» Q.1 – Chương 817: Bạch Khấp Yêu
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
Chương 87: Bạch Khấp Yêu!
“Ai đó, trong lúc giao chiến, những người không có nhiệm vụ không được vào thành, mau rời đi!” Trên đê cao, mấy tên quan quân lập tức chặn Mạc Phàm cùng Vọng Nguyệt Thiên Huân lại.
Mạc Phàm quay đầu liếc nhìn Vọng Nguyệt Thiên Huân, trông mong nàng đưa ra thứ gì đó có uy tín chứng minh thân phận, để mấy tên quan quân này ngoan ngoãn tránh đường.
Kết quả Vọng Nguyệt Thiên Huân chẳng làm gì cả, chỉ thấp giọng nói với Mạc Phàm: “Ngươi tự nghĩ cách đi.”
Mạc Phàm thực sự phục nữ nhân này, đường đường giáo viên quốc quán, thế mà ngay cả giấy thông hành cũng không có.
May mắn thay Mạc Phàm có chứng chỉ thợ săn, thứ này dùng được quốc tế, Mạc Phàm đưa huy chương thợ săn cho mấy tên quan quân xem.
Kết quả quan quân lắc đầu, tỏ ý vật này cấp bậc không đủ cao, không thể lập tức đi qua.
“Các ngươi đợi chút, ta lấy thêm một thứ khác…” Mạc Phàm lục lọi trong túi một chứng kiện cấp cao hơn.
Ngay lúc này, thủy triều khổng lồ đã đánh xuống thành Đông Hải, có thể thấy một mảng lớn nhà lầu rất chỉnh tề ở khu vực gần đê thấp nhất của thành Đông Hải trực tiếp bị san phẳng, các công trình kiến trúc cao hai mươi thước cũng căn bản không chịu nổi sức mạnh của cơn sóng thần này.
Mấy tên quan quân nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, ánh mắt theo đó nhìn lại, trên mặt càng lộ vẻ hoảng sợ cùng may mắn, may mắn là bọn họ đứng gác ở đê cao này, phần lớn hải yêu cũng rất khó lên đến đê cao, dù sao có tới ba mươi hai khu phố chắn ngang trước đê cao, cũng không có sóng lớn nào có thể vỗ tới đê cao được!
“Sẽ là một trận ác chiến đây!” Một trong những tên quan quân nói.
“Cũng không sao, đông như vậy… Này này, hai người kia, đừng chạy!!!”
“Khốn kiếp, đứng lại cho ta, tội lớn xông vào thành Đông Hải!!”
Mấy tên quan quân lơ là một chút, liền phát hiện Mạc Phàm cùng Vọng Nguyệt Thiên Huân đã cưỡi Tật Tinh Lang nhảy xuống từ đê cao gần trăm thước, đê cao hùng vĩ như vách núi chắn, nếu không chậm lại rất có thể sẽ té nát xương thịt!
Tật Tinh Lang làm sao có thể dừng lại, nó lao xuống từ chỗ cao, bộ lông màu xanh da trời của nó cũng theo gió gào thét bay loạn xạ, Vọng Nguyệt Thiên Huân ngồi phía sau nào nghĩ tới Mạc Phàm lớn gan đến thế, nói xông là xông, hơi mất thăng bằng nàng vội vàng ôm chặt Mạc Phàm phía trước, một đôi nhũ đệm dính sát vào Mạc Phàm một trận sung sướng tột đỉnh!
“Băng~~~~~~~!”
Tật Tinh Lang rơi xuống nóc một công trình kiến trúc cao ba mươi thước, chỉ thấy nền xi măng trên nóc nhà cũng xuất hiện vết nứt…
Mạc Phàm cùng Vọng Nguyệt Thiên Huân cũng cảm giác cổ run lên một cái, không thể không nói thuộc tính chống chấn của Tật Tinh Lang yếu đến nát bét, xem ra cũng chỉ rơi xuống khoảng bảy mươi thước, động tĩnh lại lớn như vậy!
Tật Tinh Lang nhấc một chân lên, nếu bình thường nó nhảy xuống, cơ thể chắc chắn không có gì, hôm nay ngồi hai người, chân trước lùi về sau đều có chút tê dại.
“Khu phố hai mươi ở đâu?” Mạc Phàm hỏi Vọng Nguyệt Thiên Huân.
“Đi thẳng phía trước.” Vọng Nguyệt Thiên Huân chỉ chỉ.
…
Tiếng ầm ầm chấn động màng nhĩ sắp hư, bên tai luôn có một số pháp sư Nhật Bản đang hô to, nhìn vẻ mặt của họ, lần đại triều này nhất định vượt quá dự đoán ban đầu của họ, ngay cả đội hình đã sắp xếp xong cũng phải tạm thời thay đổi một chút.
Nước biển tràn vào thành phố, giữa dòng chảy xiết còn xen lẫn những bộ phận công trình kiến trúc bị gãy lìa, khu phố gần đê thấp nhất ở hàng thứ nhất, sau khu phố mười sáu còn chưa kịp nghênh chiến, tất cả công trình kiến trúc trong khu phố đã bị hư hại nghiêm trọng, trực tiếp đổ sập, lan can gãy lìa, nghiêng sập, bị nghiêng sập đè sập…
Trong nước biển tràn ngập xác nhà, sóng biển đánh vào người có lẽ còn đỡ một chút, nếu những thứ này lẫn trong nước biển bay tới, uy lực sẽ tăng gấp bội!
Toàn bộ thành Đông Hải hình trăng lưỡi liềm, cho nên nó thực ra rất mỏng.
Trong đó khu phố sau mười sáu về cơ bản là phân bố dọc theo đê thấp, xếp thành một bức chắn ven biển được tạo thành từ các công trình kiến trúc và pháp sư, những lần tiểu triều, trung triều trước đây xoắn tới cũng sẽ không ảnh hưởng đến các khu phố sau khu phố mười sáu này, nhưng lần này nước biển tùy tiện vượt qua tuyến phòng thủ của khu phố hàng thứ nhất này, hơn nửa thành Đông Hải là một vùng biển lớn, bừa bộn tan hoang!
“Ta hiểu vì sao các công trình kiến trúc ở đây cũng nhìn qua tương đối mới, chết tiệt đánh một lần hủy một lần, cứ thế mà xây dựng lại a!” Triệu Mãn Duyên không khỏi mắng một câu.
Sóng thần có sương mù, bây giờ sương mù triều dâng như mưa lớn xối xả, đã làm ướt hết cả người mọi người.
Đại triều sau khi tràn vào thành Đông Hải thì bị công trình kiến trúc chia thành vô số dòng, mỗi dòng cũng như hồng thủy ập tới, tràn ngập đường phố, nhấn chìm nửa dưới nhà lầu.
“Những tòa nhà này cũng cố ý gia cố để chống triều, kết quả vẫn bị phá hỏng nhiều như vậy, phạm vi hoạt động của chúng ta lập tức bị thu hẹp.” Giang Dục đứng dọc theo nhà lầu, nhìn từng dòng hồng thủy điên cuồng từ dưới các tòa nhà xông ngang đánh thẳng, tim đập thình thịch bất cứ lúc nào.
“Ô oa~~ ô oa~~~ ô oa~~~~~~”
Ngay lúc này, tiếng khóc của một đứa trẻ từ phía dưới truyền tới, trong âm thanh xen lẫn sự bất an đối với cơn triều tai ập đến.
“Ta dựa vào, đứa trẻ nhà ai bị cuốn vào sóng rồi!” Triệu Mãn Duyên cũng nghe thấy, nhất thời kêu lên một tiếng.
“Mau đi cứu.” Nam Vinh Nghê không nghĩ quá nhiều, lập tức phóng qua nóc nhà bên cạnh.
Nàng chạy tới bên kia, phát hiện một cái túi ngủ lớn đang trôi nổi trong dòng nước xiết, mà tiếng trẻ con đang phát ra từ bên trong.
Nam Vinh Nghê nhanh chóng kêu gọi Ma Đằng ra, nàng biến Ma Đằng thành thang dây, để bản thân thuận lợi trượt xuống đến vị trí của chiếc túi ngủ lớn đang bị cuốn trôi.
Dưới chân là sóng nước cuộn trào, hơi nước tràn ngập, khiến tầm nhìn của Nam Vinh Nghê trở nên đặc biệt mơ hồ, nàng lại thả ra một cây đằng dài, trói lấy chiếc túi ngủ đang trôi xa, sau đó dùng sức kéo nặng nề về phía mình.
Để không làm bị thương đứa trẻ trong túi ngủ, nàng tỏ ra phải cẩn thận…
“Ô oa~~~ ô oa~~~~~~”
Tiếng khóc của đứa trẻ càng rõ ràng hơn, Nam Vinh Nghê trong hơi nước miễn cưỡng thấy một cái ót bóng loáng.
Nghe đứa trẻ vẫn còn khóc, Nam Vinh Nghê hơi an tâm một chút, may mà họ kịp thời nghe thấy âm thanh, nếu không đứa trẻ này đã mất mạng rồi.
“Đừng sợ, ta đưa ngươi lên.” Nam Vinh Nghê vươn tay ra, để ôm đứa trẻ từ trong túi ngủ ra.
“Nam Vinh Nghê, đừng tới gần!!!” Ngay lúc này, tiếng Giang Dục đột nhiên vang lên từ chỗ cao.
Tiếng sóng ầm ầm, Nam Vinh Nghê cũng không nghe rõ lắm.
Mà cái ót bóng loáng trong túi ngủ đột ngột thò ra, nhưng đó đâu phải là cái đầu nhỏ của một đứa trẻ, rõ ràng là một cái đầu xấu xí cực kỳ mọc ra một cái thịt lựu!
“Bạch Khấp Yêu, mau chạy!!” Giang Dục hô lớn.
Nam Vinh Nghê phản ứng đã rất nhanh, lập tức điều khiển Ma Đằng kéo bản thân lên, cơ thể cũng theo đó bay nhanh lên.
Nhưng Bạch Khấp Yêu căn bản không phải hải yêu bình thường, chỉ một cái tử từ trong túi ngủ nổ tung, đuổi theo Nam Vinh Nghê đi.
Cánh tay của Bạch Khấp Yêu là xúc tu, đầu mút của nó càng sắc bén như quả chùy nhọn, còn lóe lên tử mang.
Một trong những xúc tu mạnh mẽ đâm về phía cẳng chân Nam Vinh Nghê, nhanh như Bạch Điện!
Nam Vinh Nghê căn bản không kịp gọi ra khải ma cụ, cẳng chân trắng nõn mảnh mai lại bị trùy đuôi của gia hỏa này đâm xuyên qua, và bị đóng đinh vào tường nhà lầu…
Chân nàng bị đóng đinh, máu tươi chảy đầm đìa, nàng thao túng Ma Đằng dùng sức thế nào cũng không thể kéo nàng lên được.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện