» Chương 2255: Hắc Hổ bang

Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày April 30, 2025

“Đất tuyết thế giới, mở!”

Trong lúc nguy cấp, Mục Vân lại tế ra một trương Địa Nguyên Thư, trên trang sách viết hai chữ “Đất tuyết”.

Trang Địa Nguyên Thư này, là trước kia Phương Thiên Nhạc cho hắn, hiện tại linh khí đã khôi phục, từng mảnh bông tuyết từ trong trang sách từ từ bay ra, phất phới giữa trời, tản mát ra hàn khí lạnh lẽo.

Trong nháy mắt, cả phiến thiên địa đều biến thành băng tuyết thế giới.

Hô…

Đại tuyết phiêu vũ, Thiết Bối Nghĩ gặp hàn khí tập kích, trực tiếp biến thành một đống băng điêu, phịch một tiếng, hung hăng từ không trung rơi xuống, quẳng xuống đất.

Mục Vân vận công chấn động, đánh rơi toàn bộ kiến độc trên người, sau đó rút kiếm bay lượn lên, thẳng hướng Thiết Bối Nghĩ chém tới.

Giờ khắc này, Thiết Bối Nghĩ đã biến thành băng điêu, toàn thân không thể động đậy.

Uy lực của Địa Nguyên Thư phi thường cường hãn, sau khi đất tuyết thế giới trải rộng ra, hàn khí xung quanh nồng đậm vô cùng, đủ để khiến người chết cóng.

Trong sự bao phủ của hàn khí mãnh liệt như vậy, Thiết Bối Nghĩ hoàn toàn là một bộ băng điêu, ngay cả động cũng không động đậy.

Trong đôi mắt huyết hồng của Thiết Bối Nghĩ, tràn ngập nộ hỏa, hắn phẫn lực giãy giụa, muốn thoát thân, lớp băng bao trùm thân thể hắn, rắc rắc phần phật rung động, xuất hiện những khe hở giống như mạng nhện.

Hàn khí của đất tuyết thế giới Địa Nguyên Thư này thực sự quá mức nồng đậm, đại tuyết phiêu vũ quanh mình, băng sương lạnh lẽo, trực tiếp lấp đầy những khe hở, Thiết Bối Nghĩ thế nào cũng không ra được.

Mục Vân nhất kiếm chém tới, mắt thấy là có thể đánh chết Thiết Bối Nghĩ.

Nhưng vào lúc này, khóe miệng Thiết Bối Nghĩ bỗng nhiên chảy ra nọc độc màu lục, những nọc độc này mang theo lực chua thực mãnh liệt, lại làm tan chảy toàn bộ khối băng.

Soạt…

Thiết Bối Nghĩ làm tan chảy khối băng, lập tức thoát thân chạy ra.

Mục Vân hơi kinh hãi, Thiết Bối Nghĩ này không hổ là thượng cổ dị thú, thế này mà cũng có thể chạy trốn ra ngoài.

“Tinh Bạo Khí Lưu Trảm!”

Mục Vân lấy lại bình tĩnh, vẫn nhất kiếm chém giết ra ngoài, ngân hà kiếm khí tuyệt trảm, hung hăng bổ vào thân thể Thiết Bối Nghĩ.

Tranh…

Một tiếng vang thanh thúy vang lên, Thiết Bối Nghĩ lông tóc không tổn hao, lớp thiết giáp trên sống lưng hắn, lực phòng ngự phi thường cường hãn, Mục Vân chém xuống một kiếm, chỉ chém ra một đạo bạch ngấn nhạt nhẽo.

Mục Vân hít sâu một hơi, phải biết, Tinh Bạo Khí Lưu Trảm của hắn đã tiến giai thành nhất phẩm thánh quyết, ngay cả một ngọn núi cũng có thể bổ ra, thế mà vẫn không phá hết phòng ngự của Thiết Bối Nghĩ.

“Súc sinh này, có chút lợi hại a.”

Mục Vân nghiêng nắm trường kiếm, lúc này Thiết Bối Nghĩ đã chém giết tới, vung lên cẳng tay sắt thép, hung hăng đánh tới Mục Vân.

Mục Vân hít sâu một hơi, vung tay lên, bảy chuôi phi kiếm vũ động giữa trời, hợp làm một thể, hóa thành một thanh thất tinh thánh kiếm khổng lồ.

Ầm ầm…

Giữa thiên địa, bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, trên thất tinh thánh kiếm, cũng toát ra thiểm điện tử sắc, giống như long xà, lốp bốp rung động.

Lôi đình khí tức vô cùng vô tận, từ cửu thiên giáng lâm xuống, rơi vào trên thất tinh thánh kiếm, cả thanh kiếm lôi quang mênh mông, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

“Nhị kiếp lôi, Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm!”

Mục Vân quát lớn một tiếng, huy kiếm lăng không chém xuống, cuồng bạo lôi điện khí tức, giống như điên dại loạn vũ, cuồn cuộn rung động trong gió tuyết, lộ ra khí tức kinh khủng.

Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt, xen lẫn lôi mang tử kim sắc, hung hăng chém giết xuống.

Đây là chiêu thứ hai của Thất Kiếp Trảm Long Quyết, Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm, Mục Vân dựa vào Lôi Hoàng Đỉnh, đã luyện thành chiêu này, giờ phút này thi triển ra, thẳng có thiên địa phong lôi chi uy, khí thế mênh mông vô song.

Đôi mắt Thiết Bối Nghĩ trấn định, liền nhìn cũng không nhìn, tiếp tục hướng phía trước đánh giết ra, nhìn bộ dáng hắn, hiển nhiên là cho rằng dựa vào thiết giáp xác, có thể ngăn cản Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm.

Phốc xích…

Bán Nguyệt Kiếm khí hung hăng bổ xuống, trực tiếp bổ ra thiết giáp xác của Thiết Bối Nghĩ, sau đó dùng thế lôi đình vạn quân, nhất kiếm chặt đứt ngang Thiết Bối Nghĩ.

Thiết Bối Nghĩ phát ra một tiếng kêu thảm đau đớn, trong đôi mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, rõ ràng không nghĩ tới Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm hung mãnh như vậy, không chỉ phá vỡ thiết giáp xác của nó, còn chặt đứt ngang nó.

Máu tươi màu lục, cuồn cuộn chảy ra.

Thiết Bối Nghĩ trên mặt đất lăn lộn run rẩy, vẫn còn kêu thảm.

Mục Vân tế ra Địa Nguyên Thư, mở ra dung nham thế giới, dòng nham thạch nóng hổi chảy ra, tại chỗ thiêu thành tro tàn thân thể Thiết Bối Nghĩ.

Mục Vân thở dài một hơi, cuối cùng giết chết con súc sinh này, không hổ là thượng cổ dị thú, quả thực hung hãn, nếu như không phải hắn luyện thành Lôi Đình Bán Nguyệt Trảm, chỉ sợ không dễ dàng như vậy giết chết.

Sau khi Thiết Bối Nghĩ chết, trong tro tàn thi thể của nó, đột nhiên toát ra một hạt châu huyết sắc.

“A, đó là cái gì?”

Mục Vân hơi kinh hãi, nhặt hạt châu lên, liền cảm thấy hạt châu này, có dư thừa nguyên lực khí tức, hơn nữa còn hỗn hợp có yêu thú khí huyết tinh hoa.

“Cái này là nguyên châu sao? Sao lại là màu hồng?”

Mục Vân cảm thấy rất ngờ vực, hắn còn chưa từng thấy nguyên châu màu hồng.

Hắn phóng thích Bạch Trần và Phương Thiên Nhạc ra, hai người nhìn thấy xung quanh trống rỗng, Thiết Bối Nghĩ cũng không thấy, hỏi: “Tôn chủ, đầu Thiết Bối Nghĩ kia đâu?”

“Ta đã giết Thiết Bối Nghĩ, sau khi hắn chết, rơi ra một hạt châu như vậy.”

Mục Vân mở bàn tay ra, viên hạt châu màu đỏ ngòm kia, ngay trên lòng bàn tay hắn, tản mát ra một cỗ khí huyết tinh hoa nồng đậm.

“Ôi, cái này là huyết nguyên châu!”

Bạch Trần vừa nhìn thấy hạt châu này, lập tức lộ ra thần sắc kích động.

“Huyết nguyên châu là cái gì?” Mục Vân nghi hoặc hỏi, hắn còn chưa từng nghe qua huyết nguyên châu.

Bạch Trần nói: “Huyết nguyên châu, ngoài thiên địa nguyên lực khí tức ra, còn ẩn chứa cực kỳ dư thừa yêu thú khí huyết, loại hạt châu này vô cùng hiếm thấy, là vật liệu luyện khí tốt.”

“Vật liệu luyện khí? Huyết nguyên châu này có thể dùng để luyện chế trang bị sao?”

“Không phải, cái này là vật liệu dùng để quán ma.” Bạch Trần chậm rãi giải thích: “Quán ma, là một loại phương pháp luyện khí cao thâm, đã thất truyền rất lâu, cái gọi là quán ma, chính là đem huyết nguyên châu quán chú vào trang bị, từ đó sinh ra phù văn đặc thù, phù văn có sáu loại thuộc tính, đều có thể tăng lên rất nhiều thực lực của người dùng, toàn bộ Tam Nguyên Giới, trang bị sở hữu thuộc tính quán ma, chỉ có năm món, chính là ngũ đại ma khí trong truyền thuyết.”

“Chỉ có năm món? Sao lại ít như vậy?”

Mục Vân kinh ngạc, hóa ra thuộc tính quán ma này hiếm thấy đến vậy, phóng nhãn toàn bộ Tam Nguyên Giới, cũng chỉ có năm món mà thôi.

“Không có cách, thủ pháp quán ma, đã sớm thất truyền, cho nên dù có được huyết nguyên châu, cũng không ai biết cách quán ma.” Bạch Trần thở dài.

“Nói vậy, ngươi cũng sẽ không quán ma?” Mục Vân nói.

Bạch Trần cười khổ, lắc đầu, nếu như hắn biết quán ma, chức trang chủ Bách Luyện sơn trang, đã sớm là của hắn.

“Đáng tiếc.”

Mục Vân tiếc hận, xem ra hiện tại dù có huyết nguyên châu, cũng không có cách nào quán ma, bởi vì thủ pháp quán ma, thất truyền đã lâu, toàn bộ Tam Nguyên Giới cũng không ai biết.

Mục Vân đành phải tạm thời thu hồi huyết nguyên châu, đợi đến hừng đông, hắn mang theo Bạch Trần và Phương Thiên Nhạc, trở lại Bạch Vân trấn.

Nam Giao Bạch Vân trấn, có một phủ đệ xa hoa khí phái, trước cửa phủ trưng bày hai pho tượng mãnh hổ điêu khắc, uy phong lẫm liệt, trên cửa treo một tấm bảng hiệu, viết ba chữ “Hắc Hổ bang”.

Ba người Mục Vân đến cửa phủ, đệ tử thủ vệ hiển nhiên nhận biết Phương Thiên Nhạc, nhìn thấy Phương Thiên Nhạc đến, lập tức cung kính hô: “Phương gia.”

Phương Thiên Nhạc nói: “Ta đến tìm Trần bang chủ.”

Đệ tử kia nói: “Mời vào, mau mau mời vào.”

Phương Thiên Nhạc gật đầu, dẫn Mục Vân và Bạch Trần đi vào, trước mặt người ngoài, hắn là lão đại, Mục Vân và Bạch Trần đều là đệ tử dưới tay hắn.

Trần Hổ, bang chủ Hắc Hổ bang, nghe tin Phương Thiên Nhạc đến, lập tức ra nghênh tiếp.

Mục Vân nhìn thấy dáng vẻ tướng mạo của Trần Hổ, hơi kinh hãi, chỉ thấy Trần Hổ gầy yếu không chịu nổi, sắc mặt vàng vọt, còn thỉnh thoảng ho khan, nói hắn là lão hổ, không bằng nói là con mèo bệnh.

“Phương đại ca, ngọn gió nào đưa lão nhân gia người tới.”

Trần Hổ cười, tiến tới nắm chặt tay Phương Thiên Nhạc.

Phương Thiên Nhạc thở dài, nói: “Thật xấu hổ, huynh đệ ta suýt chút nữa lật thuyền trong mương, hiện tại bị thương không nhẹ, đặc biệt đến nhờ ngươi chiếu cố một hai, đây là đệ tử thủ hạ của ta, Mục Vân, Bạch Trần.”

“Gặp qua Trần bang chủ.”

Mục Vân và Bạch Trần chắp tay hành lễ.

Trần Hổ nói: “Hai vị hiền chất không cần đa lễ, ta đều biết, Chu Thông và Dương Đỉnh Thiên khí diễm ngang ngược, dám khi dễ đến Phương đại ca, tuy ta lực yếu, đấu không lại Cửu Đỉnh thương hội, đây nếu như bọn hắn dám đến quấy rối, ta coi như liều mạng này, cũng muốn bảo vệ Phương đại ca chu toàn.”

Nghe vậy, Mục Vân âm thầm kinh hãi, không ngờ Hắc Hổ bang nhanh như vậy đã nhận được tin tức, không hổ là địa đầu xà, tai mắt quả nhiên linh mẫn.

Phương Thiên Nhạc chắp tay nói: “Trần bang chủ phúc hậu như vậy, Phương mỗ vô cùng cảm kích.”

Trần Hổ nói: “Phương đại ca nói đâu, Hắc Hổ bang ta sau này nhập vào Sát Thủ công hội, ta còn muốn nhờ Phương đại ca che chở.”

Phương Thiên Nhạc nói: “Điều này hiển nhiên, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để Trần bang chủ thiệt thòi.”

Hiện tại cục diện đã rất rõ ràng, sau lưng Thanh Giao bang có Cửu Đỉnh thương hội chống lưng, Hắc Hổ bang vạn vạn lần đấu không lại, nếu như tiếp tục ở lại Bạch Vân trấn, sợ rằng sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Cho nên Trần Hổ đã lên kế hoạch, muốn đầu nhập Sát Thủ công hội.

Phương Thiên Nhạc là sát thủ hoàng tự đệ nhất hào, Trần Hổ tự nhiên không dám thất lễ, lập tức chuẩn bị đầy đủ thịt rượu, bày tiệc chiêu đãi ba người Mục Vân.

Qua ba tuần rượu, Phương Thiên Nhạc hỏi: “Trần bang chủ, nơi đây không nên ở lâu, ngươi đã thu thập xong chưa? Chờ ngươi thu thập thỏa đáng, ta lập tức mang ngươi trở về Sát Thủ công hội.”

Trần Hổ nói: “Sản nghiệp dưới trướng Hắc Hổ bang, ta đã xử lý xong, đây còn một mảnh địa bàn, vẫn đang đàm phán với Thanh Giao bang.”

Phương Thiên Nhạc nói: “Nga, nói nghe xem.”

“Chính là Tinh Túc hồ ở Nam sơn, Tinh Túc hồ này đã khô cạn mấy vạn năm, đây trước đó vài ngày, di tích thượng cổ xuất thế ba trang Địa Nguyên Thư, địa mạch linh khí lưu chuyển, Tinh Túc hồ sống lại, tu luyện trong hồ, có thể hấp thu được dư thừa tinh sát linh khí.”

Trần Hổ nắm chặt quyền, khá tức giận đập mạnh bàn, nói tiếp: “Theo lý mà nói, Tinh Túc hồ ở Nam sơn, đây là địa bàn của Hắc Hổ bang ta, Tinh Túc hồ tự nhiên cũng là của Hắc Hổ bang ta, đây Thanh Giao bang ỷ có Cửu Đỉnh thương hội chỗ dựa, cũng muốn qua đây kiếm một chén canh, nhiều lần tới quấy rối.”

Phương Thiên Nhạc sầm mặt xuống, nói: “Thanh Giao bang này cũng quá đáng, đã giẫm lên địa bàn của ngươi, không khỏi khinh người quá đáng.” Nam sơn là địa đầu của Hắc Hổ bang, Tinh Túc hồ này, tự nhiên cũng là tài sản của Hắc Hổ bang, đây Thanh Giao bang cũng không có ý định buông tha như vậy.

Quay lại truyện Vô Thượng Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 874: Đội săn yêu tới chơi

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2330: Kiệt Tây Tạp tin tức

Q.1 – Chương 873: Cực sâu cứ điểm

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025