» Chương 169: Hầu mỗ chưa bao giờ nói dối
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
## Chương 169: Hầu mỗ chưa bao giờ nói dối
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía thanh niên.
“Tại hạ Hầu Vân Thanh, tiểu điếm này là ta sở hữu. Huynh đài phong độ bất phàm, xem xét chính là rồng phượng trong loài người. Xem trọng kiện nào, Hầu mỗ đưa cho huynh đài, coi như giao một người bạn.” Hầu Vân Thanh nở nụ cười chân thành như gió xuân, ngôn từ rất là khách khí.
“Thật?” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, đánh giá Hầu Vân Thanh một chút.
“Đương nhiên là thật, Hầu mỗ chưa bao giờ nói dối.” Hầu Vân Thanh vội vàng mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, chuyện tốt đưa tới cửa như thế, hắn không có lý do gì từ chối. Hai mắt lóe lên, không chút khách khí chọn món Thiên Long Bào.
Tiểu nhị bên cạnh ngây ngốc một chút, nhìn về phía Hầu Vân Thanh. Hầu Vân Thanh mỉm cười, gật đầu. Tiểu nhị kia liền một mặt không thể tưởng tượng nổi đi mang Thiên Long Bào tới. Bạch Tiểu Thuần vỗ vỗ, mặc vào người, lập tức cả người toát ra khí thế hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
“Cái này Thiên Long Bào, mặc trên thân huynh đài, hoàn toàn vừa người, như là chuyên môn chuẩn bị cho huynh đài vậy. Huynh đài hảo nhãn lực!” Hầu Vân Thanh cười ha ha một tiếng.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, sờ lên quần áo, rất hài lòng. Trong lòng cảm khái mình ở tông môn lúc, mặc thực sự quá keo kiệt. So với thế giới phồn hoa này, hắn cảm thấy mình đã yêu nơi này.
Hầu Vân Thanh không ngờ Bạch Tiểu Thuần lại nói như vậy, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, vội ho một tiếng, đổi chủ đề.
“Huynh đài, đêm nay Đông Lâm thành ta có một cái yến hội. Linh Khê tông Đỗ Lăng Phỉ sứ giả, nhiệm vụ đã hoàn thành, sắp về tông. Yến hội này chính là vì nàng mà thiết kế. Huynh đài nếu không có chuyện gì, không bằng cùng Hầu mỗ cùng đi xem náo nhiệt?”
Bạch Tiểu Thuần tựa như cười mà không phải cười nhìn Hầu Vân Thanh một chút, suy nghĩ một lát, vui vẻ đồng ý.
Hầu Vân Thanh biết mình có chút đường đột, nhưng cơ hội khó được, tránh khoảnh khắc trôi qua, hắn không có thời gian đi cửa hàng. Giờ phút này cười theo Bạch Tiểu Thuần cùng nhau ra cửa hàng, dẫn đường đi về phía trước.
Đằng sau hắn, còn có bảy tám hộ vệ. Những hộ vệ này mỗi người đều là Ngưng Khí tầng năm tả hữu, mỗi người đều ẩn chứa sát khí. Tuy là tán tu, nhưng hiển nhiên đều am hiểu giết chóc.
“Nói đến Linh Khê tông Đỗ Lăng Phỉ sứ giả này, đó là tuyệt sắc thiên tiên vậy. Không chỉ tu vi cao thâm, càng là dung nhan tuyệt thế, phóng nhãn toàn bộ Đông Lâm châu, cũng đủ để liệt vào Top 10 tiên tử. Những năm này, nàng làm sứ giả, cân bằng gia tộc tu chân, ban đầu có chút không lưu loát, nhưng rất nhanh liền thành thạo, thủ đoạn xảo diệu.” Trên đường, Hầu Vân Thanh lén nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút.
“Lợi hại như vậy?” Bạch Tiểu Thuần đây là lần đầu tiên nghe được chuyện của Đỗ Lăng Phỉ ở Đông Lâm thành, cảm thấy rất hứng thú.
“Phi thường lợi hại! Toàn bộ Đông Lâm châu, rất nhiều gia tộc tu chân, bao nhiêu kiêu tử muốn gây được sự ưu ái của nàng. Chỉ là theo Hầu mỗ, không có cái nào gia tộc tộc tử có thể xứng. Thậm chí ngay cả trong Linh Khê tông, cũng ít có người có thể xứng. Nếu thật nói có, cũng chỉ có một người!” Hầu Vân Thanh cảm khái.
“Ai vậy!” Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, trừng mắt, hỏi một câu.
“Người đó, chính là trong Linh Khê tông vạn năm khó gặp tuyệt thế thiên kiêu, Vinh Diệu đệ tử, chưởng môn sư đệ, danh chấn nam bắc hai bờ, khiến vô số đệ tử truy phủng… Bạch Tiểu Thuần!” Hầu Vân Thanh thần sắc lộ ra vẻ sùng bái, như không thể kìm nén sự kích động. Những hộ vệ phía sau hắn, mỗi người thần sắc cổ quái. Bọn họ đi theo Hầu Vân Thanh nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy đối phương nói chuyện như vậy, không khỏi nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần, trong lòng đều kinh ngạc.
“Bạch Tiểu Thuần này, đích thật là rất không tầm thường.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, đồng tình mở miệng lúc, trong mắt lộ ra vẻ ngẫm nghĩ, thần sắc tựa như cười mà không phải cười quét Hầu Vân Thanh một chút.
Hầu Vân Thanh cũng không biết là thật không chú ý, hay giả vờ không thấy, vẫn cứ tự mình tiếp tục kích động.
“Nào chỉ là không tầm thường, đó là thiên chi kiêu tử, đó là cự phách nhân vật, đạo lữ lý tưởng của tất cả nữ đệ tử Linh Khê tông, bạn thân trong lòng của tất cả nam đệ tử, đó là bảo vật của toàn bộ Linh Khê tông a. Ta nghe nói hắn cùng rất nhiều người, đi ba đại Trúc Cơ thánh địa, khi trở về, nhất định là Địa Mạch Trúc Cơ.
Loại nhân vật này, như là Minh Nguyệt trên bầu trời, chỉ có thể để cho người ta ngưỡng mộ. Đáng tiếc ta Hầu Vân Thanh tư chất không được, bằng không mà nói, nhất định phải đi tìm kiếm hắn, cả đời này cam nguyện đi theo sau người, hiến khuyển mã sức lực cũng cam tâm tình nguyện a.”
Bạch Tiểu Thuần ở một bên nghe, ngay cả hắn, giờ phút này cũng cảm thấy có chút đỏ mặt. Nhìn xem Hầu Vân Thanh kích động không thôi, Bạch Tiểu Thuần nội tâm cảm khái, hắn không đành lòng đi ngắt lời Hầu Vân Thanh, thế là cứ để đối phương nói tiếp, trong mắt lộ ra vẻ cổ vũ.
Đoạn đường này, cho đến khi đến yến hội, Hầu Vân Thanh đều không ngừng miệng, không ngừng đổi lấy những lời hoa mỹ để ca ngợi Bạch Tiểu Thuần của Linh Khê tông. Đến cuối cùng, chính hắn đều không còn từ ngữ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Bạch Tiểu Thuần, hắn cắn răng, vắt hết óc tìm kiếm từ ngữ. Sự mệt mỏi do nói liên tục như vậy, người ngoài không biết…
Cùng lúc Bạch Tiểu Thuần và Hầu Vân Thanh đi về phía yến hội, trong Đông Lâm châu, Linh Khê tông đã phái ra số lượng lớn đệ tử, còn có trưởng lão các loại, đã khuếch tán ra, nhanh chóng tìm kiếm những đệ tử đã truyền tống trở về, muốn tìm hiểu tình huống của Vẫn Kiếm Thâm Uyên.
Giờ phút này, một đội đệ tử nội môn, tại một khu rừng rậm biên giới, tìm được người đầu tiên. Người này bị hôn mê lúc truyền tống, giờ phút này lập tức được người cứu tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, đệ tử tham gia Vẫn Kiếm Thâm Uyên Trúc Cơ này, câu nói đầu tiên nói ra, khiến tất cả đệ tử nội môn xung quanh hắn đang cứu viện kinh hãi.
“Bạch Tiểu Thuần sư thúc, Thiên Đạo Trúc Cơ!!”
Câu nói này, như sấm sét, nổ vang tâm thần đám người. Mấy đệ tử nội môn kia toàn bộ trợn mắt há mồm, việc này quá lớn. Bọn họ không chậm trễ chút nào, lập tức đem tin tức này truyền về tông môn.
Rất nhanh, theo những đệ tử được truyền tống trở về lần lượt được tìm thấy, từng dòng tin tức truyền về tông môn. Mỗi người nói cho tông môn, đều là những chuyện tương tự!
Bạch Tiểu Thuần, Thiên Đạo Trúc Cơ!
Thế giới Vẫn Kiếm, Bạch Tiểu Thuần trở thành sự tuyệt vọng của người ba tông khác, chém giết Đan Khê tông Triệu Nhu, tiêu diệt Đan Khê tông Phương Lâm, trọng thương Cửu Đảo, cùng Tống Khuyết tranh đoạt Thiên Mạch chi khí thành công, tấn thăng Thiên Đạo Trúc Cơ!
Thậm chí còn có người nói, Huyền Khê tông Lôi Sơn, cũng bị Bạch Tiểu Thuần tiêu diệt.
Đủ loại tin tức này, lập tức khiến toàn bộ Linh Khê tông rung động. Tất cả trưởng lão, bảy đại chưởng tọa, còn có chưởng môn, đều kinh ngạc, lập tức cuồng hỉ. Trước đó bọn họ lo lắng, không biết đệ tử tông phái nào trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ, trên thực tế nội tâm đối với Thiên Đạo Trúc Cơ này, phần lớn phán đoán là đến từ Huyết Khê tông.
Thậm chí còn sắp xếp ám tử trong phạm vi của Huyết Khê tông, để ám tử đó giết đệ tử Huyết Khê tông.
Nhưng bây giờ, lại kinh ngạc phát hiện, nguyên lai Thiên Đạo Trúc Cơ… Lại là đệ tử Linh Khê tông của bọn họ, lại là… Bạch Tiểu Thuần!
Điều này khiến Lý Thanh Hậu và chưởng môn, vừa vui mừng vừa kinh hỉ. Đồng thời, cũng làm rung động những Thái Thượng trưởng lão trong Linh Khê tông. Toàn bộ tông môn, một lần nữa xuất động, khuếch tán tứ phương. Lần này, chỉ có một nhiệm vụ!
“Tìm được Bạch Tiểu Thuần, lập tức truyền âm, toàn lực bảo hộ, hộ tống về tông!”
Đồng thời, trong khoảng thời gian này, Linh Khê tông nghiêm ngặt kiểm soát tất cả người khả nghi trong phạm vi. Bọn họ tin tưởng ba tông khác khi nhận được tin tức này, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào, trong thời gian này, muốn tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần!
Còn những gia tộc tu chân trong phạm vi của Linh Khê tông, cùng Linh Khê tông quan hệ thiên ti vạn lũ, rất khó che giấu. Cùng lúc Linh Khê tông biết tin tức này, những gia tộc tu chân này, cũng đều lần lượt nhận được manh mối. Mỗi gia tộc lão tổ, lần lượt rung động đến cực điểm, mắt đỏ, cho phép tộc nhân tản ra, tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần.
Bọn họ biết, toàn bộ Đông Lâm châu, Bạch Tiểu Thuần truyền tống trở về, bất cứ nơi nào cũng có thể xuất hiện.
Nếu gia tộc mình vận khí tốt, tìm được Bạch Tiểu Thuần trước, dù là xin mời đối phương đến nhà mình ngồi chơi một chút, cũng đều là vinh quang tột đỉnh. Đó là Thiên Đạo Trúc Cơ a.
Thậm chí tộc nhân của mình, nếu có thể được chỉ điểm một hai, cùng trở thành bạn bè, như vậy càng là chuyện tốt vô cùng.
Càng có một ít khả năng, khi mời Bạch Tiểu Thuần, nữ nhi nhà mình nếu có thể được nhìn trúng, trở thành đạo lữ, như vậy dù chưởng môn ngăn cản, cũng vô dụng.
“Tất cả mọi người ra ngoài, lão phu đi tìm. Nói không chừng Bạch Tiểu Thuần liền bị truyền tống tại nơi này của chúng ta!”
Trong lúc đông đảo gia tộc tu chân, điều động tộc nhân ra ngoài tìm kiếm trong phạm vi địa phương, Bạch Tiểu Thuần cùng Hầu Vân Thanh, đã đi tới nơi tổ chức yến hội.
Nơi này là một tòa nhà rất lớn, bốn phía tường vây quanh, bên trong có thể nhìn thấy tùng bách giả núi, còn có rất nhiều đình nghỉ mát, rộng khoảng mười mẫu, cực kỳ khí phái. Đặc biệt trong sân, còn có một tòa lầu các ba tầng, như một cung điện, chạm trổ rồng phượng, tao nhã ẩn chứa sự quý phái.
Tiếng người huyên náo, bên trong có tôi tớ đi đi lại lại, bê rượu ngon và hoa quả tươi, cung kính hầu hạ bên cạnh những quý khách quần áo lộng lẫy.
Trong sân, bây giờ có khoảng trăm quý khách, có nam có nữ, có già có trẻ. Có người ngồi một mình ở một bên, có người tốp năm tốp ba, cùng nhau trò chuyện.
Ở cửa ra vào của tòa nhà này, còn có mấy thị vệ, cùng một người trung niên giống quản gia, cười mời từng khách đến. Nếu có người lạ mặt, cũng thường xuyên cầm thiệp mời, đăng ký xong mới vào trong sân.
Hầu Vân Thanh vừa đến, lập tức được quản gia ở cửa cung kính mời, dẫn vào trong trạch tử. Bạch Tiểu Thuần bên cạnh Hầu Vân Thanh, nhìn yến hội, cảm thấy rất mới lạ. Đây là lần đầu tiên hắn tham gia yến hội.
Mới vừa vào, cách đó không xa có một đại hán, truyền ra tiếng cười, mang theo một thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh, đi về phía Hầu Vân Thanh. Đại hán này mặc trường bào màu tím, phong độ bất phàm, mặt hồng hào. Trên mười ngón tay đều có nhẫn trữ vật, trên người còn đeo bảy tám miếng ngọc bội, một bộ dáng vẻ của cự phú.