» Q.1 – Chương 467: Chạy không thoát hung hà

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 29, 2025

Chương 467: Chạy không thoát hung hà

Phép thuật hệ tâm linh của Tâm Hạ chỉ có thể kéo dài hai km. Ba, bốn km đường còn lại phải đi, điều này có nghĩa là mọi người dù thế nào cũng sẽ bị những người khổng lồ cát trắng này vây quanh sao?

Linh Linh nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới lần này xuyên qua Sa Võng Hà lại đi nhầm đường. Một vấn đề cực kỳ khó khăn đang đặt ra trước mặt mọi người.

“Quá mức cuối cùng một hai km chúng ta vọt thẳng qua, chỉ cần đến trên bờ chúng ta liền an toàn. Với tốc độ của chúng ta toàn lực chạy như bay, một hai km này căn bản không tốn bao nhiêu thời gian,” Trương Tiểu Hầu nói.

Mạc Phàm một cái tát vỗ vào gáy Trương Tiểu Hầu, hùng hổ nói: “Ngươi lẽ nào không thấy cảnh tượng lúc trước sao? Những người khổng lồ cát trắng kia xuất hiện như một bức tường không khe hở, đủ để tạo thành một cái Sa Thành.”

“Xác thực, ngạnh xông tới không hiện thực lắm, vẫn phải bàn bạc kỹ lưỡng,” Triệu Mãn Duyên nói.

“Những sinh linh trong Sa Võng Hà này không phải vô hạn. Chúng chỉ cảm nhận được có thứ gì bước vào nơi này thì sẽ từ phạm vi mấy cây số tụ tập lại. Nói cách khác, nếu chúng ta dùng biện pháp gì đó để thu hút sự chú ý của chúng sang chỗ khác, dù không sử dụng phép thuật hệ tâm linh động viên, chúng ta cũng có thể thuận lợi tiến lên một khoảng cách.”

“Vấn đề là chúng ta dùng phương pháp gì để hấp dẫn chúng đây? Chẳng lẽ như Linh Linh trước kia vứt một bộ nội tạng dính máu ra xa? Ta nghĩ trí thông minh của những người khổng lồ cát trắng này không đến nỗi thấp như thế,” Thần Dĩnh nói.

Sau khi bàn bạc, mọi người nghĩ ra một biện pháp đầu tiên.

Đó là cử một người có tốc độ nhanh và khả năng né tránh tốt tách khỏi đội ngũ trước, do hắn thu hút những yêu binh cát trắng trong phạm vi mấy cây số. Chờ đội ngũ lớn đã thuận lợi tiến lên một khoảng cách, lại nghĩ cách đón người đó về.

Chỉ là làm như vậy vô cùng nguy hiểm, khó nói người tách khỏi đội ngũ kia có cơ hội trốn thoát hay không, có thể chết thảm trong vòng vây.

Nhưng ngoài ra, mọi người không nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Bước chân không thể dừng lại, ma năng của Tâm Hạ cũng không ngừng tiêu hao. Bất tri bất giác, mọi người lại tiến lên một kilomet. Trong tình thế không có phương án tuyệt vời, chỉ có thể để Trương Tiểu Hầu mạo hiểm như vậy.

“Ta cảm thấy để một người đi hấp dẫn sự chú ý của người khổng lồ cát trắng rất không hiện thực, người này chắc chắn sẽ chết. Thế nhưng, nếu chúng ta sẽ đánh thức tất cả sinh linh trong phạm vi mấy cây số, vậy chúng ta nên nghĩ cách đánh tan chúng. Tất cả yêu binh cát trắng tụ tập cùng nhau, chúng ta căn bản không có sức chống trả. Thế nhưng, nếu chia chúng thành vài tốp, người nhanh nhẹn có thể hấp dẫn chúng trước, dẫn chúng ra xa. Người phòng ngự mạnh cũng có thể hấp dẫn một nhóm ở đó cầm chân chúng. Người có năng lực chiến đấu mạnh thì dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt những người khổng lồ cát trắng trước mắt, mở đường thông hành. Phép thuật hệ tâm linh của Tâm Hạ tỷ tỷ cũng có thể động viên một nhóm, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều ma năng,” Linh Linh nói.

Mọi người nghe xong lời cố vấn này, cũng đồng loạt gật đầu.

Thay vì để một người mạo hiểm nguy hiểm tính mạng to lớn để hấp dẫn những yêu binh cát trắng kia, thà phát huy sức mạnh của toàn bộ đội ngũ.

Chia những yêu quân cát trắng kia thành vài tốp, như vậy mọi người ứng phó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chỉ là giai đoạn này, mỗi người đều có nhiệm vụ gian khổ, không thể có một chút sai lầm. Một khi một người trong giai đoạn đó xảy ra sai lầm hoặc tử vong, những người khác phỏng chừng cũng không sống được.

Mỗi người có thể đối phó số lượng người khổng lồ cát trắng đều có hạn, thậm chí vượt quá phạm vi có thể chịu đựng của bản thân.

Mặc kệ thế nào, phương án này cũng là khả thi nhất. Chúng càng tụ tập, số lượng người khổng lồ cát trắng xuất hiện càng nhiều. Những nhát chém từ cự đao cát trắng của chúng uy lực kinh khủng, trừ khi tất cả mọi người đều là pháp sư hệ phòng ngự, nếu không căn bản khó chống đỡ.

“Vậy ta đi bán một làn sóng trước đây. Có thể ngàn vạn phải nắm vững thời gian a. Ta một mình đánh thức tất cả người khổng lồ cát trắng xung quanh, các ngươi sẽ chờ nhặt xác ta a,” Trương Tiểu Hầu đứng ở rìa đội ngũ, trên trán lấm tấm mồ hôi, có chút căng thẳng nói.

Lúc này, Triệu Mãn Duyên đứng đắn nói với hắn: “Ngươi cứ yên tâm đi, nếu ngươi rơi vào tình cảnh đó, chúng ta cũng không có gan nhặt xác cho ngươi.”

Trương Tiểu Hầu yên lặng giơ một ngón giữa về phía Triệu Mãn Duyên.

“Những người khác cũng mau mau đứng vào vị trí của mỗi người đi. Mảnh cát trắng người khổng lồ này còn ở trạng thái tâm linh hôn mê, các ngươi có thể tùy ý đi lại. Chờ phép thuật hệ tâm linh mất đi hiệu lực, mọi người phân tán ra sẽ khó khăn,” Linh Linh nhắc nhở mọi người một câu.

Tâm Hạ lúc này cũng đang bấm thời gian cho mọi người. Nàng giơ tay cao lên ra hiệu cho mọi người. Khi nàng buông tay ra chính là lúc phép thuật tâm linh của nàng mất đi hiệu lực. Lúc đó, mọi người dù thế nào cũng phải tập trung tinh thần hoàn toàn để đối mặt với những người khổng lồ cát trắng này!

Toàn bộ đội ngũ hiện tại đã chia làm năm tốp.

Trương Tiểu Hầu đứng xa mọi người nhất. Triệu Mãn Duyên đứng ở phương hướng cách khoảng 500 mét. Mạc Phàm thì đứng ở một phương hướng khác, cách vị trí trung tâm của Tâm Hạ cũng không quá bảy trăm mét. Cuối cùng là Thần Dĩnh, hắn cùng Tật Tinh Lang của Mạc Phàm đứng ở phương hướng đi về phía trước.

Tâm Hạ cùng Linh Linh ở ngay trung tâm nơi mọi người phân tán ra. Nhờ phép thuật hệ tâm linh, nàng có thể đè ép một phạm vi lớn người khổng lồ cát trắng. Giả như những người xung quanh sắp không chống đỡ nổi thì tới gần nơi nàng là có thể an toàn. Đương nhiên, làm như vậy khẳng định cũng sẽ khiến gánh nặng của Tâm Hạ trở nên nặng hơn.

“Ta thật không nên tới vội vàng như thế. Ít nhất cũng đợi lấy Khải ma cụ từ chỗ Hoắc Đà trước đã. Nói như vậy, ứng phó những người khổng lồ cát trắng này sẽ thoải mái hơn chút,” Mạc Phàm đứng trên hạt cát trắng thì thầm.

Phạm vi mấy trăm mét toàn là hạt cát trắng bình tĩnh, nhìn qua sạch sẽ và duy mỹ. Nhưng nghĩ tới bên dưới không biết chôn bao nhiêu hài cốt, đồng thời bất cứ lúc nào cũng sẽ thoát ra những người khổng lồ cát trắng giết người không chớp mắt kia, Mạc Phàm liền cảm thấy hơi sởn gai ốc!

Mạc Phàm nhìn về phía xa nhất, ở vị trí đó đang đứng một mình Trương Tiểu Hầu. Tên này như một trọng phạm đang đứng trên pháp trường chờ bị hành hình, cả người trông vô cùng căng thẳng.

Dù sao đây chỉ là một kế hoạch, liệu có thể an toàn thực hiện được hay không vẫn chưa thể nói trước.

Ánh mắt mọi người cũng bắt đầu hướng về vị trí trung tâm nhất của Tâm Hạ. Khi tay nàng chậm rãi buông xuống, trái tim mọi người cũng theo đó treo lơ lửng lên!!

Hô hấp trở nên rất chậm, hai chân không khỏi có cảm giác co giật. Nhưng đây chỉ là ảo giác do gió thổi cát bay tới.

Tà dương treo lơ lửng ở đường chân trời màu trắng. Vệt sáng cuối cùng mang đến cho người ta cảm giác hơi an tâm bị nuốt vào trong mảng tối tăm kia. Cùng lúc đó, bàn tay phải trắng thuần và tinh tế của Tâm Hạ rơi xuống.

Như một vị nữ thần quang minh từ bỏ mảnh đất này, giao nó cho tà ác và giết chóc thống trị… Cũng không ai biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 1901: Lục đại tông môn tề tụ

Q.1 – Chương 570: Trà xanh nam

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1900: Không chỉ như vậy