» Q.1 – Chương 281: Bước vào Hoang thành

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 281: Bước Vào Hoang Thành

Một đường đi trước có thể nói chèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai.

Nhớ một ít phong cách tân triều tiểu mát mẻ trong phim ảnh luôn có cảnh dọc theo đường ray xe lửa cũ kỹ nhón chân đi trước, bên cạnh bổ sung những suy nghĩ về cuộc sống, những câu chữ cháo gà. Không hiểu sao, sau khi tự mình đi qua quãng đường ray bỏ hoang vô cùng dài này, cả người ta đều không còn tốt nữa. Núi sông tươi đẹp cũng chẳng có chút tâm tư nào để thưởng thức, huống chi nơi đây núi sông lại thuộc về yêu ma.

Một nhóm mười bảy người, trừ lần trải qua sự kinh hiểm trong hang động, trong toàn bộ quá trình đều coi như thuận lợi, cũng không gặp lại cảnh yêu ma kết bè kết đội như vậy.

Với thực lực hiện tại của bọn họ, cũng không đến nỗi đi vài bước đường đã bị yêu ma gặm xương không còn thừa.

Đi lại gần mười ngày, Kim Lâm thị xa xôi cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đây là một ngọn núi, vẫn là đường hầm xe lửa xuyên sơn mà qua. Lần này mọi người lại không chọn đi đường hầm đen như mực nữa, thà tình nguyện bỏ qua.

Leo đến chỗ cao của núi non trùng điệp, lập tức thấy một mảnh bình nguyên lồng chảo rộng lớn. Hướng về phía tây là bình nguyên mênh mông bát ngát kéo dài theo những gò đất thấp, liếc mắt một cái là có thể thu trọn vào mắt.

Ở phía bắc là một con sông, quanh co uốn lượn theo một tòa thành đã sớm tường đổ, cỏ dại rậm rạp, cắt ngang qua nhau. Con sông chảy về phương xa, chuyển hướng về phía đông, cũng chính là hướng của ngọn núi mà mọi người đã đến trước đó.

“Chỗ đó chính là Kim Lâm thị rồi. Mới có mười lăm năm, sao lại trở thành bộ dạng này đây?” Trịnh Băng Hiểu nhìn Kim Lâm thị từ xa, mở miệng nói.

“Yêu ma đậu qua, khẳng định liền có thể như vậy. Những phòng ốc kia, đường phố, quốc lộ toàn bộ đều bị hủy hoại không còn hình dáng. Thực vật lại lấy phân tiện của yêu ma làm dưỡng liệu, tốc độ sinh trưởng vô cùng nhanh, khắp nơi đều sẽ đầy cây mây, đài, cỏ.” Tinh Tinh nói.

“Đi thôi, chúng ta trước tiên ở vòng ngoài khám xét một phen, thống kê một chút nơi đây có bao nhiêu yêu ma đang lảng vảng.” Tống Hà nói.

Vòng ngoài Kim Lâm thị là một mảnh đất bằng phẳng rất rộng, có một cánh rừng bao quanh. Mảnh rừng bao quanh thành phố này là một trong những nơi cần thăm dò. Tòa thành phố này có ý nghĩa xây dựng lại hay không, trước tiên phải biết chung quanh có bị yêu ma hoàn toàn chiếm lĩnh hay không.

Cũng còn may nhiệm vụ lần này không phải là quét sạch yêu ma của Kim Lâm thị. Tòa thành phố này đã từng thế nào cũng coi là thành thị loại hai, phạm vi ngoại ô của nó lớn đến không thể tưởng tượng được, càng không cần phải nói toàn bộ đã hóa thành đất yêu ma trong thành rồi. Không có mấy chi quân đội tinh nhuệ, đừng mơ tưởng đem nơi đây lần nữa hoạch định vào bản đồ của loài người.



Bên ngoài rừng tiến hành một phen dò xét, khiến mọi người có chút bất ngờ là trong rừng này chỉ lảng vảng mấy con yêu ma kiếm ăn, cũng không thấy kết bè kết đội.

Vì vậy việc dò xét bên ngoài rừng vô cùng thuận lợi. Trên bản vẽ tô lên một màu xanh lá cây, biểu thị bên ngoài rừng tương đối thông thoáng, số lượng yêu ma không nhiều.

“Trực tiếp vào đi thôi. Bữa sáng xong rồi, chúng ta tốt hơn về sớm một chút. Ở bên ngoài này lâu, luôn cảm thấy trong lòng không yên.” La Tống nói.

Đến nỗi La Tống này dáng dấp mười ngày qua cũng gầy rất nhiều, tóm lại hắn không muốn ở nơi này tiếp tục chịu khổ.

“Khám xét nào có kết thúc dễ dàng như vậy. Chúng ta muốn khám xét rất nhiều điểm, đều đã ghi rõ ra, trừ phi chúng ta chia nhau hành động…” Lục Chính Hà nói.

“Chia nhau hành động không quá lý trí.” Tống Hà lập tức lắc đầu.

Bọn họ mười bảy người đi chung với nhau, cho dù gặp phải yêu ma kết bè kết đội cũng có thể đối phó một phen. Nếu phân tán, kia liền không nói được rồi.

“Từng bước từng bước dẫm lên đi.”

Mười bảy người bắt đầu bước vào trong thành hoang. Những chiếc xe hơi bỏ hoang đã sớm sinh ra màu xanh đồng dừng đầy trên những con đường vốn trực tiếp đi thông vào thành phố. Chúng lẫn lộn vòng quanh trên đường vành đai bên ngoài thành phố. Có thể tưởng tượng được lúc đó rút lui, những chiếc xe hơi này cơ bản đã chắn kín đường quốc lộ, hơn phân nửa đều là bỏ xe mà chạy.

Đồ chơi xe này tại trước mặt tai nạn thực sự thật ra rất không thực dụng, bởi vì nó quá lệ thuộc vào con đường.

Xuyên qua đường quốc lộ vành đai bên ngoài, dần dần có đường phố và phòng ốc.

Con đường trên phố hiển nhiên lồi lên, vết nứt quanh co uốn lượn bò đầy toàn bộ con đường. Trong khe nứt lại còn mọc ra cỏ dại, phảng phất là những cỏ dại này có sức sống to lớn trong quá trình giãn ra đã chui vỡ nát cả con đường.

Nhà đầy bụi bặm, dây thường xuân rậm rạp che lấp. Những cây mây không tên theo tầng lầu leo lên, cũng sinh trưởng đến trong cửa sổ của những phòng ốc kia. Mà đầu trong những cửa sổ mờ tối kia phỏng chừng lại vừa là một mảnh phế tích cũ nát và nhăn nhúm bẩn thỉu.

Hai bên cây cối vì thời gian dài không có người chăm sóc, tán cây che khuất bầu trời. Lúc này mười bảy người của học viện Minh Châu và học viện Đế Đô đang đi trên con đường vừa giống như rừng rậm sum suê lại có nhà cửa tan hoang này, nghe tiếng gầm nhỏ thỉnh thoảng truyền tới từ cách đó không xa, vẻ mặt mỗi người bọn họ đều có vài phần ngưng trọng.

Mảnh khu dân cư đã qua này là nơi đầu tiên cần khám xét sau khi vào thành phố. Từ các loại dấu hiệu cho thấy, nơi đây tuyệt đối đã có một đoàn yêu ma từng đậu qua, bởi vì ở một số góc nhà chất đống thành núi phân tiện khô như cát, tùy ý có thể thấy. Một số hài cốt động vật to lớn cũng vứt đầy đất…

“Cũng không dám tưởng tượng nơi đây xảy ra chuyện gì, một thành phố tốt đẹp.” Bạch Đình Đình tỏ ra khá cảm tính, mang theo vài phần thở dài nói.

Khi một thành phố hiện ra dáng dấp tận thế, khi đường phố, ngõ hẻm căn bản không nhìn thấy một người sống, sự vắng vẻ cả thành này sẽ khiến người ta từng trận tâm lạnh, bởi vì đây là hình ảnh mà họ ở trong thành phố lớn bình thường căn bản không thể thấy được.

Thê lương, hoang vu, cứ như vậy miêu tả tòa thành phố này thật thích hợp không gì bằng.

“Chúng ta trước tiên cần tìm một chỗ an toàn đặt chân.” Thẩm Minh Tiếu mở miệng nói.

“Chúng ta với tiến vào một tòa thành hoang nơi yêu ma tùy ý lảng vảng, tùy thời đối mặt nguy hiểm. Thật sự căn cứ vào chúng ta chỗ đặt chân phải đủ an toàn, ít nhất khi gặp phải nguy hiểm, muốn làm vừa có thể nhanh chóng rút lui, lại có thể rất tốt phòng thủ…” Lục Chính Hà mở miệng nói.

“Vậy chúng ta phải đến nơi nào đặt chân mới phải?” Tống Hà hỏi.

“Trong tòa nhà cao tầng. Chúng ta trước tiên cần chiếm cứ một tòa nhà cao tầng làm trụ sở của chúng ta. Sân thượng của tòa nhà cao tầng này dễ dàng liên kết với các tòa nhà khác, thuận lợi rút lui.” Lục Chính Hà nói.

“Đúng vậy, tòa nhà cao tầng có tầm nhìn rộng rãi, như vậy cũng thuận lợi cho chúng ta tuần tra. Nếu không có nhóm lớn yêu ma tới nói chúng ta đều khó phát hiện.”

“Ta cảm thấy tòa kia cũng không tệ.” Mạc Phàm trực tiếp chỉ về phía xa nói.

Một tòa nhà cao tầng màu xám tro nhô lên trong vùng cục diện này, tựa hồ bởi vì nước mưa rửa sạch, tòa nhà cao tầng này nhìn qua cũng không có bẩn thỉu đến mức không chịu nổi.

Quan trọng nhất là, tòa nhà cao vút giữa một mảnh đường phố hoang phế này được bảo tồn tương đối hoàn hảo, tính vững chắc tự nhiên cũng không giống bình thường, bởi vì nó không đơn thuần là tòa nhà cao vút, toàn bộ phần đế cũng rất rộng lớn và khí phái.

“Ngươi lại biết chọn địa điểm…” Tống Hà cười một tiếng, cầm bản đồ so sánh một phen nói, “Vậy hẳn là tòa nhà chính của Kim Lâm thị.”

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 447: Hút ai huyết!

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1655: Thủy tinh điện

Chương 1654: Vùi lấp trong lòng đất