» Chương 206: Hung danh hiển hách
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Giờ phút này đã qua hoàng hôn, trăng sáng treo cao. Tuy nhiên, vầng trăng ấy nhìn từ ngoài Huyết Khê tông thì có màu trắng, nhưng khi ngước nhìn từ trong Huyết Khê tông lên bầu trời, lại là Xích Nguyệt.
Ánh trăng đổ xuống cũng mang sắc huyết, bao trùm Huyết Khê tông, khiến toàn bộ nơi đây toát lên vẻ âm u, sâm lạnh.
Nếu đổi sang đệ tử tông môn khác, hẳn sẽ tâm thần chấn động, nhưng Bạch Tiểu Thuần ở Huyết Khê tông cũng đã một thời gian, sớm đã thành thói quen.
Thừa lúc ánh trăng, Bạch Tiểu Thuần bước đi trên sơn đạo Trung Phong. Bốn phía hoang phế, không ít mặt đất, cây cối, động phủ đều đổ sụp. Xung quanh tĩnh lặng, trận chiến ban ngày đã khiến Bạch Tiểu Thuần ở Trung Phong này danh tiếng bùng nổ, làm chấn động tất cả mọi người.
Đối với Huyết Khê tông, vì mạnh được yếu thua, nên đối với cường giả, nhất định phải tôn kính.
Còn Bạch Tiểu Thuần, thông qua trận chiến ban ngày, hắn đã phô bày sự tàn bạo, điên cuồng, khát máu, tất cả những điều đó… khắc sâu vào ký ức mọi người. Một mình hắn, chiến mấy chục Trúc Cơ, còn giết chết bảy tám người. Việc này ở Linh Khê tông cũng hiếm thấy, khiến Bạch Tiểu Thuần nơi đây, đã thành công trở thành… ác mộng của rất nhiều người.
Không ai đi nghi ngờ hắn không phải đệ tử Huyết Khê tông. Nếu người như vậy còn không phải, vậy những người khác sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được…
“Ta thật không thích chém chém giết giết…” Bạch Tiểu Thuần cảm khái lúc, bước vào động phủ của mình trước. Nhìn phế tích đổ nát bị người phá hủy, Bạch Tiểu Thuần thở dài, ngồi một bên, suy nghĩ ban ngày sẽ đi lựa chọn một động phủ tốt.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra…
Một đêm này, rất nhiều tu sĩ Trung Phong đều tâm thần sợ hãi. Từng cảnh tượng ban ngày, quả thật đã trở thành ác mộng của bọn họ. Bọn họ sợ hãi Bạch Tiểu Thuần trả thù, tại trong động phủ riêng của mình, mở ra tất cả trận pháp, vẫn như cũ bất an. Thậm chí có một số người, càng trốn ra Trung Phong để tránh né phong ba.
Còn tin tức về sự điên cuồng của Trung Phong và sự bùng nổ của Bạch Tiểu Thuần trong một ngày này, cũng đã lan khắp toàn bộ Huyết Khê tông trong đêm đó. Thiếu Trạch Phong, Thi Phong, Vô Danh Phong, tu sĩ Trúc Cơ của ba ngọn núi này, có người tận mắt chứng kiến, có người nghe nói lại, đều nhao nhao tâm thần rung động.
“Một người, đối kháng mấy chục Trúc Cơ?”
“Thế mà kháng mệnh lão tổ?”
“Ngay trước mắt bao người, lại đánh chết bảy tám người!! Khiến những người khác không thể không liên thủ bày trận tự vệ!”
Các loại lời đồn, điên cuồng khuếch tán khắp bốn ngọn núi lớn của Huyết Khê tông trong đêm này.
Thậm chí đệ tử nội môn khu vực mu bàn tay, cũng đều rất nhanh nghe nói về Bạch Tiểu Thuần, ai nấy đều kinh hãi. Nhất là trong những lời đồn này, Bạch Tiểu Thuần đã bị khắc họa thành một kẻ khát máu điên dại, khiến đại đa số đệ tử nội môn, trong đầu tưởng tượng ra vô số hình tượng tàn bạo.
“Dạ Táng này quá lợi hại, hắn xé xác người sống, vừa uống máu tươi, vừa chém giết!!”
“Ta nghe nói hắn trên thực tế không phải tu sĩ, mà là một con quỷ biến hóa, đó là một con Lệ Quỷ vô lại!”
“Người này lực lượng vô cùng lớn, va chạm chi lực, có thể chấn động cả ngọn núi!”
Những lời đồn này ngày càng nhiều, dù là ban đêm, cũng vẫn như cũ khuếch tán, khiến vô số người từ nay về sau biết được… tại Huyết Khê tông này, lại có thêm một nhân vật không thể trêu chọc, người này tên là Dạ Táng!
Đến khi trời sáng, Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt, bước đi ở Trung Phong. Các lời đồn về hắn lan truyền càng rộng. Toàn bộ Huyết Khê tông, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng đều nghe nói chuyện này. Thậm chí thông qua đủ loại phương thức, chuyện Dạ Táng quật khởi, cũng đang truyền ra ngoài Huyết Khê tông tới các gia tộc tu chân.
Có thể tưởng tượng, chẳng bao lâu, tên Dạ Táng, sẽ bị các tông môn khác biết đến…
Phải nói, về việc truyền bá tin tức, Huyết Khê tông so với Linh Khê tông, càng ham hư danh. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao thần kinh đệ tử Huyết Khê tông luôn căng thẳng, rất khó có niềm vui thú gì, hơn nữa lại cuồng nhiệt đối với cường giả, cho nên đặc biệt chú ý đến những thiên kiêu mới quật khởi.
Điểm này, Bạch Tiểu Thuần đi trên đường nhỏ ở Trung Phong, lập tức cảm nhận được. Dọc đường đi, hắn nhìn thấy tất cả tu sĩ Trúc Cơ, ngay khi phát giác Bạch Tiểu Thuần đến, thần sắc đều biến đổi. Khá nhiều người không tham gia chiến đấu hôm qua, lập tức lộ ra nụ cười thân thiện, hướng về Bạch Tiểu Thuần ôm quyền.
Bạch Tiểu Thuần cảm động. Hắn cảm thấy mình cuối cùng đã chứng minh giá trị, tìm lại được cảm giác ở Linh Khê tông. Thế là, hắn nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Nhưng nụ cười của hắn vừa nở, những tu sĩ Trúc Cơ tỏ ra thiện ý kia, lại trợn tròn mắt, dường như không thể tin được. Một số người thậm chí theo bản năng lùi lại vài bước, lộ ra vẻ kinh nghi.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, vội vàng bày ra bộ dáng lãnh khốc, lạnh lùng nhìn đối phương một cái. Bộ dáng này của hắn, mới khiến những tu sĩ Trúc Cơ kia nhẹ nhàng thở ra, dường như cảm thấy, lúc này mới phù hợp với cảm giác mà Dạ Táng mang lại cho bọn họ.
“Ta là một người tốt…” Bạch Tiểu Thuần than thở trong lòng, nhưng lại không có cách nào. Thế là, hắn xụ mặt, duy trì vẻ lãnh khốc, đi đến đâu, liền trừng mắt tới đó, lập tức đổi lại vô số lời tôn kính.
Đoạn đường này đi đến, mắt Bạch Tiểu Thuần đều trừng mệt mỏi, cho đến khi đến nơi lựa chọn lầu các động phủ. Không đợi hắn tới gần, lập tức lão giả trước kia từng đối xử hờ hững với hắn, rất nhiệt tình tiến lên bái kiến.
Biết Bạch Tiểu Thuần đến chọn động phủ mới, lão giả này đầu tiên sững sờ, sau đó thái độ hoàn toàn khác biệt so với trước kia, cực kỳ nhiệt tâm lấy ra cuộn trục, đích thân mở ra cho Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch sư đệ ngươi xem nơi này thế nào, động phủ này hoàn cảnh ưu nhã, huyết khí không tầm thường!”
“Còn có cái này, nơi này đã từng có một Thái Thượng trưởng lão ở a, ngày thường ta đều không lấy ra cho người ta xem…”
“Nơi đây thế nào? Nơi này ta nhớ được còn lưu lại vài khôi lỗi.” Lão giả này nhiệt tâm giới thiệu xong, Bạch Tiểu Thuần nội tâm cảm khái, nhưng thần sắc vẫn như cũ lãnh khốc, cẩn thận xem xét. Hắn từ từ nhíu mày. Những động phủ này tuy tốt hơn nhiều so với tòa động phủ đã đổ sụp của hắn, nhưng vẫn thua kém một chút so với những nơi huyết khí nồng đậm mà hắn đã từng thấy.
Thấy Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, lão giả muốn nói lại thôi, trầm ngâm một lát sau, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, nhớ lại chiến tích của đối phương hôm qua, thế là cắn răng một cái, thấp giọng mở miệng.
“Bạch sư đệ, kỳ thật… ngươi không cần thiết tới chọn động phủ.”
“A?” Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, như có điều suy nghĩ lúc, lão giả dứt khoát nói rõ, lần nữa hạ thấp giọng mở miệng.
“Huyết Khê tông của chúng ta cường giả vi tôn, rất nhiều động phủ… không phải chọn, là cướp. Ngươi coi trọng ai, chỉ cần có thể cướp được, liền là của ngươi.”
Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, biết mình ở Linh Khê tông quá lâu, thực chất bên trong không phải là người Huyết Khê tông, cho nên về tư duy, khó tránh khỏi có chút sai lệch. Nếu không thì, việc này hắn đã sớm nên nghĩ tới mới đúng.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, tiếp tục bày ra vẻ lãnh khốc, hướng về lão giả nhàn nhạt gật đầu, phất ống tay áo, xoay người rời đi. Trong lòng có chút hưng phấn. Cái loại cảm giác đó, giống như là phá vỡ cấm kỵ vậy, đầy mong chờ.
Lão giả nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, rất cảm khái. Cảm thấy Dạ Táng này nếu không phải là Phàm Đạo Trúc Cơ, vậy tương lai của hắn, nhất định phi phàm. Thế nhưng cho dù là Phàm Đạo Trúc Cơ, loại hung diễm này, hắn cũng không muốn trêu chọc.
Bước đi trên sơn đạo, sự hưng phấn trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng mãnh liệt. Ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía, trái tim đập thình thịch.
“Loại cảm giác này, là… chỉ cần ta nhìn thấy, liền có thể đoạt? Bất kể là cái gì, chỉ cần thực lực của ta cường đại, liền có thể tùy ý đi đoạt lấy…” Bạch Tiểu Thuần liếm môi một cái. Loại chuyện này, hắn ở Linh Khê tông chưa từng có. Giờ phút này phảng phất ăn trái cấm vậy. Hắn tìm ở khu vực hạ chỉ của Trung Phong nửa ngày, cuối cùng đến giữa trưa, hắn nhìn kỹ một chỗ động phủ. Động phủ này chiếm giữ một khu vực không nhỏ, bốn phía còn có từng cây Huyết Thụ, vây quanh thành một thế giới riêng biệt.
Trên những cây Huyết Thụ kia có những khuôn mặt ngũ quan. Mặc dù đều từ từ nhắm mắt, nhưng cho người ta cảm giác tràn đầy âm trầm và quỷ dị, khiến người ta chưa kịp đến gần, đã cảm thấy tim đập nhanh.
Thậm chí còn không có cổng ra vào, chỉ có một con đường nhỏ, cũng bị những Huyết Thụ kia chắn lại. Nhìn từ xa, nơi đây tơ máu thành sương mù, đang từ từ bay lên không trung.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy, trong khu vực trung tâm của đám Huyết Thụ này, tồn tại một Huyết Đàm, huyết khí nồng đậm, bốn phía lát đá xanh, còn có một số luyện thi mua được, mặc áo giáp, đang cảnh giác thủ hộ bốn phía.
Dựa vào đầm nước, có một tòa động phủ, đại môn màu trắng, rất dễ thấy, phía trên khắc họa đồ án trận pháp. Bây giờ đang toàn diện mở ra, không ngừng lóe sáng, liên kết với tất cả mọi thứ trong khu vực bốn phía này, khiến mảnh thế giới độc lập này, liền thành một khối, khí thế không tầm thường.
Bạch Tiểu Thuần nhìn mảnh giới động phủ này, liếm môi một cái, hai mắt sáng lên.
“Nơi tốt a…”
Nơi này trước kia hắn lén lút hút huyết khí lúc, đã từng đi ngang qua, mơ hồ nhớ kỹ hình như là động phủ của Thần Toán Tử kia. Hắn cũng đã hỏi Dạ Táng giả, biết tu vi của Thần Toán Tử tuy là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng vì tu luyện Bổ Thiên quyết, nên về thôi diễn rất kinh người. Ngay cả tông môn đối với hắn cũng cực kỳ coi trọng.
Lại thêm người này ở Nhất U bí cảnh, cũng đã hoàn thành Địa Mạch Trúc Cơ. Mặc dù triều tịch không nhiều, thế nhưng cũng đủ để danh tiếng của hắn ở Huyết Khê tông, càng tiến thêm một bước.
Nhân vật như thế, có thể lâu dài có được động phủ như vậy, cũng không có gì kỳ quái.
Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, thân thể nhoáng một cái, sát na tới gần. Ngay khi hắn tới gần mảnh giới động phủ này, bỗng nhiên, tất cả khuôn mặt trên những Huyết Thụ bốn phía, đồng loạt mở hai mắt, ánh mắt u ám mang theo sát ý, trong nháy mắt rơi xuống người Bạch Tiểu Thuần.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, những khuôn mặt trên Huyết Thụ này liền lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, trong miệng phát ra tiếng thét thê lương.
“Dạ Ma đến rồi!!”
“Là Dạ Ma!!”
“Trời ạ, Dạ Ma đến báo thù, chủ nhân cứu mạng!!”
Trong động phủ, Thần Toán Tử đang nghiến răng nghiến lợi, vừa hận vừa sợ đối với Bạch Tiểu Thuần, đầy đầu đều là sự tàn bạo của đối phương ngày hôm qua. Hắn lo lắng đối phương đến báo thù. Giờ phút này đột nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài, nội tâm hắn lộp bộp một tiếng, sắc mặt đại biến.
“Hắn quả nhiên đến rồi!!”
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.