» Q.1 – Chương 512: Chém Dực Thương Lang!

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 29, 2025

Chương 512: Chém Dực Thương Lang!

Trời tối người yên, ngay cả những đô thị lớn náo nhiệt thường ngày cũng trở nên thanh tĩnh hơn trong cái thời tiết gió lạnh vèo vèo thổi này.

Trong nhà trọ, Mạc Phàm hơi sức cùng lực kiệt đẩy cửa phòng mình, liếc nhìn khắp nơi quần áo, túi đựng đồ ăn vặt, tất chân vương vãi. . .

Thật sự vô tâm thu dọn, Mạc Phàm lao đầu về phía giường, đặt lưng xuống là ngủ ngay.

Đội ủy thác Dược Thương lần này quả thực có độ khó cao, nếu không phải có Huyền xà ma khải, có lẽ đã gục ngã ở đó rồi.

Mặc kệ thế nào, không làm hổ thẹn Thanh Thiên liệp sở, cuối cùng vẫn hoàn thành ủy thác.

Ma năng của Mạc Phàm đã khô cạn, mê man ngủ thiếp đi, cửa sổ không đóng cũng không hề hay biết.

. . .

Ngủ một giấc đến rạng đông, Mạc Phàm bị một tia ánh mặt trời chiếu vào mặt, chói mắt mà tỉnh lại.

“Lánh ~~ lánh ~~~~”

Tiểu Viêm Cơ dậy sớm hơn Mạc Phàm, đập tới đập lui trên đầu giường, thỉnh thoảng còn hướng về mặt Mạc Phàm, dấu chân lửa ấn lên mặt, trạng thái nửa tỉnh lập tức tỉnh hẳn.

Mạc Phàm xách Tiểu Viêm Cơ đang gây sự lên, chiếu vào gáy tiểu nha đầu mà búng, Tiểu Viêm Cơ ô ô ô kêu, tứ chi ngắn ngủn múa may trong không trung.

Đút Tiểu Viêm Cơ một viên linh chủng mảnh vỡ, nàng mới yên tĩnh lại, Mạc Phàm vẫn còn hơi toàn thân ê ẩm chui vào trong chăn.

Chăn đắp chưa được mấy giây, Mạc Phàm đột nhiên hất tung lên, hơi kinh ngạc nhìn căn phòng sạch sẽ vô cùng này!

Mệt mỏi thì mệt mỏi,

Không có nghĩa là chính mình mất trí nhớ, Mạc Phàm nhớ rõ trước khi ngủ căn phòng một mảnh bừa bộn, tại sao tỉnh dậy sau giấc ngủ lại thay đổi hẳn, thậm chí trong phòng dường như còn lưu lại chút mùi thơm thoang thoảng.

Mạc Phàm nghi hoặc nhìn Tiểu Viêm Cơ đang gặm “sô cô la” ở bên cạnh, rất nhanh liền lắc đầu phủ định. Ngay cả vật nhỏ này, không làm nhà cửa thành hiện trường hỏa hoạn đã là tốt rồi, làm sao có khả năng thu dọn. Phải biết, sau khi Tâm Hạ đi, căn nhà này chưa từng được thu dọn, hai tháng này chồng chất bao nhiêu thứ khó coi. . .

“Liễu Như?” Mạc Phàm đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn kỹ cửa sổ đã được đóng lại.

Lại sờ sờ cổ mình, Mạc Phàm hơi cảm thấy chút nhói nhói, soi gương, nhưng phát hiện trên cổ mình chỉ có một cái dấu môi son nho nhỏ, cũng không có lỗ nhỏ. . .

Liễu Như dường như biết Mạc Phàm vừa trải qua một hồi ác chiến, mệt mỏi đến cực điểm, cũng không hút máu hắn.

Hơn hai tháng nay, Mạc Phàm nhận ra mỗi một khoảng thời gian, nơi cổ sẽ có vết thương nho nhỏ.

Hắn đoán được là Liễu Như, nàng dường như chỉ có thể lấy máu mình làm thức ăn, nhưng lại không muốn dùng phương thức đó để đối diện với mình, vì vậy tổng sẽ đến vào lúc đêm khuya khi ngủ. . .

Nàng xưa nay không quá phận, cũng không có một tia tham lam của Dracula, người ở trạng thái khỏe mạnh tổn thất một phần huyết dịch là sẽ thúc đẩy tuần hoàn huyết dịch, giống như đạo lý hiến máu. Liễu Như đều luôn khống chế tốt lượng nàng cần, đồng thời không ảnh hưởng đến sức khỏe Mạc Phàm.

Nhìn cửa sổ đã được đóng lại, còn có một dấu môi son lưu lại trên cổ, Mạc Phàm không khỏi cười khổ.

Mạc Phàm biết nàng còn ở thành phố này, cũng biết nàng thỉnh thoảng sẽ rất xa nhìn kỹ mình. Chỉ là Mạc Phàm không nghĩ tới lựa chọn lúc trước của nàng lại là như vậy.

Dù cho nàng một đời này đều cần dựa vào hút máu mình sinh tồn, nàng cũng không đi vào thế giới của mình, không quấy rầy đến cuộc sống mình nửa phần. . .

. . .

. . .

Nam lĩnh, vạn sơn mênh mông, dù bay lượn trên trời cao cũng căn bản không nhìn thấy cuối cùng của liên miên núi non.

Hai đôi cánh do phong khí toàn tạo thành rộng mở dang ra, đang bay lượn phía dưới một đám mây trắng, bốn cánh gió cực tốc xé toạc đám mây trắng, để lại một vệt bay rõ ràng.

Chủ nhân của cánh là một nam tử râu tóc rối bù, hắn mặc một bộ quân phục đã rách tả tơi, đầy những vết máu đã hơi khô lại.

Bên dưới là hàng ngàn vạn dãy núi liên miên, giữa rừng và thung lũng có vô số đôi mắt xanh biếc lóe sáng đang nhìn chăm chú vào nam tử nhân loại to gan bay qua lĩnh vực của chúng, nhưng bất kể tụ tập bao nhiêu ma lang, đều không có một con dám thực sự ra tay với kẻ nhân loại này. . .

Đó là bởi vì nam tử nhân loại này trên tay phải đang xách một cái đầu lang khổng lồ! !

Đầu lang có sừng đôi, trên trán càng có Thú Văn cao quý, răng nanh đáng sợ lộ ra trong không khí. . .

Nó bị người chặt đứt từ trong cổ, nơi vết cắt còn đang chảy máu, máu tươi của lang nhỏ giọt từng giọt xuống những ngọn núi lớn, nhân loại nam tử bay bao xa, máu này nhỏ bấy nhiêu, từ dãy núi này đến dãy núi phía đông!

Tất cả sinh vật ma lang trú ngụ trong dãy núi này không dám có nửa điểm sát tâm, đầu lang mà nam tử nhân loại này xách chính là thống lĩnh của chúng — Dực Thương Lang!

Một người một ngựa vào lang lĩnh, cuối cùng xách đầu Dực Thương Lang bay trở về Bác thành.

Khi quân đội chi kiêu Trảm Không hạ xuống trên Bác thành, vô số người dân Bác thành đã lệ rơi đầy mặt, trong lòng chỉ có sự kính phục đối với vị quân pháp sư này!

“Trảm Không, ngươi sao có thể cãi lời quân lệnh. Ta không phải nói với ngươi, ma lang bộ tộc chúng ta nhất định sẽ tìm cách tiêu diệt chúng nó, ngươi như vậy cố chấp, nếu là chết oan chết uổng, cái Bác thành này thì càng thêm tràn ngập nguy cơ. . .” Giang Vũ, đại quân thống mới đóng quân ở Bác thành, mắng.

Trảm Không ném đầu Dực Thương Lang xuống đất, hờ hững nói: “Chờ ngươi cái đó rất sợ chết an bài, ngàn vạn vong hồn Bác thành khi nào mới có thể ngủ yên.”

“Ngươi nói cái gì!!” Giang Vũ giận dữ nói.

“Ngươi muốn lấy quân quy gì để xử trí ta, tùy ngươi, đến lúc đó chính ta sẽ đi lĩnh tội.” Trảm Không không dừng lại, cánh gió trên lưng vẫn duy trì trạng thái bất cứ lúc nào cũng sẽ bay lên trời.

“Ngươi lại muốn đi nữa!!” Giang Vũ thấy Trảm Không chút nào không để hắn vào mắt, càng thêm phẫn nộ quát.

“Đi tìm Tát Lãng.” Trảm Không nói.

“Cái đó Hắc giáo đình hồng y giáo chủ??” Giang Vũ ngẩn người.

Tát Lãng!

Rất nhiều cao tầng Hiệp hội Phép Thuật nghe được danh tự này đều sẽ không khỏi toàn thân rét run!

Trảm Không cũng không nói nhiều, mặc dù trên người còn mang theo đông đảo vết thương, hắn vẫn cứ bay lên bầu trời. . .

Hiểm họa ngầm lớn nhất của Bác thành đã được loại bỏ, còn lại giao cho Giang Vũ là được.

. . .

Ánh mắt Trảm Không nhìn chăm chú hướng tây bắc, UU đọc sách (www.uukanshu.com) trong con ngươi chỉ có sát ý.

Lần này đi tới Nam lĩnh, không chỉ là nổi giận chém Dực Thương Lang, Trảm Không còn phát hiện một âm mưu kinh thiên hơn!

Mục đích thực sự của Tát Lãng căn bản không phải Bác thành! ! !

“Vũ nhi, nếu như lần này ta còn có thể sống sót, nhất định sẽ đi dưới vết nứt Thiên Sơn tìm ngươi. . .”

“Nếu như không thể, xin tha thứ ta thực vật.”

“Ngươi biết ta Trảm Không đời này chưa từng kiêng kỵ ai, nhưng cái này Tát Lãng, thủ đoạn của hắn đáng sợ thực sự chưa từng có, loại đáng sợ đó đủ để thẩm thấu đến tận xương tủy ta. . .”

Trảm Không mắt đầy u tối, trong tay nắm chặt một cái dây chuyền gãy một nửa.

Bầu trời và mặt đất mông lung nối liền một thể, con đường phía trước mênh mông chưa biết.

Hắn biết cách người kia càng gần, thì càng cách tử vong gần, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, bóng dáng của hắn trong cái thế giới một màu này bay càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ bé. . .

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 1898: Thông Thiên lĩnh

Q.1 – Chương 568: Vong linh thiếu niên

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1897: Phong Vẫn thành