» Chương 139: Không phải ta làm nha
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 25, 2025
**Chương 139: Không phải ta làm nha**
Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài lầu các, truyền đến những tiếng ồn ào xôn xao. Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, đứng dậy mở cửa lớn ra, lập tức nhìn thấy bên ngoài trận pháp là số lượng đông đảo đệ tử bờ Bắc.
“Các ngươi chơi cái gì!”
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, lập tức lui ra phía sau mấy bước. Trong đầu y nhanh chóng chuyển động, tìm kiếm những hành động của mình trong mấy ngày này. Có thể nghĩ nửa ngày, y cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm chuyện gì mà lại dẫn tới bờ Bắc chấn động.
Mặc dù không nghĩ ra bản thân rốt cuộc làm gì, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy khẩn trương. Giờ phút này, y mới mở miệng, lập tức những đệ tử bên ngoài trận pháp đều nhao nhao nhìn về phía y.
“Bạch sư thúc, còn xin mở ra trận pháp, chúng ta đi vào tìm kiếm một phen!”
“Cũng không chỉ là tìm kiếm nơi đây, toàn bộ bờ Bắc, những nơi chúng ta có thể tìm đều đã tìm khắp cả rồi.”
“Bờ Bắc một tháng qua, đại lượng cái yếm của nữ đệ tử mất đi, xuất hiện một tên biến thái. Bạch Tiểu Thuần, nếu ngươi không chột dạ, hãy mở ra trận pháp để chúng ta đi tìm kiếm một chút!”
“Hừ, cho dù là ở trong Túi Trữ Vật, chúng ta cũng có biện pháp tìm ra!”
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Sau khi yên lòng, y lập tức tức giận, chắp tay sau lưng, nhìn những đệ tử bờ Bắc trước mắt.
“Hồ nháo, ta là Vinh Diệu đệ tử, ta là chưởng tọa sư đệ, việc này không phải ta làm!” Bạch Tiểu Thuần khó khăn lắm mới đứng vững được đạo lý, há có thể bỏ qua. Giờ phút này, y nghênh ngang đắc ý, nhìn chằm chằm đám người.
“Nhất định là ngươi, nhìn khắp toàn bộ bờ Bắc, có thể làm được điểm này, chỉ có ngươi!”
“Không sai, cái tên Bạch Tiểu Thuần này khả nghi nhất. Lúc trước hắn có thể giấu diếm tất cả mọi người để dẫn đàn chiến thú đến cống hiến, đây chính là ví dụ tốt nhất, nói rõ hắn có năng lực như vậy, dưới sự không phát giác của những sư muội sư tỷ kia, trộm đi cái yếm!”
Mắt thấy mọi người xung quanh nhao nhao mở miệng, Bạch Tiểu Thuần cười lạnh một tiếng, tay áo đột nhiên hất lên, lập tức trận pháp đột nhiên mở ra.
“Thôi được, ta để cho các ngươi đến lục soát. Lát nữa ta ngược lại muốn xem xem các ngươi tìm không thấy rồi sẽ đối xử với ta như thế nào!” Bạch Tiểu Thuần đáy lòng thản nhiên, lần này y lẽ thẳng khí hùng, một chút cũng không lo lắng.
Bộ dáng như vậy của y lập tức khiến đám người xung quanh chần chờ. Bọn hắn vốn dĩ không có chứng cứ, giờ phút này mắt thấy Bạch Tiểu Thuần thế mà lại mở ra trận pháp, từng người hai mặt nhìn nhau. Rất nhanh, những nữ đệ tử bị mất cái yếm liền cắn răng một cái, đi đầu bước vào trong trận pháp. Đầu tiên là hướng về phía Bạch Tiểu Thuần liền ôm quyền. Đang chuẩn bị tìm kiếm thì đột nhiên, từ trong túi của một nữ đệ tử, nhảy ra một con sóc màu đỏ.
Con sóc này vừa xuất hiện, liền lập tức rít gào lên, thẳng đến phía trước bay đi. Đám người xung quanh sững sờ một chút, sau đó toàn bộ sắc mặt đại biến. Mấy ngày nay, đám người tìm kiếm cái yếm chủ yếu dựa vào con chiến chuột đặc thù này. Con chuột này kỳ dị, khứu giác nhạy cảm, trong một khoảng cách nhất định, những vật phẩm bị nó ngửi qua mùi, cho dù đặt trong Túi Trữ Vật, nó đều có thể cảm nhận được.
Ban đầu đám người có chút đuối lý, nhưng bây giờ toàn bộ đều trợn to mắt, nhao nhao xông vào trong trận pháp. Bạch Tiểu Thuần cũng trợn tròn mắt, đầu có chút mộng. Lúc kinh ngạc, y cũng đi theo sang đó. Cho đến khi đến thiên phòng của lầu các này, vào khoảnh khắc đại môn mở ra, xoạt một tiếng, vô số cái yếm các loại màu sắc, trong nháy tức khắc vung xuống. Chi chít, nhìn khắp nơi, không dưới mấy ngàn kiện…
“Bạch Tiểu Thuần!! Ngươi còn nói không phải ngươi làm!”
“Quả nhiên là ngươi!!”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi ngươi ngươi… Ngươi thế mà lại vô sỉ như vậy!!” Đám người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Trong đám người, những nam đệ tử càng lửa giận ngập trời, nhao nhao gầm thét.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, thân thể đột nhiên run rẩy, phát ra tiếng rít gào.
“Không có khả năng!!” Lời nói của y vừa thốt ra, lập tức những nữ đệ tử xung quanh, từng ánh mắt có thể giết người, sát na liền rơi vào trên thân Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần da đầu tê dại, tranh thủ thời gian giải thích.
“Thật không phải ta làm, ta không biết mà…” Y nuốt xuống một ngụm nước bọt, lui ra phía sau mấy bước. Trong lòng y ủy khuất không thể diễn tả, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Những nữ đệ tử xung quanh, từng người nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, thậm chí có một số đã bắt đầu bấm niệm pháp quyết, mắt thấy sắp đồng loạt ra tay.
“Đáng chết, tại sao có thể như vậy!” Bạch Tiểu Thuần phát điên. Mấy ngày nay y bế quan, đắm chìm trong tu hành, căn bản không có rời khỏi lầu các, cũng không có để ý đến thiên phòng. Giờ phút này đang lo lắng, đột nhiên, bên ngoài Bách Thú Viện, thân ảnh Thiết Đản xuất hiện. Trong miệng nó treo một kiện cái yếm màu đỏ, thần sắc tràn đầy say mê, nhanh chóng chạy tới.
Còn chưa kịp tiến vào trong trận pháp, Thiết Đản liền dừng bước, ngây ngác nhìn đám người xung quanh. Cái yếm màu đỏ trong miệng nó cũng rớt xuống.
Theo cái yếm màu đỏ rơi xuống đất, vô số ánh mắt xung quanh, sát na liền rơi vào trên thân Thiết Đản.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Thiết Đản một chút, lập tức đau đầu. Có thể tùy ý ra vào lầu các, thả xuống nhiều cái yếm như vậy, cho dù Bạch Tiểu Thuần bế quan không để ý, cũng tuyệt đối không thể là ngoại nhân làm.
Ngay cả đại hắc cẩu, cũng không thể tùy ý ra vào trận pháp lầu các, có thể làm được điểm này, chỉ có… Thiết Đản!
Thiết Đản lập tức run rẩy. Nó không sợ lửa giận của ngoại nhân, sợ nhất là Bạch Tiểu Thuần tức giận. Giờ phút này phảng phất sắp khóc đến nơi, nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu phát ra tiếng ô ô.
Đám người xung quanh từng người thần sắc cổ quái, nhất là những nữ đệ tử, càng là trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Bên ngoài lầu các, hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, có một nữ đệ tử lẩm bẩm truyền ra tiếng.
“Không thể nào là Thiết Đản làm, Thiết Đản ngoan như vậy mà, nhất định là có người sai khiến nó làm như vậy!” Rất nhanh, lần lượt có người mở miệng.
“Đúng vậy a, Thiết Đản đáng yêu như thế, đơn thuần, là bị người mê hoặc, ép buộc nó làm thế!”
“Là Bạch Tiểu Thuần, hắn là chủ nhân của Thiết Đản!”
Đến cuối cùng, những nữ đệ tử kia cơ hồ đều cho là như vậy. Lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, càng thêm phẫn nộ. Trong này không phải không có người biết chuyện, chỉ là biểu hiện ngày thường của Thiết Đản, thật sự quá đáng yêu, nhất là thần sắc lúc này, càng là bộ dáng sợ hãi, lập tức đã nhận được sự đồng tình.
Chỉ là việc này quá quỷ dị. Những đệ tử này mặc dù nói như vậy, nhưng lại không tiếp tục làm ầm ĩ. Đều là hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi nhao nhao rời đi.
Rất nhanh, nơi đây lần nữa yên tĩnh. Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóc không ra nước mắt. Trong mắt y lộ ra sự mê mang. Thiết Đản biết mình đã làm sai chuyện, tranh thủ thời gian đi đến dưới chân Bạch Tiểu Thuần, cọ qua cọ lại.
“Thiết Đản… Ngày thường ngươi thật thông minh, sao lần này lại ngốc như vậy a. Ngươi ngươi ngươi… Ngươi trộm những cái yếm kia thì cũng thôi đi, ngươi không thể lừa ta a. Ta sáng tạo ra ngươi, nói ta là cha ngươi cũng đều có thể, ngươi không thể hố cha mình a.” Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, vẻ mặt cầu xin ngồi xổm xuống, vỗ xuống đầu Thiết Đản.
“Về sau nhớ kỹ, không thể hố người nhà… Những cái yếm kia, ngươi giấu ở đâu không tốt, thế mà lại giấu ở trong nhà mình… Ngươi a, phải thông minh một chút, làm việc gì trước cần nghĩ kỹ, một khi bại lộ thì làm sao bây giờ.” Thiết Đản cúi đầu, ô ô bắt đầu, giống như biết mình sai.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy bộ dáng như vậy của nó, cũng mềm lòng, không tiếp tục răn dạy. Y quay người trở lại lầu các, buồn bực một lần nữa ngồi xuống tu hành.
Trong viện, Thiết Đản ghé vào bên kia, lại ô ô vài tiếng sau, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, nghiêng đầu nhìn về phía phương hướng những đệ tử bờ Bắc rời đi ở đằng xa.
Đêm khuya, nó lặng lẽ leo ra. Thân thể nhoáng một cái, biến mất trong bóng đêm, đi về phía bờ Bắc.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, đột nhiên, tại chỗ ở của những đệ tử bờ Bắc, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
“Đáng chết, là ai, là ai đem những viên Thú Linh Đan của ta đều trộm đi rồi, đó là những viên linh đan ta khó khăn lắm mới đổi được, chuẩn bị để chiến thú tiến giai a!!”
Tiếng kêu thảm thiết này gần như vừa mới truyền ra, rất nhanh, những tiếng kêu thảm thiết tương tự, thế mà lại liên tiếp, không ngừng quanh quẩn.
“A, Vạn Linh Thảo của ta, ta đã nuôi năm năm rồi, chỉ còn lại rễ, không có, cũng mất rồi… Đều bị gặm nát.”
“Có trộm, quá đáng, tất cả lương thực ta chuẩn bị cho chiến thú trong động phủ đều trống rỗng rồi, đó là lương thực ba năm a!”
“Trời ạ, hôm qua ta mới khó khăn lắm mượn được Huyết Thú Cốt tam giai từ chỗ Lý trưởng lão, vốn định quan sát sự biến hóa huyết mạch trong đó, không có, thế mà hết rồi!!”
Bất kể là ngoại môn hay nội môn, những tiếng như vậy, càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, có đến mấy trăm người gầm thét. Những người này không có ngoại lệ, đều là nam, mà lại đều là những nam đệ tử hôm qua đã đến lầu các của Bạch Tiểu Thuần.
Giữa lúc những đệ tử này đau lòng rống to, nhao nhao xông ra, bọn hắn lập tức nhìn thấy Thiết Đản. Trong miệng nó treo một khúc xương màu huyết sắc, vừa chạy, vừa răng rắc răng rắc cắn nát.
Trong đám người, truyền ra một tiếng thét lên thê thảm. Một đệ tử tóc tai bù xù, mắt đỏ ngầu, như điên xông ra, nước mắt đều chảy xuống.
“Đừng cắn, đó là Huyết Thú Cốt tam giai ta mượn từ trưởng lão, a a, đừng cắn a…”
Răng rắc, răng rắc.
Thiết Đản ngạo nghễ ngẩng đầu, thân thể nhoáng một cái, tránh đi đệ tử tiến đến. Ở đằng xa tiếp tục cắn. Rất nhanh, khúc xương nguyên vẹn kia, đều bị nó cắn thành mảnh vụn. Lúc nuốt vào, vị đệ tử tóc tai bù xù kia, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Vừa nghĩ đến việc mình còn chưa trả lại xương cốt sau đó, lửa giận của Lý trưởng lão, hắn liền phát điên. Giờ phút này rống to, phóng tới Thiết Đản.
Không chỉ có chỗ hắn như vậy, cả mấy trăm người này, toàn bộ lửa giận bốc cháy, truy sát Thiết Đản. Nhưng tốc độ của bọn hắn không bằng, trơ mắt nhìn Thiết Đản chạy nhanh, thế mà lại đi Diên Vĩ Phong. Khi mọi người truy sát tới, một tiếng hừ lạnh mang theo ý không vui, như Thiên Lôi nổ tung.
“Các ngươi còn thể thống gì nữa, nhiều người như vậy, đi hù dọa Thiết Đản ngoan ngoãn, xem ra các ngươi quá nhàn rỗi!” Theo tiếng nói truyền đến, chưởng tọa Diên Vĩ Phong, vị bà lão kia chậm rãi đi ra, lặng lẽ nhìn những mấy trăm người đệ tử kia.
Những đệ tử này lập tức run rẩy. Đồng loạt bái kiến, bọn hắn nhìn thấy sau lưng lão ẩu, Thiết Đản mở to đôi mắt to, ngoan ngoãn đi theo, còn thỉnh thoảng cọ qua cọ lại, bộ dáng đáng yêu, giống như đang nịnh nọt.
Cảnh tượng này, khiến những đệ tử này từng người trong lòng đều đang gầm thét, nhưng lại không dám mở miệng. Lòng hận ý đối với Thiết Đản, đã ngập trời.
“Không phải chỉ là ăn một chút đồ vật của các ngươi sao, có chuyện gì lớn đâu. Nó đã ăn bao nhiêu, bản tọa bồi thường, tất cả giải tán đi, về sau đừng khi dễ Thiết Đản!” Lão ẩu hung hăng trừng mắt nhìn đám người một chút. Lúc cúi đầu, lập tức thần sắc hóa thành nhu hòa, mang theo vẻ hiền lành, sờ lên đầu Thiết Đản. Thiết Đản càng thêm ngoan ngoãn, còn lè lưỡi như chó con liếm.
Những đệ tử xung quanh, từng người trong lòng đều đang nghiến răng, càng có ủy khuất. Bọn hắn cảm thấy không phải mình đang khi dễ Thiết Đản, mà là Thiết Đản đang khi dễ bọn hắn.
Nhưng mắt thấy chưởng tọa Diên Vĩ Phong thiên vị như vậy, bọn hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể nhịn cơn giận rời đi, không dám tiếp tục gây sự với Thiết Đản. Thế là nhao nhao dồn lửa giận lên đầu Bạch Tiểu Thuần.
“Đều tại Bạch Tiểu Thuần, chính hắn đã sáng tạo ra một con chiến thú đáng giận như thế!”
“Con chiến thú này quá đáng ghét, háo sắc, trộm cái yếm, còn ăn vụng. Đáng nói hơn, những nữ đệ tử kia, cả trưởng lão chưởng tọa, đều đối với nó tốt cực kỳ!”
Bạch Tiểu Thuần giờ phút này đang tĩnh tọa, đột nhiên hắt hơi một cái. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại lần nữa thổ nạp. Tu vi của y, cách Ngưng Khí mười tầng đại viên mãn, càng ngày càng gần.
—————–
Cảm ơn huynh đệ tỷ muội đã duy trì, cảm ơn mọi người 7 năm làm bạn, cúi đầu ôm quyền! Nhìn thấy rất nhiều thiếp mời của lão bằng hữu, rất vui vẻ, lão đầu Thiên Sư thế mà cũng xuất hiện, còn có mọi người đừng đánh thưởng, đặt mua là được rồi, ta biết các ngươi tốt với ta, cảm ơn các ngươi.
Tiếp tục kêu gọi giữ gốc nguyệt phiếu ~~~
…
Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên, từ đó chờ đợi những chuyện bị giết…