» Chương 1270: Làm bạn
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025
Chương 1270: Làm bạn
Mặc dù Bạch Tiểu Thuần tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng trong hoàng cung này, ngoại trừ những người thân cận hắn, thì đều là Thiên Tôn tu vi. Bọn họ hoặc hiểu rõ Bạch Tiểu Thuần, hoặc bản thân biết không ít bí văn. Giờ phút này, trong một mảnh im lặng, ai nấy đều cay đắng gật đầu.
Hồi lâu sau, mang theo mờ mịt, mang theo sự sợ hãi và bất lực trước tương lai, mọi người lần lượt rời đi. Ngay cả Đại thiên sư, người luôn túc trí đa mưu, đối mặt với chuyện này mà bất kỳ quyền mưu nào cũng không giải quyết được, cũng dường như già đi rất nhiều.
Bạch Tiểu Thuần nhìn theo bóng lưng của họ, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mấp máy môi, một chữ cũng không nói ra. Hắn không biết phải an ủi thế nào, bởi vì chính hắn cũng đang trầm mặc.
Cho đến cuối cùng, trong hoàng cung chỉ còn lại Chu Tử Mạch, Tống Quân Uyển cùng Hầu tiểu muội sư đồ hai người. Đối với Công Tôn Uyển Nhi, ba nữ tự nhiên đã sớm nhìn ra mánh khóe. Ban đầu Tống Quân Uyển và Chu Tử Mạch bài xích, chỉ có Hầu tiểu muội sau khi do dự, cảm thấy sư tôn mình gia nhập có lẽ có lợi hơn cho bản thân, thế là tích cực hơn không ít.
Nhưng hôm nay, đối mặt nguy cơ sinh tử, đối mặt với tương lai khó khăn và không thể dự đoán, Tống Quân Uyển và Chu Tử Mạch nhìn nhau, đều thở dài một tiếng, coi như chấp nhận Công Tôn Uyển Nhi.
Có lẽ là biết thời gian không còn nhiều, có lẽ là hiểu rõ đại kiếp sắp giáng lâm, mà bản thân lại rất khó hóa giải, giờ khắc này Bạch Tiểu Thuần, hắn vốn cho rằng trong sự ngột ngạt sẽ biết sợ. Nhưng nhìn Tống Quân Uyển và các nữ, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cảm thấy, bản thân dường như không hề sợ hãi như tưởng tượng.
Ngược lại là… đáy lòng hắn dâng lên sự không nỡ và áy náy. Sự áy náy này là bởi vì hắn nhận ra, khi đến Vĩnh Hằng Tiên Vực, hắn đã dành quá nhiều thời gian cho tu luyện, nhất là khi Khôi Hoàng triều thành lập. Áp lực của hắn rất lớn, hắn sợ có một ngày bị người nhìn thấu hư thực, dẫn đến Khôi Hoàng triều sụp đổ.
Vì vậy, hắn không thể không dành gần như toàn bộ thời gian cho tu hành. Cho dù là phục sinh Bạch Hạo, hay tấn thăng Thái Cổ trong tinh không, những điều vốn cho là ý nghĩa và có mục tiêu, giờ phút này lại đột nhiên cảm thấy… bản thân đã bỏ quên điều quan trọng nhất… người nhà.
Dù hắn có ngàn vạn lý do, dù có vô số nguyên nhân, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ quên người nhà, cũng thiếu đi sự làm bạn. Nếu không có trận đại kiếp này, có lẽ Bạch Tiểu Thuần còn không thể nhận ra sự sơ suất của mình. Chỉ là sự bi ai của đời này, giống như thời gian không có điểm cuối, giống như đại kiếp chưa từng xuất hiện, cho dù Bạch Tiểu Thuần nhận ra, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể tìm thấy sự cân bằng giữa tu luyện và làm bạn.
Có lẽ, đây chính là trách nhiệm và gánh vác của một người đàn ông. Bạch Tiểu Thuần với tính cách như vậy, lại gánh xuống gánh nặng như thế.
Và khi đại kiếp nhất định giáng lâm, thời gian có thể đếm trên đầu ngón tay, Bạch Tiểu Thuần mới bỗng nhiên hiểu ra sự sơ hở của mình. Nhưng lúc này, thời gian lại không còn nhiều. Sự tiếc nuối này, tiến tới hóa thành sự không nỡ, khiến Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, tiến lên, ôm lấy Tống Quân Uyển và ba nữ.
“Đại Bảo cùng Tiểu Tiểu đâu.” Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng hỏi. Là một người cha, khi nói ra câu này, đáy lòng hắn càng phức tạp hơn. Hắn nhận ra mình vì tu luyện, đã sơ suất không chỉ là đạo lữ, mà còn là con cái.
“Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo, đều đang bế quan.” Tống Quân Uyển khẽ nói.
Giọng nàng truyền vào tai Bạch Tiểu Thuần, thần thức hắn từ lâu đã tản ra, xem xét đến hai gian mật thất sâu trong hoàng cung này, nơi có thân ảnh của Đại Bảo và Tiểu Tiểu.
Cách lần cuối Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Đại Bảo và Tiểu Tiểu, đã vài năm rồi. Nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian hắn hành trình trong tinh không, dù cũng thỉnh thoảng trở về, nhưng về sự làm bạn, hoàn toàn không nhiều.
Đại Bảo và Tiểu Tiểu, tuổi đều đã không nhỏ, chỉ là làm tu sĩ, lại có thiên địa linh khí của Vĩnh Hằng Tiên Vực, cộng thêm vô số thiên tài địa bảo và tư chất của bản thân, khiến hai tỷ đệ này trông chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Chỉ khác là so với Đại Bảo, tư chất của Tiểu Tiểu rõ ràng tốt hơn, giờ đang trong lúc bế quan, cố gắng trùng kích cảnh giới Thiên Tôn.
Tiểu Tiểu ở đây, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của Bạch Tiểu Thuần và Tống Quân Uyển. Dung mạo tú mỹ đồng thời, cũng mang theo vẻ linh động, trông rất lém lỉnh, có nhiều tâm tư.
Còn về Đại Bảo, cũng đã là Bán Thần đại viên mãn. Vẻ ngoài của hắn rất giống Bạch Tiểu Thuần, chỉ là ít đi sự lanh lợi, lại thêm sự ổn trọng. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra sự chấp nhất và kiên nghị. Nếu ví von mà nói, phảng phất như là một Bạch Tiểu Thuần không sợ chết.
Cảm nhận được đôi con cái này, trên mặt Bạch Tiểu Thuần dần lộ ra nụ cười ấm áp. Hắn lại nhìn tứ nữ trước mắt, cuối cùng ánh mắt Bạch Tiểu Thuần, rơi vào chiếc bụng đang nhô cao của Hầu tiểu muội. Hầu tiểu muội, sắp sinh rồi.
Lúc trước hắn đã cảm nhận được sự chấn động huyết mạch trong bụng Hầu tiểu muội. Giờ phút này chú ý tới ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, khuôn mặt nhỏ của Hầu tiểu muội đỏ ửng, nhưng vẫn ưỡn bụng.
Bạch Tiểu Thuần cười, tiến lên ôm lấy Hầu tiểu muội, trong mắt càng thêm nhu hòa.
“Tên ta đã nghĩ xong rồi…” Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng mở miệng, nhưng lời hắn vừa ra, Hầu tiểu muội lập tức lo lắng. Ngay cả Tống Quân Uyển và Chu Tử Mạch, cũng trợn mắt nhìn, có cảm giác không ổn. Công Tôn Uyển Nhi càng trừng mắt.
“Việc đặt tên này, không cần ngươi quan tâm!” Công Tôn Uyển Nhi dứt khoát giải quyết, điều này khiến Hầu tiểu muội nhẹ nhõm thở phào.
Bạch Tiểu Thuần bị sặc ho vài tiếng, loại chuyện này hắn nhất định phải làm. Tuy nhiên, thấy tứ nữ thống nhất phe, Bạch Tiểu Thuần rất thức thời không nói tiếng nào. Cứ như vậy, thời gian ngày lại ngày trôi qua. Bạch Tiểu Thuần dường như trở lại dáng vẻ ban đầu ở Linh Khê tông, quên đi tu hành, quên đi tất cả. Hàng ngày bầu bạn với chúng nữ, thỉnh thoảng chú ý tiến độ tu luyện của Đại Bảo và Tiểu Tiểu, càng dành thời gian gặp gỡ huynh đệ như Trương Đại Bàn và những người khác.
Lại càng không cần nói đến Lý Thanh Hậu cùng tất cả trưởng bối của Bạch Tiểu Thuần, khiến trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Thuần dường như thật sự quay về những năm tháng đã qua.
Cho đến sau ba tháng, Hầu tiểu muội sắp sinh. Mặc dù Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch và cả Công Tôn Uyển Nhi đã phòng ngừa trăm phương ngàn kế, nhưng dù sao Bạch Tiểu Thuần mới là Khôi Hoàng. Hắn đã sớm âm thầm làm xong ngọc giản thân phận cho con mình, còn khắc cả cái tên mình nghĩ ra lên đó. Khoảnh khắc đứa trẻ trong bụng Hầu tiểu muội ra đời, Bạch Tiểu Thuần liền trực tiếp tuyên cáo thiên hạ.
Tin tức này nhờ danh tiếng của Bạch Tiểu Thuần hiện giờ, lập tức khuếch tán toàn bộ Khôi Hoàng triều, càng truyền khắp Vĩnh Hằng Tiên Vực. Khi Tống Quân Uyển và ba nữ nhận ra điều này, muốn ngăn cản thì mọi chuyện đã quá muộn rồi…
“Bạch Tiểu Thuần, ta và ngươi liều mạng! !”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi đặt tên gì vậy, Tiểu Bảo? Ngươi ngươi ngươi… Con ngươi chỉ kém ngươi một chữ sao?” Công Tôn Uyển Nhi trực tiếp bùng nổ cơn giận. Tống Quân Uyển và Chu Tử Mạch cũng nghĩ đến cái tên của con mình khiến họ thở dài đến nay, giờ phút này cũng đều nổi giận.
“Tiểu Tiểu đặt tên chẳng phải rất tốt sao, Tiểu Bảo cũng rất tốt mà. Ngươi nhìn lão đại gọi Đại Bảo, lão tam gọi Tiểu Bảo, thế này tốt biết bao, đều là bảo vật.” Bạch Tiểu Thuần lý lẽ đanh thép. Hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình là người cha, có quyền đặt tên cho con. Nhất là cái tên hắn đặt rất có cảnh giới.
Trận tranh chấp về tên này, cùng với sự ra đời của Bạch Tiểu Bảo, khiến Khôi Hoàng triều đang kiềm chế trong thời gian ngắn này, dường như cũng rót vào một chút tiếng cười và sinh khí. Đại thiên sư và những người khác cũng hiếm hoi lộ ra nụ cười trên mặt. Cự Quỷ Vương, Lý Thanh Hậu và các Thiên Tôn khác, nhìn xem tất cả điều này, ai nấy tâm thần buông lỏng không ít.
Công Tôn Uyển Nhi và ba nữ, thấy ván đã đóng thuyền. Hành động tuyên cáo thiên hạ của Bạch Tiểu Thuần, chẳng khác nào là triệt để định đoạt cái tên này. Hầu tiểu muội sau khi biết chuyện này, cũng thở dài, bất đắc dĩ sờ lên khuôn mặt con mình, suy nghĩ một lát, cảm thấy cái tên này trên thực tế vẫn có thể chấp nhận được.
Còn Tống Quân Uyển và ba người cũng không còn cách nào khác, ai nấy trừng Bạch Tiểu Thuần vài lần rồi, cũng chỉ đành chấp nhận.
Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý, ôm Tiểu Bảo dỗ nửa ngày. Tư chất của Tiểu Bảo cũng không tệ. Mặc dù không kế thừa Bất Tử Quyển như Đại Bảo, cũng không phải Trường Sinh Quyển như Tiểu Tiểu, nhưng trên người hắn, lại ẩn ẩn tràn ra khí tức Đạo Thể.
Điểm này, người ngoài không thể nhìn ra được, chỉ có Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn liền nhận ra. Và hắn sở dĩ có thể nhìn ra, cũng là bởi vì năm đó Đạo Trần Chúa Tể, chính là Đạo Thể!
Cái gọi là Đạo Thể, là một loại tư chất trên phương diện tu luyện, có thể đi trên đường bằng phẳng, gần như không có trở ngại và bình cảnh. Phát hiện này, khiến Bạch Tiểu Thuần rất kinh ngạc, nhưng lại không nói với bất kỳ ai.
Còn tính cách của Tiểu Bảo, dù vẫn vừa mới sinh, nhưng đôi mắt to linh động kia, khiến Bạch Tiểu Thuần chỉ vừa nhìn thoáng qua, liền đột nhiên cảm thấy, có lẽ Tiểu Bảo này, mới là người kế thừa tính cách ổn định của mình…
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter.
Bị giết là có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên từ đó chờ đợi những chuyện bị giết.