Quá đáng thật, lẽ ra hắn phải trực tiếp chặt đứt chân tên lão già Ai Cập kia, rõ ràng là thi đấu trực tiếp giữa các học viên, lại không ngại xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Đang nói chuyện này, một cô bé Tiểu la lỵ đột nhiên xông vào từ ngoài cửa phòng không khóa, nàng mặc bộ đồng phục học sinh trắng xanh sạch sẽ, tay nâng một chén trà sữa đậu đỏ, hai má phồng lên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chạy lại nhào nặn.
Chỉ có điều, đôi mắt nàng không trong suốt đơn thuần như đại đa số tiểu thiếu nữ, thờ ơ lại xen lẫn vài phần sắc bén.
“Linh Linh.” Mục Nô Kiều có chút bất ngờ, tiểu nha đầu này đã lâu không tới, bình thường nàng đến đều tìm Mạc Phàm, nàng là tiểu trợ thủ thợ săn của Mạc Phàm.
Mục Nô Kiều lại rất yêu thích Linh Linh, hận không thể đem hết thảy đồ ăn vặt trong tủ lạnh đều đưa cho nàng, chỉ tiếc Linh Linh xưa nay không mua tình cảm của đại mỹ nữ này.
Một phòng toàn cô nương!
Mạc Phàm đột nhiên có loại cảm giác rất hạnh phúc!
“Nếu ngươi không tiện, ta lần sau lại tới.” Linh Linh cũng không vào nhà, chỉ đứng ở huyền quan nơi đó.
“Ngươi nói chuyện gì trước đi.” Mạc Phàm nói.
Linh Linh trở về, phần lớn là chuyện treo thưởng, cả ngày đi học Linh Linh đều sắp phát điên rồi, nàng là một thợ săn, thợ săn đại sư của Ma Đô!
“Ngươi không phải muốn đơn đặt hàng lớn sao?” Linh Linh cởi giày, ném chén trà sữa vào thùng rác.
Mục Ninh Tuyết cũng đang nhìn nàng, âm thầm kỳ quái Mạc Phàm sao lại cùng một tiểu thiếu nữ mới lên sơ trung nói chuyện treo thưởng.
“Chuyện này nguyên bản là Thẩm Phán Hội phụ trách, nhưng nhân viên Thẩm Phán Hội phần lớn khá dễ bị bại lộ, Thẩm Phán Hội đơn giản phát ra lệnh treo thưởng tới mấy tổ chức săn bắn tư nhân có tư cách ở Thượng Hải, để những thợ săn ưu tú đến diệt trừ hậu hoạn này, ta đoán ngươi sẽ đặc biệt hứng thú với hắn, chỉ là, độ nguy hiểm rất cao.” Linh Linh lấy ra notebook, mở ra một bản đồ địa giới quanh Thượng Hải.
Mạc Phàm chú ý tới, trong bản đồ có một khối hình chữ nhật không quy tắc màu đỏ, nằm ở cửa biển Trường Giang, là một hòn đảo phù sa cửa sông rất lớn.
“Đó chẳng phải là Sùng Minh Huyền sao?” Mục Nô Kiều liếc mắt đã nhận ra khối đảo khu cửa sông này.
“Ừm, sau Cổ Đô hạo kiếp, thế lực của Tát Lãng ở toàn bộ khu vực Trung Quốc đã bị nhổ tận gốc, ngay cả Tát Lãng chính mình cũng đã lưu vong ra nước ngoài, có nhân viên cấp chính án vẫn đang truy kích, truy nã. Thế nhưng tin tức đáng tin cậy cho hay, Tát Lãng mặc dù có thể vượt qua biên giới, chạy trốn ra nước ngoài, rất có khả năng là vượt qua Sùng Minh Huyền đi.” Linh Linh chỉ vào tòa đảo cửa sông Trường Giang này, một mặt nói thật.
Mục Ninh Tuyết và Mục Nô Kiều ở một bên đều nghe sửng sốt.
Tiểu cô nương ăn mặc trang phục học sinh sơ trung này vừa mở miệng, chuyện liên quan đến dĩ nhiên là Hắc giáo đình, hơn nữa dĩ nhiên là cấp bậc Tát Lãng.
“Khặc khặc.” Mạc Phàm ho khan một tiếng, ra hiệu Linh Linh tạm thời đừng nói tiếp.
Một khi có chuyện liên quan đến Hắc giáo đình, Mạc Phàm liền không hy vọng bất kỳ người nào khác tham gia, thủ đoạn của Hắc giáo đình làm người tức giận, càng phòng không cẩn thận, Mạc Phàm một mình thì xưa nay không sợ bọn họ, nhưng nếu như liên lụy đến người ở bên cạnh, hắn thực sự cảm thấy đặc biệt bất an.
“Không có những treo thưởng khác sao?” Mạc Phàm không định nghe tiếp.
Chuyện này, chỉ thích hợp một mình hắn hoàn thành, nếu như kéo Mục Ninh Tuyết vào… bao gồm cả Mục Nô Kiều đã nghe được chi tiết nhỏ, Mạc Phàm liền không cách nào chấp nhận được.
Linh Linh lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Kim ngạch treo thưởng khác đều rất thấp, kim ngạch cao nhất chính là cái này. Thẩm Phán Hội áp lực khắp giới xã hội, đối với việc diệt trừ Hắc giáo đình đã đạt đến mức độ trăm phần trăm không hơn không kém, lần này vì tướng…”
“Được rồi, ngươi một cô bé nhà nói nhiều như vậy đồ vật làm gì!” Mạc Phàm ngăn cản lời nói của Linh Linh.
Linh Linh thấy Mạc Phàm hung nàng, thông minh nhanh trí nàng cũng ý thức được điều gì, liền ngừng lại lời nói.
“Để nàng nói tiếp.” Mục Ninh Tuyết đã cảm thấy tiểu cô nương trước mắt này không quá đơn giản, đồng thời cũng đối với dư nghiệt giáo đình càng lưu ý.
“Hắc giáo đình do Thẩm Phán Hội xử lý, chúng ta cứ kệ đi, đúng rồi, ta chính muốn nói cho hai ngươi một tin tức tốt…” Mạc Phàm chuyển sang đề tài khác.
“Ngươi cảm thấy ta có khả năng không thèm để ý sao?” Mục Ninh Tuyết nhìn kỹ Mạc Phàm, tâm trạng đã có biến hóa rõ ràng.
Nàng làm sao có khả năng không thèm để ý, chính Hắc giáo đình đã phá hủy Bác Thành, phá hủy gia tộc nàng, càng vì sự liên lụy của Mục Hạ, hiện giờ cả gia tộc bọn họ đều đối mặt một cuộc khủng hoảng lớn lao, đến mức cần đổi tên đổi họ!
Và vì chuyện này, cãi vã thì cãi vã, ly tán thì ly tán, ra đi không lời từ biệt thì ra đi không lời từ biệt, những ngày hắn trở về đế đô, Mục Trác Vân thậm chí cũng không dám tới gặp nàng, dùng cớ bận rộn như vậy từ chối, Mục Ninh Tuyết liền không thấy một người thân nào… Bọn họ đều ẩn đi, không dám thấy ánh mặt trời.
“Ta đã không còn cả dòng họ, nếu là Hắc giáo đình, mặc dù không có một phân tiền treo thưởng, ta cũng đồng ý nhận!” Mục Ninh Tuyết trịnh trọng nói.
Mục Ninh Tuyết biết Mạc Phàm, Trương Tiểu Hầu, Mục Bạch và những người khác đã chiến đấu chính diện với Hắc giáo đình ở Cổ Đô, càng trước đó, Hứa Chiêu Đình đã dùng mạng đổi lấy tên một chấp sự, bọn họ có thể chống lại Hắc giáo đình, nàng như thế cũng được, tộc nhân nàng hy sinh không ít hơn nữa mấy!
“Linh Linh, ngươi về trước đi.” Mạc Phàm nói với Linh Linh.
“Ồ.” Linh Linh cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, bầu không khí trong nhà đột nhiên thay đổi, Mục Ninh Tuyết chăm chú nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ánh mắt chao đảo kịch liệt.
Mục Nô Kiều cũng cảm giác được tâm trạng hai người không ổn lắm, thức thời lên lầu, đóng cửa phòng.
“Không cần ngươi thay ta quyết định điều gì.” Mục Ninh Tuyết nói với Mạc Phàm.
“Ta đương nhiên không thể thay thế quyết định của ngươi, nhưng manh mối nằm trong tay ta, Linh Linh là đối tác của ta, ta nói không nhận, chính là không nhận.” Mạc Phàm cũng rất khẳng định nói.
“Ngươi…” Mục Ninh Tuyết tức giận đến có chút nói không ra lời.
“Nghe ta, đừng đi quản Hắc giáo đình, chí ít bây giờ đừng đi.” Mạc Phàm rất thành khẩn nói.
“Cha nuôi ta là thành viên Hắc giáo đình, đệ đệ ruột hắn cũng là cao tầng Hắc giáo đình, ngươi rõ ràng hắn hiện tại cùng đường mạt lộ đến mức nào sao, nếu như ta vẫn chưa thể làm được chút gì, hết thảy oán niệm đều sẽ đổ lên người hắn, những người thân của kẻ bị hãm hại, bọn họ căn bản không có lý trí có thể nói, bọn họ cần cha ta đền mạng người thân cho bọn họ… Hắn ngay cả quyền lợi thấy ta một mặt đều đánh mất.” Mục Ninh Tuyết xoay người, tâm trạng có vẻ mấy phần kích động.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1007: Ngụy Long hóa cốt!

Chương 2518: Nham Ma huyết mạch

Q.1 – Chương 1006: Sóng lớn móng vuốt