» Q.1 – Chương 591: Vong Linh vô cùng vô tận
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 29, 2025
Chương 591: Vong Linh, vô cùng vô tận
Phong bích không chỉ bảo vệ bọn họ, huống chi cuộn toàn bộ đội quân xác sống hơn hai mươi con đồng thời lao về phía trước.
Cuộn càng nhanh, lực xé rách của phong chi bích chướng càng lớn, số lượng lớn xác sống cấp nô bộc tập trung lại đương nhiên như nhảy vào một cái cối xay thịt cỡ lớn, không lâu sau đã có một cỗ thịt nát không thành hình rơi ra ngoài. . .
“Đi mau, đừng chần chừ!”
Phong chi bích chướng giải quyết một mảng lớn xác sống, Mạc Phàm nhanh chóng thu những tàn phách này vào tiểu cá chạch rơi, thúc giục mọi người.
Khí lưu của phong bàn dần dần tiêu tán, khắp nơi máu tươi cùng thịt nhão, miễn cưỡng xem như dọn dẹp ra một mảnh trống trải giữa bầy xác sống, thế nhưng mọi người vừa chạy về phía trước chưa đến 50m, phía trước, bên trái, phía sau họ lại lần lượt xuất hiện đội quân xác sống!
Số lượng mỗi đội quân xác sống đều từ 20 con trở lên, tốc độ chạy của chúng nhanh hơn người bình thường gấp hai đến gấp ba, có vài con xác sống thuộc tính khác nhau tốc độ còn nhanh hơn, cảm giác cứ như bóng đen đang né tránh!
“Móa nó, xác sống nhiều quá!” Ải Nam chửi ầm lên.
“Không thể ngừng, bây giờ xác sống như thủy triều khắp nơi, một khi bao phủ đoạn đường này giữa chúng ta và đại bộ đội, chúng ta muốn hội hợp với họ càng không thể, dù sao tốc độ thanh lý xác sống của đại bộ đội nhanh hơn bốn người chúng ta!” Mạc Phàm rất nghiêm túc nói.
Chuyện quá khẩn cấp, lúc này Mạc Phàm đương nhiên không dám giữ lại nửa điểm.
Hắn liếc qua ba hướng đều có xác sống xông tới, lần này lao tới sáu bảy mươi con, dường như chỉ vài phút không đến đã có hàng trăm vong linh mới xông lên. . .
“Các ngươi đứng gần ta một chút, ta một hơi đã diệt chúng!” Mạc Phàm mang theo vài phần hỏa khí nói.
“Ta phụ trách bảo vệ!” Ải Nam lập tức nói.
Tinh Đồ phác họa dưới chân Mạc Phàm, màu đỏ tươi nhìn lên như vậy bắt mắt, quả thực như dẫm trên một vòng lửa đang cháy mãnh liệt. . .
“Liệt Quyền! !”
“Cửu Cung! !”
Mạc Phàm đấm một quyền xuống đất, nhiệt lực cuồn cuộn rót vào đất đen.
Xung quanh một mảnh lờ mờ, thậm chí dùng đen kịt để hình dung, thế nhưng chính là khu vực đầy bóng tối và xác sống này, chín cột lửa liệt diễm hiện ra theo cách Cửu Cung bỗng nhiên dâng lên.
Liệt Diễm bay múa giữa cột lửa và cột lửa, bạo diễm, sóng lửa, viêm lưỡi, bao phủ suốt trăm mét khu vực rồi!
Ba đội xác sống kia cơ bản đều bước chân vào đây, đón chào chúng chính là cột lửa cực nóng bành trướng này, từng con xác sống bị trực tiếp bốc hơi, ngay cả cốt phấn cũng không còn! !
“Hô hô hô hô ~~~~~~~~~~”
Cột lửa rung động vô cùng, nhìn cảnh liệt diễm bùng nổ xung quanh như vậy, nhìn lại Mạc Phàm toàn thân đều đốt thành màu đỏ rực, lúc này vết sẹo nam và Dư Thanh Tố dần dần hiểu ra vì sao yêu nam lại nhận mệnh hắn làm phó đội trưởng rồi. . .
Bạo lực! !
Tương đương bạo lực! ! !
Một cái phong bàn thiên la của vết sẹo nam cũng chỉ giết chết hai mươi con xác sống, Mạc Phàm một cái Liệt Quyền Cửu Cung này trực tiếp tiêu diệt hơn 50 con, vốn là khốn cảnh bị vây quanh ba mặt thoáng cái giải trừ, mười con xác sống còn lại chưa chết cũng chỉ vì chúng đi chậm một chút, không giẫm vào khu vực liệt diễm bạo lực.
“Đi!” Mạc Phàm liếc nhìn xung quanh một mảnh đất khô cằn, hào khí phấn chấn phun ra một chữ.
Tiểu cá chạch rơi động tác cũng rất nhanh, xác sống bị tiêu diệt đều hóa thành quang điểm màu xanh lục bay vào Minh Hà Thiên Địa của nó.
Bên vong linh, khoảng 80 tàn phách có thể ngưng luyện ra 1 tinh phách, có thể nói chỉ riêng số lượng Ba Nam vừa rồi tiêu diệt và Mạc Phàm lần này giết chết, cũng đã có thể ngưng luyện ra một tinh phách rồi!
Lợi nhuận này tự nhiên rất cao, thế nhưng Mạc Phàm không dám tham lam, ma năng cuối cùng cũng có lúc khô kiệt, huống chi số lượng vong linh càng ngày càng nhiều, bầy xác sống càng ngày càng dày đặc, động một chút là một đội xác sống xông tới, nếu ma pháp Trung giai không phóng thích thỏa đáng, xác sống muốn bổ nhào chúng hơn nữa chất đầy hơn mười tầng thì cũng chỉ là nửa phút không muốn sự tình!
Không kịp cường hóa chấm nhỏ, Mạc Phàm chỉ có thể mang theo ba người tiếp tục xông về phía trước.
“Tiểu Viêm Cơ, phun lửa!”
Má Tiểu Viêm Cơ lại ục ục phồng lên, thảm lửa đỏ tươi thoáng cái phun ra ngoài, dài hơn trăm mét.
Đội quân xác sống phía trước trên đoạn đường thẳng này lại lập tức bị ngọn lửa hòa tan, hóa thành quang điểm màu xanh lục bay về phía tiểu cá chạch rơi của Mạc Phàm. . .
“Phích Lịch cuồng vũ!” Dư Thanh Tố vẻ mặt hưng phấn, trong mắt sinh tử.
Tay nàng chỉ về phía sau lưng, tạo ra một mảnh Lôi Vân cực lớn, mây lơ lửng, liên tiếp có lôi điện tráng kiện bổ xuống, những xác sống phía sau muốn đuổi kịp đến nhất định phải vượt qua khu vực lôi điện này, vừa vặn vong linh chỉ số thông minh thấp, chưa bao giờ hiểu né tránh và lách qua, vì vậy vừa truy tới, một đạo lôi bút thẳng tắp vỗ xuống, trực tiếp hóa thành huyết vụ vỡ vụn.
“Nhìn thấy, nhìn thấy. . . Mọi người nhanh!” Ải Nam nhảy đáp, cuối cùng tại khoảng cách đại khái cách mọi người 300m nhìn thấy đại bộ đội.
Phía sau đại bộ đội hình như là Chu Mẫn và Mục Bạch, hai người họ cũng đang thanh lý truy binh xác sống phía sau, vì Mạc Phàm, Ải Nam, Dư Thanh Tố, Ba Nam bốn mãnh nhân một đường giết chảy máu đường tụ hợp tới, áp lực của họ ngược lại giảm bớt rất nhiều, vì có không ít xác sống đều vây quanh bốn người họ.
. . .
“Họ trở lại rồi, yểm hộ họ, yểm hộ họ!” Chu Mẫn trông thấy mấy người đều bình yên vô sự, vội vàng gọi về phía mấy vị pháp sư cản phía sau.
Trong đó một gã pháp sư săn trừng mắt, gặp sau lưng chừng ba trăm thước xác sống thành phiến thành phiến bị giết chết, không khỏi há to miệng, hồi lâu mới nói: “Bốn người này mạnh như hổ a, đều so ra mà vượt một cái đại đội ngũ rồi!”
“Đúng vậy a, đổi lại là tôi như vậy tụt lại phía sau, từng phút bị vong linh ăn đến xương cốt không còn.”
“Đừng nói nhảm, giúp họ mở đường!”
“Không có vấn đề, xem tôi, bạo sóng! !”
“Huyết văn thú, đi tiếp ứng họ.” Một gã pháp sư Triệu Hoán hệ thi triển khế ước ma pháp.
Rất nhanh một con yêu thú cơ bắp hình xăm huyết hình thể cao đến 5 mét lao ra, sinh vật này vừa xuất hiện, những vong linh nhỏ toàn bộ biến thành một đám người lùn, tiện tay một trảo bóp chết một con, cánh tay quét qua quét bay một con, miệng rộng mở ra, nuốt mất một con. . .
Huyết văn thú xông vào đống vong linh, ngược lại phát huy hiệu quả rất lớn, dù sao nhóm pháp sư đều phải ôm thành đoàn, không dám đơn giản bị phân cách và lâm vào trận địa địch, huyết văn thú loại mãnh thú cấp chiến tướng này thì không giống, da dày thịt béo, lực lượng đầy đủ, đoán chừng đứng tại chỗ cho những vong linh kia cắn nó đều cần cắn cả buổi.
“Chướng ngại quét dọn, toàn quân hết tốc độ tiến về phía trước!” Thanh âm yêu nam từ giữa không trung rơi xuống.
Thời gian vừa vặn 20 phút, khi yêu nam chứng kiến bốn người Mạc Phàm đã rất gần đội ngũ, trên mặt cũng có vẻ tươi cười, xem ra chính mình chọn lựa mấy người này xác thực có chút tài năng, 20 phút muốn tiêu diệt Thi Tướng cũng về đơn vị, đó cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi bốn người họ một mình chạy như điên một km, sinh sinh giết ra một km đường máu vong linh!