» Chương 1312: Bờ trái

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 1312: Bờ trái

Thời Không Trường Hà, là một con sông lớn phảng phất tồn tại ở một không gian khác. Nói đúng hơn, nước sông này được tạo thành từ vô số hình ảnh thời không, ẩn chứa cả cuộc đời của vô số người. Dường như trong con sông lớn này, ta có thể nhìn thấy tất cả những đoạn ngắn từ lúc mỗi người sinh ra cho đến khi chết.

Sau khi bước vào, Bạch Tiểu Thuần đứng bên bờ, yên lặng ở đó như đang chờ đợi điều gì đó. Thần sắc hắn bình tĩnh, nhìn về phía nước sông ở đằng xa.

Không lâu sau, theo tiếng nước truyền đến, từ đằng xa một chiếc thuyền chậm rãi lướt tới. Khi nhìn thấy chiếc thuyền này, thần sắc Bạch Tiểu Thuần vẫn như cũ, ánh mắt rơi vào người chèo thuyền đang khua mái chèo.

Người chèo thuyền đội chiếc mũ rộng vành. Khi con thuyền đến gần Bạch Tiểu Thuần và chậm rãi dừng lại, người chèo thuyền ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt già nua. Khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trên mặt hắn cũng hiện lên một nụ cười.

“Đạo hữu, mời lên thuyền.”

Bạch Tiểu Thuần nhìn qua lão giả, dần dần cười, nhẹ gật đầu rồi một bước đi lên thuyền. Dưới sự khua mái chèo của lão giả, con thuyền thuận theo Thời Không Trường Hà từ từ lái về phía xa.

Thời gian từng chút trôi qua, không biết đã đi qua bao lâu. Lão giả chèo thuyền không nói gì, Bạch Tiểu Thuần cũng trầm mặc đứng ở mũi thuyền, nhìn qua mặt nước, nhìn xem cả cuộc đời của vô số người. Bên tai hắn truyền đến là tiếng nước do con thuyền rẽ sóng, như mang theo âm thanh của những thời gian khác nhau, rất đặc biệt, cũng rất êm tai.

“Chúng ta đã gặp qua.” Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên nói.

“Nếu như một lần giảng đạo cách thời không cũng coi là gặp mặt, vậy lão hủ quả thực đã gặp qua đạo hữu.” Lão giả chèo thuyền ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, vừa cười vừa nói.

Bạch Tiểu Thuần cũng cười. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy lão giả này, hắn đã biết đối phương là ai. Lão giả này chính là chủ nhân của chí bảo đồng hồ cát, cũng chính là sư tôn của Đạo Trần và Nghịch Phàm (sau đổi tên). Vị cường giả đã hóa thành thời gian.

“Không biết đạo hữu tới đây có chuyện gì?” Lão giả chèo thuyền vừa khua mái chèo vừa nói.

“Vớt lên một đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa.” Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, nhìn qua nước sông, nhẹ giọng mở miệng.

“Vậy ngươi phải lựa chọn thật kỹ.” Lão giả chèo thuyền nghe vậy cười ha ha một tiếng. Nhưng tiếng cười vừa truyền ra, Bạch Tiểu Thuần nhấc tay phải lên nắm vào hư không một cái, một viên Phát Tình Đan xuất hiện trong tay hắn.

Khi nhìn thấy viên Phát Tình Đan này, tiếng cười của lão giả chèo thuyền lập tức im bặt, hắn đột nhiên ngậm miệng lại. Trong lòng hắn cũng đang phiền muộn. Thực tế lúc trước hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng từ lúc Bạch Tiểu Thuần tiến vào đã sớm dâng lên sóng lớn ngập trời.

Hắn tự nhiên nhận ra Bạch Tiểu Thuần. Nơi này là Thời Không Trường Hà, mà hắn hóa thành thời gian nên biết rõ mọi chuyện. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, hắn lại chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh trận chiến với Nghịch Phàm trên người Bạch Tiểu Thuần. Về phần những chuyện sau đó, hắn lại càng không nhìn thấy!!

Điều này khiến lòng hắn đập mạnh, cẩn thận quan sát sau đó, nội tâm hắn như muốn sụp đổ, không thể tin được đồng thời cố nén sự kinh hãi.

Hắn mơ hồ đoán được tu vi của Bạch Tiểu Thuần lúc này sợ là đã đạt đến trình độ không thể miêu tả. Cả đời hắn chưa từng nghĩ tới thế gian lại có người có thể đạt tới trình độ như vậy.

Vị đại năng Chí Tôn như vậy, với tu vi hiện tại, luyện chế ra Phát Tình Đan… Ngay cả hắn đã trở thành bước thứ tư cũng không dám dùng.

Nếu là đan dược khác thì không sao, nhưng Phát Tình Đan… Đan này đoạt tạo hóa của thiên địa, uy lực to lớn, khó mà hình dung!

“Lại dùng Phát Tình Đan để uy hiếp. Không muốn nghe ta nói chuyện thì ta không nói nữa, làm gì một lời bất đồng đã lấy đan ra.” Lão giả lẩm bẩm trong lòng, không dám tiếp tục mở miệng, cúi đầu buồn bực, khua mái chèo. Dần dần, trong Thời Không Trường Hà này, con thuyền đến một nơi… tràn ngập vô số Vĩnh Hằng Chi Hoa!

Trong vùng nước sông này, lại có vô số Vĩnh Hằng Chi Hoa. Trên mỗi đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa, dường như cũng có vết tích và hình ảnh của thời gian, có đóa ảm đạm, có đóa tươi sáng.

Vĩnh Hằng Chi Hoa có năm cánh hoa, ngũ sắc rực rỡ, nở rộ trong nước sông, tỏa ra mùi thơm ngát. Nhụy hoa là một chùm sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy dường như ở đó có một con mắt đang nhắm lại.

Thậm chí thỉnh thoảng, còn có thể nhìn thấy trên mỗi đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa đều có một con Tiểu Ô Quy ẩn hiện, chui tới chui lui, nhiều lần dường như rất thèm muốn cắn một miếng cánh hoa.

Trong vô số Vĩnh Hằng Chi Hoa này, có hai đóa dễ thấy nhất. Ngay cả trong vô số Vĩnh Hằng Chi Hoa này, Bạch Tiểu Thuần vẫn dễ dàng nhận ra chúng!

“Trong dòng sông thời gian, vốn chỉ dựa theo quỹ tích một đời của sinh linh mà hóa thành vô số đoạn ngắn. Nhưng Vĩnh Hằng Chi Hoa do đặc thù của bản thân, cho nên ở đây dường như đã chạm đến nửa bước bước thứ năm, tồn tại vô số khả năng, tạo thành vô số Vĩnh Hằng Chi Hoa. Mỗi đóa đại diện cho một loại vận mệnh, ngươi lựa chọn đóa nào?” Mãi đến lúc này, lão giả chèo thuyền mới ho khan một tiếng mở miệng nói, đồng thời nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Ta muốn tất cả!” Bạch Tiểu Thuần nhìn qua những đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa kia, chậm rãi mở miệng.

Lão giả theo bản năng muốn trợn mắt, nhưng nghĩ đến tu vi của Bạch Tiểu Thuần và viên Phát Tình Đan kia, hắn lại hít sâu một hơi, cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh, sau đó cười khổ nói.

“Ta không ngăn cản được ngươi, nhưng làm như vậy… có ý nghĩa sao?”

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn biết làm như vậy quả thực không có ý nghĩa. Lúc này, ánh mắt hắn lướt qua từng đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa. Quả thực như lão giả chèo thuyền nói, trong mỗi đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa đều là một tiết điểm thời gian. Có đóa là lúc hắn ở Linh Khê Tông, có đóa là ở Huyết Khê Tông, còn có lúc hắn ở Man Hoang, cũng không ít là những chuyện xảy ra trên Vĩnh Hằng Tiên Vực sau khi Thông Thiên Thế Giới sụp đổ.

Mỗi đóa hoa đều đại diện cho một tiết điểm khác biệt, một vận mệnh khác biệt. Lựa chọn thế nào, vớt lên đóa nào, là do chính hắn quyết định.

Lão giả chèo thuyền không thúc giục, thực tế là hắn không dám thúc giục. Lúc này nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, dứt khoát ngồi ở một bên, không biết từ đâu lấy ra một bầu rượu rồi uống.

Rất lâu sau, Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa rực rỡ nhất trong vô số đóa hoa kia. Hai đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa này, một bên trái một bên phải, phân biệt rõ ràng.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, nhìn về phía đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa bên trái, thần niệm càng tản ra, như hòa làm một với đóa hoa này. Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh.

Trong hình ảnh, là thôn dưới chân núi Mạo Nhi. Lúc này, các phụ lão hương thân trong thôn đều đang đứng ở cửa thôn, nhìn qua thiếu niên đứng ở đó.

Thiếu niên này mắt rất sáng, quần áo chất phác, da trắng nõn, vóc dáng không cao, nhìn là biết là đứa trẻ ngoan. Chỉ có điều lúc này trong ngực phình lên, có thể nhìn thấy một ít rìu, dao phay, cán dao lộ ra từ trong quần áo, khiến cả người hắn nhìn có chút không cân đối.

Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ nhìn thiếu niên kia, hình ảnh này trùng khớp với ký ức của hắn. Hắn hiểu được, tiết điểm của đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa này là mọi chuyện trở về thời điểm ban sơ, trở về điểm gốc.

“Các phụ lão hương thân, con muốn đi tu tiên, nhưng con không nỡ xa mọi người.” Thiếu niên trên khuôn mặt chất phác lộ ra sự không nỡ.

“Tiểu Thuần, cha mẹ con đi sớm, con là… đứa trẻ ngoan! Chẳng lẽ con không muốn trường sinh sao, trở thành Tiên Nhân liền có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi đi, chim ưng con lớn lên, luôn có ngày phải bay ra ngoài.”

“Ở bên ngoài gặp chuyện gì, đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi, đừng có quay về nữa, vì con đường của con ở phía trước!”

Xung quanh các hương thân nhao nhao khuyên nhủ, vị trưởng thôn kia càng bước lên vỗ vỗ vai thiếu niên, một mặt cổ vũ. Thiếu niên dường như cũng rất được khích lệ, trong mắt từ từ kiên định, cuối cùng nặng nề gật đầu, nhìn thật sâu một chút các hương thân xung quanh, quay người bước nhanh chân, dần dần đi ra thôn.

Thấy thiếu niên rời đi, đám người trong thôn nhao nhao kích động, có người thậm chí run rẩy chảy nước mắt.

“Trời xanh có mắt, con Chuột Trắng này, hắn cuối cùng… cuối cùng cũng đi rồi. Ai đã nói với hắn ở gần đây có Tiên Nhân, ngươi đã lập công lớn cho thôn!”

“Hôm nay qua Tết!” Tiếng hoan hô, tiếng chiêng trống không ngừng vang lên. Bỗng nhiên, ở cửa thôn, thiếu niên vốn đã rời đi lại nhanh chóng chạy trở về. Bước vào thôn, ánh mắt hắn kiên định, vội ho khan một tiếng.

“Con nghĩ kỹ rồi, con không đi. Con nghiêm túc, con không đi làm Tiên Nhân nữa!”

Tất cả hương thân trong thôn đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn thiếu niên. Có mấy người cầm chiêng trống không vững, ầm một tiếng rơi xuống đất…

Bạch Tiểu Thuần nhìn cảnh tượng này, trên mặt không tự chủ mỉm cười. Hình ảnh trước mắt từ từ tiêu tán, cho đến khi không còn dấu vết. Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt nhìn về phía đóa Vĩnh Hằng Chi Hoa bên trái.

“Điểm gốc…”

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 1901: Lục đại tông môn tề tụ

Q.1 – Chương 570: Trà xanh nam

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1900: Không chỉ như vậy