» Q.1 – Chương 254: Đoàn đội tỷ thí!

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 254: Đoàn đội tỷ thí!

Buổi sáng, các trường học khác luận bàn với học phủ đế đô. Buổi trưa là Minh Châu học phủ đối đầu với học phủ đế đô. Lần luận bàn này hiển nhiên là màn diễn quan trọng. Nếu đấu quán không hoàn toàn cởi mở, nơi này chắc chắn đã chật kín người.

Mạc Phàm làm rối Tiểu Nê Thu đến nỗi một đêm không ngủ. Những người khác theo Cố Hàn đi xem các trường học khác tỷ thí từ sớm, riêng Mạc Phàm không đi. Hắn chạy về giường ngủ bù, nếu không buổi trưa lấy đâu ra tinh thần đối đầu với những kẻ “thiên chi kiêu tử” của đế đô.

Mạc Phàm ngủ bù, những người khác lũ lượt đi đấu quán.

Lịch trình sắp xếp cho sáu học phủ khác đối chiến lẫn nhau, từ nam, bắc, tây, đông, đều là những học phủ nổi tiếng trong nước. Chẳng qua, các học viên của học phủ đế đô không quan tâm lắm. Điều họ muốn nhất vẫn là “thu thập” người của Minh Châu học phủ.

Một buổi sáng, ý đối chọi đã lén lút lộ ra từ những lời hàn huyên giả tạo. Những người có tính khí trực tiếp như Hứa Đại Long và La Tống thậm chí còn khẩu chiến.

“La Tống, ngươi cũng là người thông minh nhỉ? Không muốn làm đuôi phượng nên chạy đi làm đầu gà… Nghĩ kỹ thì đúng, loại như ngươi ở học phủ đế đô cũng chỉ có thực lực bình thường, chưa đến lượt ngươi ra trận chiến đấu.” Hứa Đại Long nói năng chẳng kiêng nể, cứ nói thẳng tuột.

Lão sư Cố Hàn ở bên cạnh, lòng vô cùng khó chịu.

Hương tiêu cá ba lạp, các ngươi là phượng, chúng ta là gà?

“Hứa Đại Long, không được vô lễ. Mấy vị, xin lỗi nhé, Hứa Đại Long người này nói thẳng thắn, mọi người bỏ qua cho.” Lão sư Lô Nhất Minh vội vàng ra giảng hòa.

“Thẳng thắn, tên này nói thế lão sư Lô Nhất Minh thật ra cũng nghĩ vậy à?” Cố Hàn lạnh rên một tiếng.

Lão sư Cố Hàn lạnh lùng, cô độc lại thêm bạo tính khí. Dù là học viên từ Minh Châu học phủ đi ra, dù hiện tại là lão sư ở Minh Châu học phủ, tuyệt không có lý do gì vì đối phương là học phủ đế đô mà phải tự hạ thấp thân phận, kém người một bậc!

“Cái này…” Lô Nhất Minh lúng túng cười một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hôm qua lúc tiếp đãi các ngươi, học viên hẳn là chín người, sao hôm nay mới có tám vị?”

Lão giáo thụ Thu Vũ Hoa hiền hòa hơn một chút. Ông giành lời Cố Hàn, mở miệng nói: “Vị học viên này tối qua ngủ không ngon, đang ngủ bù.”

“Ha ha ha, thật ra không cần áp lực lớn như vậy, chỉ là tùy ý luận bàn, tùy ý luận bàn, sao lại mất ngủ chứ.” Lão sư Lô Nhất Minh cười nói.

“…” Mặt lão sư Thu Vũ Hoa tối sầm.

Sao hôm qua lúc tiếp đãi không thấy lão sư Lô Nhất Minh này có vấn đề gì, hôm nay chung sống, thấy hàng này trong miệng chưa có câu nào ra hồn!

“Tên đó có đến hay không không vấn đề, đối phó các ngươi, mấy người chúng ta là đủ rồi.” Trầm Minh Cười lập tức đứng dậy, ánh mắt sắc bén như bảo kiếm nhìn chằm chằm đám người học phủ đế đô.

“Phải không, giả bộ ai không biết?” Phong độ nhanh nhẹn Liêu Minh Hiên cười lạnh nói.

“Mẹ kiếp ngươi nói ai?” Trầm Minh Cười trực tiếp nổi giận.

“Được rồi, khẩu chiến có ý nghĩa gì, buổi trưa thực lực thấy rõ!” Lão sư Cố Hàn lạnh giọng nói.

“Đúng đúng đúng, lấy thực lực thấy rõ.” Lô Nhất Minh vẫn giữ nụ cười giả tạo, càng không chút quan tâm đến mối quan hệ tệ hại giữa hai học phủ.

“Mạc Phàm đâu? Hàng đó rốt cuộc chết ở đâu rồi?”

“Hắn dậy rồi, nhưng nói đi gặp một cố nhân, buổi trưa hắn tự đến.” Triệu Mãn Duyên nói.

Mạc Phàm ngủ đến gần trưa. Mọi người đã đi hết, chỉ còn lại một mình hắn. Cơm trưa hắn tự mình giải quyết qua loa.

Học phủ đế đô rất lớn. Khác biệt rõ rệt với minh châu là nơi này có cây già cổ thụ, lối mòn rừng cây tùy ý có thể thấy. Phong cách kiến trúc đều thiên về cổ xưa, hoàn toàn ngược lại với nhịp điệu hiện đại khắp nơi ở Ma Đô.

Cũng đúng là, học phủ đế đô nhân tài lớp lớp xuất hiện, một rãnh nước nhỏ cũng tràn ngập một cỗ khí văn thanh, cũng có thể kể ra mấy danh nhân. Cũng khó trách các học viên của học phủ này tự cho mình là thiên chi kiêu tử. Ở nơi tu hành đất linh nhân kiệt cường giả như mây này, khiêm tốn cũng dễ bị người nói là giả tạo, chi bằng tự tin kiêu ngạo một chút, biểu dương khí độ nên có!

Không biết là bị Thu Vũ Hoa dạy dỗ văn minh, hay là hắn có tấm lòng đó, Mạc Phàm rất có tâm cảnh ở trong học phủ này du ngoạn, trong lòng cảm thán… Được rồi, hắn lạc đường.

Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của mấy vị học tỷ, Mạc Phàm rốt cuộc tìm thấy đấu quán.

Đấu quán cũng rất lớn, khí phái đương nhiên không cần phải nói. Ngoài cửa từng cây cột lớn màu trắng khiến người ta không khỏi liên tưởng đến sự rộng lớn của đấu trường thời La Mã cổ đại.

Phong cách đấu quán khác xa, hơn nữa cũng mô phỏng đấu trường Rome, phơi bày một vòng tròn viên chiếc nhẫn hình. Một số sợi vô ích cố ý thiết kế theo kiểu tổ ong khiến nó có một vẻ đẹp thị giác đáng sợ hơn.

Tiến vào trong đấu quán, Mạc Phàm phát hiện mình đến đúng lúc, không sai biệt lắm là Minh Châu học phủ đối chiến học phủ đế đô.

Cũng không biết sao, vừa bước vào trong đội ngũ, Mạc Phàm đã ngửi thấy mùi thuốc súng, cảm giác mâu thuẫn chỉ có thể dùng PK để giải quyết.

“Thế nào, thế nào?” Mạc Phàm hỏi Triệu Mãn Duyên.

“Còn có thể thế nào, bóp nhau rồi chứ sao. La Tống tên đó trước đây lăn lộn trong giới đế đô, là lão đối đầu với Hứa Đại Long. Hai người cãi nhau làm lửa đốt đến đội ngũ.” Triệu Mãn Duyên nói.

“Vậy rất tốt, ta thích loại minh xé này. Khách khí văn văn nhường một chút làm người ta ngại ra tay nặng.” Mạc Phàm xấu bụng nói.

“Ta cũng thế.” Triệu Mãn Duyên không thể không gật đầu.

Chuyện giữa Minh Châu học phủ và học phủ đế đô, người đi đường ai cũng biết.

Không thấy những người đến xem ai nấy đều vô cùng mong đợi sao? Hai bên người trong cuộc giờ không cần giả bộ nữa rồi, thống thống khoái khoái đánh một trận. Xem kết quả thế nào: liệu Minh Châu học phủ thật sự có thực lực dòm ngó ngôi vị thứ nhất, hay học phủ đế đô không phụ sự mong đợi của mọi người, treo lên đánh Minh Châu!

“Đánh thế nào?” Mạc Phàm dùng cánh tay cọ xát cánh tay Mục Nô Kiều đang mặc áo len dệt kim màu vàng nhạt mềm mại bên cạnh, nhướng mày dò hỏi.

Đổi lại là người khác, Mục Nô Kiều trực tiếp dùng một cái gió bàn – long quyển đưa hắn lên trời. Nàng băng thanh ngọc khiết không thích nam nhân tùy tiện đụng nàng.

Có lẽ ở chung một phòng, Mục Nô Kiều đã miễn dịch với những hành động chạm chọc. Kiểu động tác nhỏ như này nàng xem như không thấy.

“Bên chúng ta ra 4 người, bên họ ra 4 người, đoàn đội tỷ thí.” Mục Nô Kiều tỉnh rụi giữ một bước khoảng cách với Mạc Phàm.

“Cái này ta thích.” Mạc Phàm xoa xoa tay, uốn éo muốn thử rồi!

Hiện tại mọi người nắm giữ ma pháp không tính là nhiều. Đấu đơn nói chung là đối oanh, về cơ bản xem ai thực lực vững chắc người đó thắng, hơi nhàm chán.

Đấu đội không giống vậy. Các hệ kỹ năng, đủ loại Ma cụ, sự che chở phối hợp giữa hai bên, ma pháp và ma pháp thay nhau, biến hóa rất nhiều, rất khảo nghiệm năng lực thực chiến và khả năng ứng biến lâm trận của Ma Pháp Sư!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 294: Đầu độc tâm linh (hạ)

Toàn Chức Pháp Sư - April 28, 2025

Chương 1350: Tật Phong Phi Long

Chương 1349: Nội đấu hạ dược