» Q.1 – Chương 684: Phủ kín thành hải!
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
“Tại sao… Tại sao vẫn kiên trì…”, ánh mắt nữ trưởng lão Lăng Khê đung đưa kịch liệt. Nàng không thể tin được, không thể tin được thanh niên pháp sư nhỏ bé kia vẫn còn sống trong tử môn. Hắn đối mặt cảnh khốn khó còn bi thảm hơn Cổ Đô Nội Thành.
Cổ Đô Nội Thành chí ít là một hòn đảo biệt lập sắp bị đại dương màu đen nuốt chửng, còn hắn thì ngay cả một chiếc thuyền con cũng không tính!!
“Chúng ta… Thật sự nên trốn sao??”, Chúc Mông chậm rãi thốt ra câu nói này.
Trốn, thật sự có ý nghĩa sao??
Trốn tránh được trường hạo kiếp này ư!
Mọi người đối mặt chính là một tử môn, giả như quyết tâm sống sót của một thanh niên pháp sư có thể chất thành một ngọn núi xương cốt, vậy kẻ địch muốn phá hủy thành phố này cần phải trả giá như thế nào???
Tuyệt vọng, tuyệt vọng, vẫn luôn chìm trong tuyệt vọng, vậy thì hãy tiếp tục chém giết trong tuyệt vọng, chẳng thể nhìn thấy một tia bình minh nào, cứ thế chết trận trong bóng tối vô tận!
Chúc Mông không muốn chạy trốn, đặc biệt là khi chứng kiến cảnh này!
“Nhưng tòa thành này rốt cuộc cũng phải để lại thứ gì, bằng không sẽ diệt vong hoàn toàn”, Sở gia nói.
“Giả như thật muốn để lại thứ gì, thứ đáng để lại nhất chính là đây!”, Chúc Mông chỉ tay vào tà mắt gương đồng, chỉ vào ngọn núi xương kiêu ngạo dưới chân Mạc Phàm.
Tòa thành này thật sự sẽ biến mất khỏi thế giới này, vậy thứ cần để lại tuyệt đối không phải vài ba pháp sư, lãnh tụ, và người quyết định kéo dài hơi tàn, mà hẳn là trái tim chưa bao giờ khuất phục của họ!
Bất kể là Hắc giáo đình, hay quốc gia đã diệt vong hai ngàn năm nay lại tái xuất với gió tanh mưa máu, muốn cho tòa thành này diệt vong, được, nhưng họ nhất định phải trả giá gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!!
Không thể cứ thế để Hắc giáo đình thực hiện được mưu đồ, để hạo kiếp tỉ mỉ của chúng giáng một bóng tối ma quỷ sợ hãi lên toàn thế giới, khiến càng nhiều kẻ yếu đuối thần phục những súc sinh điên cuồng kia. Phải khiến toàn thế giới hiểu rằng, dù tòa thành này bị xóa sổ, quyết tâm sống sót của nó đủ để xây thành núi, phủ kín thành biển!
Đây mới là thứ cần để lại!!
Trong số tầng lớp cao, có vài người muốn chạy trốn, Chúc Mông hiểu rõ.
Với thực lực siêu giai pháp sư của họ, nếu thật sự liên hợp lại muốn chạy trốn, vẫn có khả năng sống sót.
Chúc Mông không muốn chạy trốn, vốn dĩ hắn không muốn chạy trốn. Khi nhìn thấy Mạc Phàm còn sống sót trong cảnh tử như vậy, Chúc Mông lại càng không có một chút tâm tư trốn chạy!
“Ta cũng sẽ ở lại”, một giọng nói vọng đến từ cầu thang.
Độc Tiêu mình đầy máu me, trên người khoác một chiếc đấu bồng bằng da. Một tay hắn rũ xuống, bàn tay đầy máu tươi, còn tay kia… trống rỗng, tay kia của hắn không có thứ gì.
“Thủ lĩnh!”, Yêu nam thấy Độc Tiêu trở về, toàn thân không khỏi run lên.
Người khác là trở về, nhưng một cánh tay của hắn dường như đã ở lại bên ngoài. Trên tóc đều đầy máu tươi. Nếu không phải chính hắn mở miệng trước, e rằng chưa chắc đã nhận ra hắn là săn bắn vương Độc Tiêu!
“Đừng tự lừa dối mình nữa, chỉ còn lại tàn binh bại tướng chúng ta, ngay cả Sơn Phong Chi Thi chúng ta còn diệt không xong, nói chuyện gì tiếp tục đánh!!”, trưởng lão Sở gia có chút tức giận mắng.
Sở gia chủ trương chạy trốn, mang theo số ít người đào thoát.
Mà danh sách số ít người này, đơn giản là những tầng lớp cao như bọn họ và lãnh tụ các lĩnh vực khác. Còn những dân chúng vẫn đang khẩn cầu ông trời phù hộ trong mưa, họ không thể được liệt vào danh sách đó!
“Các ngươi cũng thật là nực cười, chỉ vì tiểu tử này còn sống sót, liền muốn từ bỏ kế hoạch lưu vong đã định ra thật rồi sao? Hừ, tiểu tử này quay đầu lại vẫn chết, ai sẽ biết hắn làm gì trong tử môn. Vài ngàn con bộ xương mà thôi, giết nhiều hơn nữa lại có ý nghĩa gì? Kẻ địch của chúng ta là Hắc giáo đình, là Sơn Phong Chi Thi, là sát uyên… Chính các ngươi nhìn hắn xem, hắn còn có thể sống được mấy phút!”, Sở gia thấy mọi người dĩ nhiên dao động ý định chạy trốn, nhất thời phẫn nộ mắng.
“Hắn không chết, chí ít hiện tại không chết”, Chúc Mông kiên trì nói.
“Hay, hay, tốt…”, Sở gia đã tức giận đến lạnh nở nụ cười, “Ta cho các ngươi mấy phút suy nghĩ lại có liên quan gì. Ta sẽ tận mắt xem hắn chết như thế nào. Chỉ vì tiểu tử này… Các ngươi đám người kia rốt cuộc là nực cười đến mức nào??”,
“Ha ha ha, Sở gia trưởng lão, ta rất tán đồng cái nhìn của ngươi a. Hắn bất quá là một tên tài xế kéo hàng, con trai của kẻ phải ăn tro bụi mà sống. Các ngươi lại đem lựa chọn của tầng lớp cao, lãnh tụ đặt lên người hắn, thật sự là chuyện nực cười nhất… Theo ta thấy, các ngươi vẫn nên sớm quỳ lạy dưới chân Tát Lãng đại nhân của chúng ta đi. Chờ các ngươi đều chết rồi, đến trong vĩnh sinh đình, các ngươi cố gắng có thể tiếp tục làm người bề trên, giúp Tát Lãng đại nhân thống trị vĩnh sinh đình!”, tiếng cười chói tai vọng đến từ phía trên. Tên Mục Hạ điên bị trói trên chung lâu gào lên một cách quái dị.
“Ngươi câm miệng cho ta!”, Sở gia cực kỳ thiếu kiên nhẫn mắng, vung tay lên, quét ra vài đạo băng trùy, mạnh mẽ đâm tới người Mục Hạ.
Người Mục Hạ bị băng trùy đâm ra những lỗ máu, nhưng tên này căn bản không cảm giác được đau đớn, dĩ nhiên vẫn cười to điên cuồng ở đó.
“Các ngươi biết không, tiểu tử này có thể vào được phép thuật cao trung, là bởi vì ta bố thí… Nực cười các ngươi, dĩ nhiên đem tiền đặt cược đặt lên một tiểu tử được ta bố thí mới trở thành pháp sư. Ha ha, ha ha ha ha~~~~~~~~”, Mục Hạ đã cười đến điên cuồng.
Đúng như hắn nói, Mạc Phàm có thể vào được phép thuật cao trung quả thật là nhờ hắn năm đó bố thí. Tu vi của Mạc Phàm hiện tại có thể đạt đến cảnh giới này, Mục Hạ kỳ thực cũng rất kinh ngạc. Nhưng trong trường hạo kiếp này, hắn đóng vai trò cũng chỉ là một con gián giun dế. Dưới áo khoác giáo chủ của Tát Lãng đại nhân, không có ai không biết chết!
“Người điên, tên người điên này, tại sao không cho ta giết hắn!”
“Hắn ước gì chết!”
“Hội trưởng, rốt cuộc phải làm sao, ngài quyết định đi!”
“Đúng vậy, hội trưởng, ngài tới làm quyết định đi.”
Hội trưởng Hàn Tịch đứng ở đó, con ngươi uể oải đã hãm sâu trong viền mắt.
Lúc này hắn cũng không biết nên quyết định như thế nào, hoặc có thể nói, đưa ra bất kỳ quyết định gì kỳ thực đều không có ý nghĩa gì, chẳng ảnh hưởng gì.
Hàn Tịch chỉ có thể bất lực đặt mắt ở tà mắt gương đồng, trong tà diễm gương đồng, Mạc Phàm nhìn qua sức cùng lực kiệt, đúng y hệt tình cảnh hiện tại của mọi người.
Vẫn có bộ xương đang trèo lên, con Huyết Khô Cốt Thần vẫn ở bên cạnh quan sát cũng cực kỳ giống Sơn Phong Chi Thi khó có thể chống đối của mọi người…
Trốn, hay là chiến?
Để lại một số ít người, hay là để lại niềm tin bất khuất kia??
…
Hàn Tịch không biết phải làm sao lựa chọn, nhưng lựa chọn của Mạc Phàm thì vẫn luôn sáng tỏ!
Núi xương ầm ầm vang vọng, thỉnh thoảng lại lăn xuống một đám lớn. Nó đứng vững thật sự hơi cao, Mạc Phàm thoáng di chuyển một chút sẽ có vô số hài cốt lăn xuống.
“Đùng!!!!!”
Núi xương một trận lay động.
“Đùng!!!!!”
Thảm xương một mảnh rung động.
Hình thể đạt đến mười mét, con cốt thần màu máu cuối cùng cũng không nhẫn nại được. Ánh mắt tên này bắn ra sát chóc chi mang, đang đi tới tòa núi xương nơi Mạc Phàm đứng.
Tay Mạc Phàm đang cuồng chiến, không phải vì sợ hãi, mà là hắn đã chiến đấu vượt qua cực hạn của cơ thể. Toàn thân đều uể oải đến cực điểm co giật, co giật.
Nắm đấm đều trở nên khó khăn, gạt một vết máu trên mặt, kết quả thành huyết đồ khắp mặt…
…
“Hiện tại, là ngươi muốn ngẩng đầu nhìn lão tử!!”
Tiếng phá âm vang vọng, Mạc Phàm như một con dã thú!
Hắn dồn hết khí lực cuối cùng của cơ thể, nắm đấm trong cơn cuồng luyến siết chặt, mạnh mẽ ném tới sau gáy con Huyết Khô Cốt Thần!!!