» Q.1 – Chương 293: Đầu độc tâm linh (thượng)

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 293: Đầu độc tâm linh (thượng)

“Sơn nhân tự có diệu kế.” Mạc Phàm cố làm thần bí, cười một tiếng.

“Nhất định là kia hai cái điểm kiểm tra vừa vặn không có gì yêu ma.” Trầm Minh cười nói.

La Tống lập tức phụ họa, gật đầu nói: “Thật ra thì cũng không có gì.”

“Chính mình phế vật, liền không nên cảm thấy người khác cũng với ngươi như thế phí.” Mạc Phàm không chút khách khí nói.

Liêu Minh Hiên mặt mày sa sầm, giọng nói lạnh lùng: “Ý của ngươi là chúng ta cũng là một đám phế vật, đừng tưởng rằng ngươi trời sinh song hệ cũng đã rất giỏi, ta cho ngươi biết, Mạc Phàm, ngươi đơn giản chính là một cái đồ bỏ đi có vận khí tốt hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vận khí này sẽ không mãi mãi, một ngày nào đó, con mẹ nó ngươi cái gì cũng không phải!”

Mạc Phàm trợn mắt, nửa kinh ngạc nửa cười cợt nhìn Liêu Minh Hiên.

Liêu Minh Hiên những ngày này đối với bất mãn của mình cuối cùng cũng trút ra được rồi, vấn đề là tên ngu xuẩn này không lẽ không nhận ra sự ghen tị trần trụi của mình đã bộc lộ?

“Muốn đánh lộn, luôn sẵn sàng tiếp đón, chớ ở nơi đó chỉ biết sủa bậy!” Mạc Phàm nói.

“Ngươi nghĩ rằng ta biết sợ ngươi sao!” Liêu Minh Hiên cũng nổi giận.

Hai người thoáng cái mùi thuốc súng nồng nặc, tất cả mọi người đúng bất ngờ.

Mục Nô Kiều thấy tình hình không ổn, vội vàng đi tới bên cạnh Mạc Phàm, kéo hắn nói: “Ngươi đừng nóng tính như thế, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn. Có vấn đề gì trở về sẽ giải quyết.”

Mục Nô Kiều khuyên một tiếng này, lại thoáng cái chọc giận Liêu Minh Hiên hoàn toàn. Dựa vào cái gì những nữ nhân này đều đối với Mạc Phàm thân thiết như vậy, ngay cả Mục Ninh Tuyết mỹ nhân băng sơn cũng rất giống có một loại quan hệ không nói rõ được với người này. Cứ như vậy một cái từ đầu đến chân đều tỏa ra hơi thở phố phường tiểu bụi đời, chỉ vì vận khí tốt sở hữu thiên phú hơn người mà tự cho là đệ nhất thiên hạ. Liêu Minh Hiên coi như là chịu đủ loại người như vậy rồi!

“Đi, chúng ta ra ngoài, ai thua thì trực tiếp chạy trở về trường học đi!” Liêu Minh Hiên giận không thể kiềm nói.

“Phụng bồi tới cùng.” Mạc Phàm chính là không thích loại tiện nhân và tiểu nhân, phải dạy cho hắn một bài học, dù sao đánh cho tàn phế có Bạch Đình Đình chữa thương.

“Các ngươi náo đủ chưa.” Lục Chính Hà cao giọng quát lên, tiếng của hắn thoáng cái vang vọng trong nhà thờ.

Lục Chính Hà chạy tới bên cạnh Liêu Minh Hiên, kéo hắn về.

Lời nói này khiến tất cả mọi người thổn thức.

Lục Chính Hà càng thêm sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn chính là tới khuyên giải, ai ngờ Liêu Minh Hiên như phát điên, thậm chí ngay cả mình cũng mắng.

Huống chi câu nói sau cùng kia, có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, khiến Lục Chính Hà khó chịu tới cực điểm.

“Ngươi có phải hay không cũng điên rồi, có tin ta hay không đem ngươi cũng trói? ?” Lục Chính Hà thẹn quá hóa giận nói.

“Trói đi, Minh Thông còn dám đối với người phụ nữ mình thích trực tiếp bá vương ngạnh cung, ngươi Lục Chính Hà đâu rồi, ở trước mặt Mục Ninh Tuyết ngay cả một cái rắm cũng không dám thả. Gia tộc Lục quân đại thế gia của các ngươi lúc nào lại ra một tên hèn nhát như ngươi? ?” Liêu Minh Hiên mặt đỏ tía tai mắng.

Lục Chính Hà bị mắng đến hơi choáng váng, không khỏi nhìn Mục Ninh Tuyết mà mình quả thật rất thích.

Mục Ninh Tuyết mặt không biểu cảm, chẳng qua là trong mắt lộ ra mấy phần ghét bỏ Liêu Minh Hiên. Lúc trước đã cảm thấy Liêu Minh Hiên thật lòng dạ hẹp hòi.

“Hứa Đại Long, Tiểu Phong, hắn cũng điên rồi, trói lại đi.” Lục Chính Hà nói.

“Hai người các ngươi làm sao lại như vậy nghe lời, như vậy nguyện ý làm chó sai khiến cho hắn?” Liêu Minh Hiên nói.

“. . .” Hứa Đại Long và Tiểu Phong hai người cũng đặc biệt không ý kiến. Cái này cũng có thể nằm cũng trúng đạn?

Bất kể thế nào, tâm trạng của Liêu Minh Hiên quả thật có chút bùng nổ, mọi người vẫn là trói hắn lại, sau đó dùng vải bịt miệng hắn, không để hắn nói những lời thật ra rất đâm vào cốt tủy người khác.

. . .

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, Minh Thông đột nhiên đối với Bạch Đình Đình ra tay, Liêu Minh Hiên trực tiếp cùng Lục Chính Hà cãi vã? ?” Bành Lượng ngồi bên cạnh đống lửa, rụt cổ nhỏ giọng nói.

“Không biết, phỏng chừng mấy lần nguy hiểm tánh mạng, trong lòng mọi người áp lực đều rất lớn, vì vậy những suy nghĩ chân thật sâu trong đáy lòng liền phát tiết ra ngoài.” Triệu Mãn Duyên nói.

“Nhiệm vụ có chút khó tiếp tục rồi.”

“Ai, lịch luyện chưa xong, chúng ta làm chủ giáo khu nhận được tài nguyên cũng sẽ giảm bớt.”

Trước đây mọi người sẽ còn vây quanh đống lửa, trò chuyện những đề tài tương đối thoải mái, hoặc là nghe Bành Lượng cái đó trêu chọc so với nói một ít chuyện vớ vẩn buồn chán, nhưng bây giờ có một loại cảm giác mỗi người vi doanh, người quen và người quen quây chung chỗ, chia thành nhiều nhóm nhỏ.

Mạc Phàm cùng Triệu Mãn Duyên đúng lúc đang trò chuyện, Triệu Mãn Duyên nhướng mày hỏi Mạc Phàm lúc nào đã đoạt được Bạch Đình Đình, Mạc Phàm mình cũng không giải thích được.

Mới vừa trò chuyện không mấy câu, Mục Ninh Tuyết lãnh đạm như băng sương đi tới, không vướng bụi trần nhìn Triệu Mãn Duyên một cái, rồi lại nhìn Mạc Phàm.

Triệu Mãn Duyên cũng là người biết thời thế, cười ha hả nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta đi xem thương thế của Tống Hà.”

Mạc Phàm hơi nghi hoặc một chút, không hiểu nhìn Mục Ninh Tuyết.

Mục Ninh Tuyết quả thật dáng dấp đẹp mắt, khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp trăm xem không chán, hơn nữa mái tóc màu trắng bạc đặc biệt như tuyết bay tán loạn, tươi đẹp khiến người khác chỉ có thể dùng câu đẹp như tranh vẽ để khen.

“Ngươi phát hiện cái gì không?” Mục Ninh Tuyết mở miệng trước, trong đôi mắt mang theo mấy phần suy tính cơ trí.

“Phát hiện cái gì?” Mạc Phàm đầu óc mơ hồ nói.

“Có cái gì không đúng.” Mục Ninh Tuyết nói.

“Có gì đâu, mỗi người đều có một mặt u ám trong nội tâm. Minh Thông háo sắc trong xương, áp lực khiến hắn phóng thích ra ngoài. Liêu Minh Hiên làm người hẹp hòi, không nhìn được người khác tốt, hắn chỉ nói thật mà thôi.” Mạc Phàm gác hai tay sau gáy, vẻ mặt không sao cả.

“Còn có một người không bình thường.” Mục Ninh Tuyết nói.

“Có không?”

“Bạch Đình Đình, ngươi và nàng hẳn không có phát triển đến loại quan hệ đó, nàng lại ngay trước mặt của nhiều người như vậy ôm ngươi. Ta cảm giác nàng không yếu ớt như vậy.” Mục Ninh Tuyết tiếp tục nói.

“Nàng thầm mến ta đã lâu, bình thường thôi. Ngươi khi đó cũng không phải vậy sao, rõ ràng còn rất tốt, đột nhiên nói với ta muốn cùng ta bỏ nhà ra đi.” Mạc Phàm cười ha hả nói.

“Khi đó không hiểu chuyện.” Mục Ninh Tuyết thản nhiên nói.

“Có thể ta đáp ứng rồi.” Mạc Phàm nói.

“Thật xin lỗi. . .” Mục Ninh Tuyết vẻ mặt ảm đạm mấy phần, nàng biết chuyện này đã mang đến đả kích nghiêm trọng cho gia đình Mạc Phàm.

“Không cần nói xin lỗi với ta, coi như ngươi bây giờ nói với ta phải rời khỏi Mục gia, ta cũng vẫn sẽ đáp ứng.” Mạc Phàm cười một tiếng, trong nụ cười không có quá nhiều thứ hỗn tạp phức tạp.

“Chúng ta đều trưởng thành rồi, cũng đừng đùa kiểu này.” Mục Ninh Tuyết không có phản ứng gì, vẻ mặt trước sau như một giếng nước yên tĩnh, cũng không biết chuyện gì xảy ra khiến nàng đối đãi tất cả đều băng băng lạnh lẽo như vậy.

“Ta không có nói đùa. Năm đó ngươi vì muốn chạy trốn sự quản thúc của gia tộc, muốn ta giúp ngươi, ta không chút do dự đáp ứng. Ngươi biết tại sao không?” Mạc Phàm nhìn đôi mắt băng giá của nàng nói.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 1425: Lợi người lợi mình

Q.1 – Chương 331: Hắn là sĩ quan

Toàn Chức Pháp Sư - April 28, 2025

Chương 1424: Yên tĩnh sơn thôn