» Chương 1302: Vĩnh Hằng bản nguyên

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025

**Chương 1302: Vĩnh Hằng bản nguyên**

Trong Tiên giới phế tích, quang mang ngày càng mãnh liệt. Giờ phút này, trong 108 vạn giới, Nghịch Phàm đạo thân liên tục bại lui, thậm chí một phần phế tích đã bị quang mang từ đạo thân của Bạch Tiểu Thuần xua tan bóng tối, đốt sáng lên ánh sáng!

Tuy không thể như lúc ban đầu, dựa vào số lượng phế tích được thắp sáng để so sánh sự tranh giành giữa Bạch Tiểu Thuần và Nghịch Phàm, nhưng giờ đây… nếu có thể ở một độ cao tuyệt đối nào đó trong tinh không, nhìn xuống, vẫn có thể thấy trong tinh không… Mặc dù khắp nơi đều có bóng tối, nhưng đồng thời khắp nơi cũng có quang mang!

Và phạm vi tổng thể mà quang mang chiếm giữ, dù phân tán, nhưng lại vượt quá năm thành, đạt tới hơn sáu thành, thậm chí xấp xỉ bảy thành!

Như vậy, toàn bộ tinh không dường như tỏa sáng bởi quang mang, ý vị sinh cơ càng thêm nồng đậm. Đặc biệt là Tiên giới phế tích, vì bản tôn Bạch Tiểu Thuần tự mình thắp sáng ở đây, trên người hắn lại có một tia khí vận của Tiên giới, khí vận này giống như ngòi nổ, khiến quang mang của Tiên giới phế tích không ngừng khuếch tán.

Khí tức trên người Bạch Tiểu Thuần cũng vào giờ khắc này, phi tốc tăng lên. Tinh thần hắn giờ phút này vô hỉ vô bi, dường như chìm vào một trạng thái kỳ dị nào đó. Dưới trạng thái này, hắn cảm nhận ý vị huyền diệu kia ngày càng rõ ràng.

“Đây là… Trong Vĩnh Hằng đại giới… Vạn vật bản nguyên!” Bạch Tiểu Thuần thấy được tại nơi đạo thân của mình trong 108 vạn giới, trong vô số hài cốt tử vong và di tích kia, cũng có ý vị huyền diệu này.

Ngay cả trong tinh không, triều cường do vô số quan tài hình thành kia, trong đó cũng tràn ngập ý vị huyền diệu.

“Đây là… Trong Vĩnh Hằng đại giới… Tất cả khởi nguồn!” Bạch Tiểu Thuần lại thấy, ngay cả những phế tích này bản thân, thậm chí trong bụi bặm vô số trong tinh không kia, cũng đều ẩn chứa ý vị huyền diệu, chỉ là rất yếu ớt.

“Đây là… Nơi ra đời Vĩnh Hằng Chi Hoa!” Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận Vĩnh Hằng Tiên Vực phiêu tán trong tinh không. Hắn thậm chí còn thấy thân nhân bằng hữu trên Vĩnh Hằng Tiên Vực, bọn họ giờ khắc này trong sự bất an, giống như đang cầu khẩn.

Trên Vĩnh Hằng Tiên Vực, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận nhiều huyền diệu hơn. Thậm chí nếu so sánh, trong toàn bộ tinh không, chỉ có hai địa phương ý vị huyền diệu này dày đặc nhất: một là Tiên giới phế tích, một chính là Vĩnh Hằng Tiên Vực!

Nhất là Vĩnh Hằng Tiên Vực, dường như theo vô số thế giới tộc đàn diệt vong, ý vị huyền diệu kia hầu như đều dồn về Vĩnh Hằng Tiên Vực.

Trong quá trình thắp sáng Tiên giới phế tích, trong sự từ từ minh ngộ và cảm thụ này, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên minh bạch.

“Đó là bản nguyên, đó là… Vĩnh Hằng bản nguyên!!”

“Vĩnh Hằng Chi Hoa, sinh ra trong Vĩnh Hằng bản nguyên, cho nên mới có truyền thuyết, thôn phệ Vĩnh Hằng Chi Hoa, liền có thể bước vào Vĩnh Hằng cảnh… Cho nên Nghịch Phàm đạo, sẽ diệt vong tất cả. Một mặt là đạo diễn biến, mặt khác cũng là chỉ có như vậy, mới có thể để Vĩnh Hằng Chi Hoa, ngưng tụ đủ Vĩnh Hằng bản nguyên!”

“Trên thực tế, điều này đã đúng, lại là sai… Thôn phệ Vĩnh Hằng Chi Hoa, không phải là có thể bước vào Vĩnh Hằng cảnh, mà là… có tư cách đi dung nhập vào Vĩnh Hằng bản nguyên trong tinh không này!”

“Dung nhập Vĩnh Hằng bản nguyên, giống như chim cúc chiếm tổ vậy, từ đó thu hoạch Vĩnh Hằng bản nguyên!”

“Đây, chính là con đường cuối cùng của Nghịch Phàm!!”

Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm nói nhỏ, âm thanh hắn không quay trở lại vang vọng trong tinh không, mà là khuếch tán trong óc hắn, giống như Thiên Lôi oanh minh, không ngừng truyền lại.

Trong sự minh ngộ này của Bạch Tiểu Thuần, khi ý vị huyền diệu của Vĩnh Hằng bản nguyên ngày càng rõ ràng… Bỗng nhiên, mí mắt Bạch Tiểu Thuần run lên, trạng thái đắm chìm của hắn bị gián đoạn. Hắn rõ ràng phát giác trong cõi U Minh, trong Thủy Trạch Quốc Độ, có lực lượng hủy diệt, oanh thiên mà lên!

Sát na ý vị hủy diệt này bộc phát, trong tinh không phía trên Tiên giới phế tích, nơi Bạch Tiểu Thuần ở, đột nhiên truyền đến âm thanh Thiên Lôi. Dưới tiếng lôi đình oanh minh này, một khe nứt khổng lồ, lại trực tiếp xuất hiện trong tinh không.

“Ta nghe người ta nói, ngươi tên Bạch Tiểu Thuần!” Một âm thanh trầm thấp mang theo điên cuồng, trực tiếp từ trong vết nứt kia, bỗng nhiên truyền ra.

Theo truyền ra, tinh không bốn phía đều vặn vẹo, càng có hắc khí cấp tốc khuếch tán. Trong hắc khí kia băng hàn nồng đậm, theo khuếch tán, như muốn đóng băng tất cả.

Một chiếc chiến thuyền kinh thiên động địa, vô cùng to lớn, giờ phút này trong oanh minh, trực tiếp từ trong vết nứt kia, mang theo bá đạo, mang theo điên cuồng, càng có khí thế dễ như trở bàn tay, bỗng nhiên lao ra!

Theo lao ra, ngay cả vết nứt này cũng không chống đỡ nổi, bị trực tiếp đâm nát, lộ ra đầu thuyền chiến thuyền!!

Càng lộ ra, giờ phút này đứng trên đầu thuyền, tóc dài phiêu diêu, trong mắt mang theo hắc mang, giống như giữa thiên địa trong tinh không duy nó độc tôn… Nghịch Phàm Chúa Tể!

Dao động trên người hắn hỗn loạn vô cùng, ảnh hưởng tới bốn phía, dường như theo xuất hiện, tinh không đều đang run rẩy. Nhất là ấn ký giờ phút này huyễn hóa ra ở mi tâm hắn, ấn ký này nhìn kỹ, giống như một lỗ thủng!!

Điều này còn chưa đáng nói, điều kinh người nhất, là hài cốt từng tồn tại trên chiến thuyền này, đã biến mất không thấy gì nữa… Mà sau lưng Nghịch Phàm, giờ phút này lại có một tôn thân ảnh hư ảo bàng bạc, dường như có thể chống đỡ tinh không vậy, sừng sững trên chiến thuyền.

Thân ảnh kia mặc trường bào màu xám, là một lão giả. Mi tâm y hệt lỗ thủng như Nghịch Phàm!

Theo xuất hiện, trên người y càng tản mát ra ý vị tịch diệt vô tận!

Bạch Tiểu Thuần chậm rãi ngẩng đầu, mở hai mắt ra, nhìn về phía Nghịch Phàm Chúa Tể giáng lâm. Nhất là nhìn về phía lão giả hư ảo mơ hồ sau lưng kia. Nghịch Phàm Chúa Tể này nhìn như tu vi và chiến ý mạnh hơn trước rất nhiều, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần, hắn vẫn nhìn ra… Trong Thủy Trạch Quốc Độ kia, Nghịch Phàm Chúa Tể này bị thương!!

Không phải thương thế trên thân thể, mà là từ trong linh hồn, từ bản nguyên của nó… Thương thế này tập trung ở mi tâm của nó!

“Ta đích thực là Bạch Tiểu Thuần, nhưng ngươi… Rốt cuộc là Nghịch Phàm, hay là thứ đến từ ngoại giới cái gọi là… Diệt Thánh!!” Bạch Tiểu Thuần đứng thẳng người lên, theo hắn đứng dậy, theo âm thanh hắn truyền ra, tinh không cũng rung động, thiên địa cũng oanh minh!

Trong toàn bộ tinh không, dường như đều có âm thanh cộng hưởng, không ngừng vang vọng ra, khiến lời nói của Bạch Tiểu Thuần, giống như cùng lúc, từ 108 vạn giới, đồng thời bộc phát, rung chuyển tất cả!

Ngay cả Nghịch Phàm, trong mắt hắc mang cũng lóe lên. Hiển nhiên trong khi tiếp tục giao chiến cùng Bạch Tiểu Thuần, trong khi bị suy yếu từng chút, sau khi cảm nhận được sự khó chơi của Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn ra Bạch Tiểu Thuần giờ phút này dường như tu vi có chỗ đột phá, hắn đối với Bạch Tiểu Thuần, đã nảy sinh điều mà trong cuộc đời hắn ít thấy… Nhất là sau khi tấn thăng Chúa Tể, chưa từng có… Kiêng kị!

Hai người ánh mắt nhìn nhau, đều không tiếp tục mở miệng, cho đến tiếng oanh minh vào giờ khắc này, lại một lần bộc phát. Khe nứt khổng lồ kia triệt để sụp đổ, cả chiếc chiến thuyền từ trong đó, hoàn toàn lao ra!

Khoảnh khắc chiến thuyền này lao ra, Nghịch Phàm Chúa Tể bỗng nhiên nhấc tay phải lên, hướng về tinh không chỉ!

Dưới một chỉ này, lập tức trong tinh không này, trong phế tích 108 vạn giới, bị đạo thân của Bạch Tiểu Thuần hóa thành quang mang, xua tan đi hơn phân nửa, chỉ chiếm cứ khu vực hắc ám gần ba thành của riêng phế tích, đột nhiên, lại tràn ra hàn khí vô tận. Hàn khí này sát na liền đóng băng ba thành khu vực này.

Mặc cho quang mang của đạo thân Bạch Tiểu Thuần có tới gần thế nào, cũng không cách nào xua tan ba thành khu vực bị đóng băng này. Đồng thời, sau khi đóng băng tất cả khu vực hắc ám của phế tích, trong 108 vạn giới này, tất cả đạo thân của Nghịch Phàm, đều hóa thành hắc khí, biến mất tại trong phế tích của riêng mình.

Lúc xuất hiện, thình lình trong tinh không của Tiên giới, thẳng đến… Nghịch Phàm mà đi!

Theo những hắc khí này dung nhập, khi thu hồi tất cả đạo thân của riêng mình, thân thể của Nghịch Phàm Chúa Tể, đột nhiên liền khổng lồ lên. Dường như không bao lâu, liền có thể lần nữa trở thành… Lúc ban đầu, cự nhân đứng bên ngoài Vĩnh Hằng Chi Hoa!

Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn biết, đây sẽ là trận chiến cuối cùng giữa hắn và Nghịch Phàm. Giờ phút này hít sâu không chần chờ, cũng tản ra thần niệm, đem 108 vạn đạo thân trong 108 vạn giới này, toàn bộ gọi trở về!

Trong chốc lát, tất cả đạo thân của Bạch Tiểu Thuần trong phế tích của tinh không, trực tiếp hóa thành vô số bồ công anh, bỗng nhiên trở về, xuất hiện ở bốn phía Bạch Tiểu Thuần. Những bồ công anh này hư ảo, trong nháy mắt dung nhập vào thể nội Bạch Tiểu Thuần. Theo từng đạo thân trở về, khí tức của Bạch Tiểu Thuần cũng vào giờ khắc này tràn ngập tinh không, thân thể hắn cũng bàng bạc!

Tiếng ầm ầm truyền khắp bát phương, nhìn từ xa, trong tinh không của thương khung Tiên giới, thình lình có hai tôn cự nhân, đang không ngừng khổng lồ, đến cuối cùng… Thân ảnh của bọn họ, vượt qua bản thân Tiên giới, giống như có thể chống đỡ tinh không, to lớn khó mà hình dung!!

Chiến!

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 1363: Điên rồi phải không

Chương 1362: Ám độc thương nhân

Q.1 – Chương 300: Thừa dịp người gặp nguy

Toàn Chức Pháp Sư - April 28, 2025