» Q.1 – Chương 368: Thanh viêm Đông Phương Minh
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 28, 2025
Chương 368: Thanh Viêm, Đông Phương Minh
Tiểu thuyết: Toàn Chức Pháp Sư
Tác giả: Loạn
Phong Vũ Tước có bộ lông vũ vô cùng kiên cường, sắc bén như vô số chủy thủ treo trên thân và cánh, lấp lánh dưới ánh trăng.
“Nghệ ~~~~~!”
Phong Vũ Tước cất tiếng kêu trên bầu trời đêm, đôi mắt sắc bén kia chắc hẳn đã khóa chặt Mạc Phàm và Đường Nguyệt.
Mạc Phàm và Đường Nguyệt không có ý định chạy trốn, hơn nữa đối phương rõ ràng có viện binh. Không thể để chúng tiếp tục bám theo như vậy, phải giải quyết ngay những kẻ có cánh này.
Phong Vũ Tước ngày càng gần, nhưng có vẻ hơi cẩn trọng, không vội vàng lao xuống từ trên cao.
“Vũ đại nhân, chúng tôi đã phát hiện mục tiêu hành tung, xin ngài nhanh chóng tiếp viện.” Liễu Chung Minh trên Phong Vũ Tước vội vàng dùng máy truyền tin nói.
“Rất tốt, cuốn lấy chúng, đi sát đằng sau, nhất định đừng để chúng chạy đến tòa bạch sơn kia. Chúng ta khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến.” Giọng Thị vệ trưởng Vũ Bình Cảnh vọng tới.
“Phải!” Liễu Chung Minh dõng dạc trả lời, trên mặt đã hiện lên ý cười khó nén.
Có Phong Vũ Tước thì khác hẳn, những kiến tập thẩm phán viên kia căn bản không thể sánh được với một triệu hoán hệ pháp sư có thể bay lượn như mình.
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Liễu Nhất Lâm nhìn xuống từ trên cao, thấy đôi nam nữ phía dưới, khó tránh khỏi có vài phần căng thẳng, hoảng hốt.
Đây là lần đầu tiên Liễu Nhất Lâm chấp hành nhiệm vụ của Thẩm Phán Hội, nghe nói là do Thẩm Phán Hội Nghị viên Chúc Mông đích thân ra lệnh. Như vậy nhiệm vụ này nhất định rất gian khổ, điều này khiến Liễu Nhất Lâm không tự chủ cảm thấy bất an đối với mục tiêu cần truy bắt.
Có thể khiến Nghị viên Chúc Mông phải dùng đến Cung đình Thị vệ để bắt người, vậy chắc chắn không phải là tội phạm bình thường.
“Chúng muốn hướng về bạch sơn.” Tên nam tử lông mày rậm sở hữu Dực Ma cụ nói.
“Tuyệt đối đừng để chúng vào núi, đây là mệnh lệnh của Cung đình Thị vệ trưởng. Chúng ta phải quấy nhiễu chúng.” Liễu Chung Minh nói.
“Vậy thì xuống cuốn lấy chúng!” Nam tử lông mày rậm có vẻ hơi tự phụ, không hề suy xét nhiều đến thực lực của đối phương.
Đôi nam nữ phía dưới xem tuổi tác chỉ chừng hai mươi, thực lực có mạnh đến đâu cũng không mạnh bao nhiêu. Hắn Đông Phương Minh căn bản không cần sợ hãi gì!
Đông Phương Minh tài cao, người lớn mật. Thanh sí sau lưng hắn vừa thu lại, bóng người từ bầu trời đêm đen kịt rơi xuống.
Hắn toàn thân bốc cháy ngọn lửa rực rỡ, cả người theo đà rơi xuống thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, khác nào một viên thiên thạch màu xám ma sát với không khí tạo ra đốm lửa, kéo theo một vệt đuôi lửa dài.
“Oanh ~~~~~~~~”
Một thân hỏa diễm ầm ầm hạ xuống, Đông Phương Minh mặc áo xám, thân thể kiên cường, khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn giẫm lên mảnh đất khô cằn bị mình đập ra, ánh mắt kiêu ngạo ngước lên, nhìn chằm chằm Mạc Phàm và Đường Nguyệt.
“Nếu đã gặp phải ta Đông Phương Minh, các ngươi vẫn nên bó tay chịu trói đi, miễn cho ta ra tay không biết nặng nhẹ!” Đông Phương Minh đứng trước Mạc Phàm và Đường Nguyệt, ngọn lửa thiêu đốt trên người hắn toát ra một vẻ đẹp khác lạ.
Từ khí tức và màu sắc liệt diễm có thể biết, ngọn lửa trên người hắn không phải phàm hỏa!
Suy nghĩ lại cũng đúng, một người sở hữu Dực Ma cụ không có lý do gì mua không nổi Linh cấp hỏa chủng.
Đây là một đối thủ khó nhằn. Mạc Phàm nháy mắt với Đường Nguyệt, ra hiệu rằng tên gia hỏa đáng ghét này giao cho mình.
“Ngươi cẩn thận một chút, hắn là Đông Phương Minh, hỏa pháp sư trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đông Phương thế gia.” Đường Nguyệt khẽ giọng nói.
“Đông Phương thế gia?” Mạc Phàm trong đầu có chút ấn tượng, hình như Mân Viêm mà mình đang sở hữu lại chính là nhờ phúc của Đông Phương thế gia.
Đường Nguyệt và Mạc Phàm đứng xa ra một chút, nhường không gian để Mạc Phàm và Đông Phương Minh có thể đơn độc chiến đấu.
Hành động này của nàng lại gây nên sự bất mãn cho Đông Phương Minh.
Đôi mắt kiêu ngạo của Đông Phương Minh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khóe miệng khẽ nhếch lên, âm thanh khinh thường nhẹ nhàng phát ra: “Lẽ nào ngươi cho rằng mình có thể đơn đả độc đấu với ta sao?”
Đông Phương Minh đương nhiên đã dùng ý niệm để dò xét nội tình của Mạc Phàm. Tên này tu vi còn thấp hơn hắn Đông Phương Minh một chút, là lĩnh vực pháp sư cấp trung. Hắn Đông Phương Minh lại gần như là sự tồn tại vô địch. Vài tên tiểu tử này cộng lại cũng chắc chắn không phải là đối thủ của hắn Đông Phương Minh.
“Đương nhiên không phải.” Mạc Phàm lắc đầu.
“Coi như ngươi có tự mình biết mình.” Đông Phương Minh cười cười.
“Ta phải giải quyết ngươi trong vòng mười lăm phút.” Mạc Phàm cũng nở nụ cười, nụ cười cũng tự phụ lộ liễu như Đông Phương Minh.
Mạc Phàm rất rõ ràng, cung đình vệ môn khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới. Năm phút còn lại phải giữ lại để chạy trốn. Vì vậy, giải quyết tên này nhất định phải dùng mười lăm phút.
“Vô tri!” Đông Phương Minh cũng nổi giận. Ở lĩnh vực cấp trung, hắn là vô địch, đừng nói là chiến thắng hắn trong mười lăm phút!
Đông Phương Minh ra tay trước, mảnh đất cháy khét dưới chân hắn đã hiện ra Tinh đồ hệ “hỏa”. Tốc độ phác họa Tinh đồ nhanh đến mức căn bản không nhìn thấy các chấm nhỏ từ từ liên kết, ngược lại là các tinh quỹ đan xen vào nhau.
Việc sắp xếp Tinh đồ hệ “hỏa” nhanh đến khó tin, nhanh đến mức Mạc Phàm cũng có chút không dám tin tưởng.
“Đã quên nói cho ngươi, thiên phú từ lúc sinh ra của ta chính là tốc độ phóng thích ma pháp hệ hỏa!” Đông Phương Minh quả thực rất tự phụ, rất trực tiếp để lộ ra bản lĩnh đặc biệt của mình.
Tốc độ phóng thích hệ “hỏa” của Mạc Phàm đã rất nhanh rồi, ai ngờ mình mới phác họa được một nửa, đối phương một quyền liệt đã đánh tới!
Hắn không thể không dừng phác họa, thân thể hóa thành một đoàn bóng tối lấy tốc độ cực nhanh né sang bên cạnh.
Nắm đấm liệt diễm khổng lồ lướt qua trước mặt Mạc Phàm. Nếu là liệt diễm phổ thông, Mạc Phàm thậm chí có thể không né tránh mà chống đỡ mạnh mẽ. Nhưng Mạc Phàm phát hiện ngọn lửa của Đông Phương Minh ở phần ngoại diễm hiện ra màu xanh nhạt.
Ngoại diễm màu xanh nhạt này là tình huống gì??
Mạc Phàm lợi dụng Độn Ảnh nhanh chóng thoát khỏi phạm vi liệt quyền. Đang lúc suy tư đây là ngọn lửa gì, đột nhiên cảm giác dưới chân truyền đến một trận nóng bỏng, thiêu đến gót chân mình cũng muốn quen.
Mạc Phàm cúi đầu, phát hiện ngoại diễm màu xanh nhạt kia chẳng biết từ lúc nào đã lan tràn đến dưới chân mình, đồng thời nhanh chóng đốt cháy thực vật xung quanh…
Hỏa thế theo thực vật thiêu đốt càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau, Mạc Phàm đã bị ngọn lửa màu xanh nhạt bao vây rồi!
“Hóa ra là hỏa chủng linh cấp loại dẫn nhiên, lại lập tức đốt cháy một khu vực lớn như vậy. Ngọn lửa màu xanh nhạt này quả thật rất đặc biệt.” Mạc Phàm thầm nhủ trong lòng.
Xung quanh là một mảnh liệt diễm màu xanh nhạt. Nhiệt độ ngọn lửa này tuy không cao như Mân Viêm, nhưng làm sao dập cũng không thể tiêu diệt.
Ánh lửa thiêu cháy một mảnh xanh nhạt xung quanh, càng không còn một chút bóng tối nào cho Mạc Phàm sử dụng Độn Ảnh. Thấy liệt diễm màu xanh nhạt hình thành thế bao vây, Mạc Phàm hạ quyết tâm, nắm đấm mạnh mẽ ném xuống mặt đất!
Mạc Phàm không tin, Mân Viêm của mình vẫn không bá đạo bằng Thanh Viêm này!!
Toàn thân bốc cháy ngọn lửa hừng hực đỏ rực, biến Mạc Phàm thành một hỗn thế ma vương. Khi nắm đấm hạ xuống, một đóa địa sát rực rỡ vô cùng tỏa ra dưới chân Mạc Phàm…
Cả đóa địa sát nuốt chửng Mạc Phàm vào trong, ngọn lửa hỗn loạn bay lượn, chúng khuếch tán về bốn phương tám hướng, va chạm với ngọn lửa màu xanh nhạt bao vây kia!
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện