» Q.1 – Chương 847:
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
Trở lại Thượng Hải, hít thở không khí trong lành, Mạc Phàm cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường.
Mùi vị quen thuộc, mang theo âm hưởng của đô thị hoa lệ, bụi bặm, quả thực như có thể nhìn thấy hương phấn, phấn hoa lượn lờ quanh mình. Dù là Âu châu hay Nhật Bản đều như tự mang một loại hào quang nghiền ép bất kỳ thành phố thứ cấp nào khác, không thể xua tan!
Thật vui mừng, khu trưng bày quốc gia Trung Quốc lại đặt tại Ma Đô Thượng Hải. Mục Ninh Tuyết tạm thời về đế đô xử lý một số chuyện còn sót lại, chỉ vài ngày nữa nàng cũng sẽ đến Thượng Hải để báo danh. Như vậy có thể thoải mái tận hưởng những ngày tháng cùng nhau không tu không luyện!
Trở lại căn hộ thơm ngát của mình, Mạc Phàm dùng chìa khóa mở cửa, trong đầu ảo tưởng có phải vừa vặn gặp Mục Nô Kiều hoặc Ngải Đồ Đồ hai nàng ái thiếp đang tắm rửa thay y phục, hoặc có thể biết mình không ở nhà nên đơn giản là lõa thể trong phòng khách.
Rất đáng tiếc, nội dung kịch bản chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết đã không xảy ra. Mạc Phàm trở lại căn hộ của mình chỉ thấy phòng khách trống rỗng.
Hít một hơi thật sâu, bất kể là mùi hương trưởng thành đầy đặn của Ngải Đồ Đồ hay mùi thơm nhạt nhòa tri tính của Mục Nô Kiều, đều không lưu lại nhiều trong phòng. Có thể thấy các nàng hẳn là đã hai, ba ngày chưa trở lại nơi này.
“Hai người họ chạy đi đâu, lại không đến đón tiếp, còn mang lễ vật cho các nàng.” Mạc Phàm cởi giày, đặt vào tủ giày, có chút buồn bực đi lên lầu.
Đến gõ cửa phòng các nàng, phát hiện các nàng đều không khóa cửa, trong khuê phòng không có ai, nhưng một số món đồ nhỏ khêu gợi lại rải rác trên giường, nhìn ra Mạc Phàm một trận nhiệt huyết sôi trào.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Chiếc quần nhỏ như vậy, thật sự có thể chứa đựng cái mông kiều diễm tròn trịa như Mục Nô Kiều sao?
Có quá nhiều thứ đáng suy ngẫm, Mạc Phàm cũng không từng cái thưởng thức. Hắn cũng không phải loại cuồng đồ khi thấy phòng phụ nữ chưa từng thấy, liền đại khái dạo một vòng, mở tủ quần áo ra xem dưới xem các nàng có phải biết mình trở về, cố ý trốn bên trong…
Ngăn kéo kéo ra, chà, thật sự là đủ bảy màu rực rỡ a, xanh dương, hồng đào, hồng phấn, vàng nhạt, trắng sữa… Không trốn ở đây a, tìm xem một chút, không chừng giấu trong chăn chiếu.
Một lúc lâu, Mạc Phàm phát hiện các nàng xác thực không ở, lúc này mới hài lòng rời khỏi phòng.
“Khi nào thì đem căn phòng này mua được, vừa vặn nuôi hai con kim tước này.” Mạc Phàm nằm trên ghế sô pha, đang lên kế hoạch tương lai tươi đẹp của mình.
Chưa kịp hắn hưởng thụ sự an nhàn này bao lâu, chuông cửa vang lên.
Mạc Phàm có chút buồn bực, căn phòng này trên căn bản sẽ không có khách đến. Giả như là hai người bọn họ trở về, vậy thì cũng có thể trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa mới đúng.
Đến huyền quan, Mạc Phàm nhìn ra ngoài qua mắt mèo, kết quả căn bản không nhìn thấy có người. Điều này làm Mạc Phàm một trận buồn bực.
Kỳ lạ sao, chuông cửa liên tục vang, nhưng ngoài cửa lại không nhìn thấy người!
Yêu nghiệt phương nào, trước mặt đệ nhất thợ săn Ma Đô này lại càn rỡ như vậy, ban ngày ban mặt quỷ gõ cửa, thật sự coi Mạc Phàm hắn là đứa trẻ ba tuổi sao?
“Ấy… Tại sao là ngươi.” Mạc Phàm vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy một nữ hài với hai bím tóc như lá liễu rủ xuống hai bên má. Nàng đang trợn mắt nhìn một đôi mắt long lanh linh động, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần thấu hiểu hồng trần, hiểu rõ ảo huyền cuộc đời, lão khí hoành thu (như ông cụ non).
“Máy tính cầm tay của ta nói cho ta biết ngươi về nước.” Linh linh cởi giày, quen đường quen lối đi đến tủ lạnh nhỏ trong bếp mở ra, từ bên trong lấy ra một bình sữa chua đông lạnh, vừa uống vừa nói với Mạc Phàm, “Ngươi không ở Ma Đô, ta cả ngày học những kiến thức nhàm chán khô khan, phiền muốn chết. Chị đưa ta đến trường, để ta và đám học sinh trung học trí chướng kia cùng nhau, ta trốn học, tiện thể đến thăm ngươi một chút.”
Mạc Phàm nghe Linh Linh một phen oán giận này, đã có thể tưởng tượng được hình ảnh Linh Linh sinh vật siêu trí tuệ này ở trong đám nhân loại ngu xuẩn kia làm sao mà ngồi không yên.
Mạc Phàm phát hiện Linh Linh vẫn thật tri kỷ, cũng lấy cho mình một bình sữa chua, bày ra cái vẻ phiền muộn và chán đời kia phảng phất là đang nói với Mạc Phàm, bồi lão nương khô rồi chai sữa chua này giải sầu!
“Ngươi lại đi học, còn cho ngươi học loại sơ trung bình thường kia, đúng rồi, ngươi lớp một đúng không?” Mạc Phàm hỏi.
“Ừm, bất quá ta chỉ đi nửa ngày.” Linh Linh lè lưỡi, còn rất không lãng phí thức ăn mà liếm sạch sữa chua, miệng nhỏ chu chu còn lưu lại một ít, quả thực đáng yêu đến mức muốn hộc máu.
“Ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi…” Mạc Phàm nhớ tới viên Ngưng Hoa Tà Châu kia.
Ngưng Hoa Tà Châu bị Mạc Phàm mang về nước. Cái lão tặc Vọng Nguyệt Danh Kiếm kia lại lắc lư mình đi về nước mình tìm biện pháp giải quyết, ngược lại dùng giấy bạc bọc lại, bình thường sẽ không có tình trạng gì.
Lão già Vọng Nguyệt Danh Kiếm kia muốn ở bên cạnh hắn, Mạc Phàm trực tiếp liền phun hắn một mặt nước bọt.
Còn nói hạt châu này sẽ không làm sự, chính mình lúc đánh Lam Cốc Hung Ly Thú, nó liền nhảy ra đầu độc mình.
Là một viên hạt châu, lại cùng yêu nữ mê tâm trí người, hợp tình hợp lý sao?
Mạc Phàm cũng vội vàng cùng Mục Ninh Tuyết về nước, nếu không đã sớm giết về Đại Bản cùng Vọng Nguyệt Danh Kiếm xé xác rồi.
Nghĩ tới hạt châu này hơn nửa vẫn có thể giải quyết vấn đề của Linh Linh, Mạc Phàm cuối cùng vẫn mang theo về.
Chỉ là, nhìn thấy vẻ ngoài ngạo kiều của Linh Linh cực kỳ chán ghét cuộc sống lớp một của mình, Mạc Phàm đột nhiên lại cảm thấy vẫn là không nên nhắc tới chuyện này bây giờ thì tốt hơn, đi hỏi một chút ý tứ của Bao lão đầu và sư tỷ Lãnh Thanh. Linh Linh dù sao tuổi còn nhỏ, nếu hiểu rõ chân tướng, phỏng chừng sẽ làm ra chuyện khá manh động.
“À, ta muốn hỏi ngươi, gần đây có đơn đặt hàng lớn nào không, ta có chút thiếu tiền dùng.” Mạc Phàm sửa lại lời nói, dự định trì hoãn một chút thời gian nữa mới nói chuyện Hồng Ma với Linh Linh.
“Đơn đặt hàng lớn đúng là có, chỉ xem ngươi có dám tiếp hay không!” Linh Linh vừa nghe muốn nhận nhiệm vụ, cặp mắt kia đã chớp chớp lên. Thật giống như một tiểu thiếu nữ cả ngày buồn bã ở nhà làm bài tập nghe đại ca ca muốn dẫn nàng đi dạo phố, công viên trò chơi, mua đồ ăn, sự nhảy nhót và hưng phấn đó là không thể che giấu.
“Ta nói tới không phải loại đơn hàng mấy triệu, là loại đơn hàng mấy chục triệu, ta bây giờ rất nghèo a, phải nuôi hai lão bà, còn muốn nuôi một cô con gái… Bản thân lại có mấy hệ muốn nâng cấp.” Mạc Phàm rất thành khẩn nói.
“Trên thực tế có một cái siêu cấp đại đơn giá trị còn cao hơn ngươi nói, ta đã ngứa ngáy từ lâu. Có thể chuyện như vậy bình thường phải cần cả đoàn mới có thể hoàn thành, nếu như chỉ có hai chúng ta…” Linh Linh nói.
“Thêm một Mục Ninh Tuyết đây, lực chiến đấu của nàng tăng mạnh, nàng bây giờ cũng rất thiếu tiền, để nàng gia nhập, mạo hiểm một chút hẳn là không thành vấn đề.” Mạc Phàm nói.
“Tình huống của nàng ta hiểu rõ một ít, vậy đi, ta trước tiên đi làm một ít công tác chuẩn bị, xem chúng ta có thể hạ xuống hay không… Đúng rồi, ngươi phải thăng cấp, đem cao cấp thợ săn của ngươi thăng cấp thành thợ săn đại sư, điểm của ngươi đã đủ rồi.” Linh Linh nói.
“Được, ta đi ngay.” Mạc Phàm gật gật đầu.
Không có danh xưng thợ săn đại sư, rất nhiều treo thưởng lớn không có tư cách tiếp, khách hàng mới không có thời gian như vậy đi nghiệm chứng thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu, bọn họ cũng không muốn ở trên người một thằng nhóc con ngay cả thợ săn đại sư cũng không phải mà lãng phí thời gian.
Vì vậy danh xưng càng cao, treo thưởng có thể tiếp cũng càng lớn!