» Chương 1265: Chúa Tể
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025
Chương 1265: Chúa Tể
Mọi thứ bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần không thấy, cũng không có thời gian để ý tới. Giờ phút này, hắn đã trải qua một trận chiến với Khôi Tổ, thân thể rất mệt mỏi, may mắn là một mặt Bất Tử Quyển vẫn đang tiếp tục phục hồi.
Mặt khác, trong trận chiến với Khôi Tổ, hắn đã giữ lại không ít tu vi, để phòng ngừa thất bại trong gang tấc khi chữa trị phong ấn cuối cùng.
“Khôi Tổ lưu lại trong ngũ tạng của ta, hẳn là quyển thứ sáu của Bất Tử Quyển!” Bạch Tiểu Thuần vừa phi nhanh, vừa cảm nhận ngũ tạng. Theo ngũ sắc quang mang từ Khôi Tổ tràn ra, từ đó dâng lên từng trận ấm áp.
Có thể ngoài sự ấm áp này ra, lại không còn phản ứng nào khác. Đáng tiếc bây giờ không phải lúc suy nghĩ sâu xa, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể dìm tâm xuống, không còn cân nhắc quang mang trong ngũ tạng, duy trì tốc độ tiến lên.
Chặng đường cuối cùng kia, hơi khác so với suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, thế mà không có bất kỳ u ảnh nào xuất hiện, tựa hồ đến đây, u ảnh đã không cách nào tạo thành được.
Có thể Bạch Tiểu Thuần trong lòng vẫn còn chút bất an, hắn luôn cảm thấy ở phía trước điểm cuối cùng, cũng chính là vị trí đan điền của Nghịch Phàm, tồn tại một đại địch sẽ khiến hắn không thể ngờ tới.
Loại cảm giác này đến từ trực giác của hắn khi là Thái Cổ. Giờ khắc này, dưới tâm trạng khẩn trương, Bạch Tiểu Thuần cố gắng giảm tốc độ một chút, cho đến khi nhục thân chi lực của hắn đã phục hồi hơn phân nửa, để tránh đêm dài lắm mộng, Bạch Tiểu Thuần không còn chần chờ, gia tốc tiến lên.
Không lâu sau, trong mắt đám người Vĩnh Hằng Tiên Vực, điểm sáng đại diện cho Bạch Tiểu Thuần, đã đến vị trí đan điền. Trước mắt Bạch Tiểu Thuần, xuất hiện một mảnh tinh không đen kịt!
Như nước biển màu đen, lại như bầu trời đen kịt, mênh mông vô tận. Bạch Tiểu Thuần biết rõ, chỉ cần mình chạm tới vùng tinh không kia, liền có thể triệt để chữa trị phong ấn huyết mạch, từ đó kết nối mi tâm và đan điền của Chúa Tể Nghịch Phàm kia.
Chỉ là… Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần muốn xông vào đây trong nháy mắt, đột nhiên, bên tai hắn truyền đến một tiếng thở dài tang thương tựa như từ trong tuế nguyệt bay tới!
Tiếng thở dài này vừa dứt, lại có một cỗ đại lực đột nhiên khuếch tán ra ở phía trước Bạch Tiểu Thuần, tạo thành một tầng ngăn cách, trực tiếp chặn Bạch Tiểu Thuần ở ngoài.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, không chút chần chờ trực tiếp triển khai Bất Tử Cấm. Có thể Bất Tử Cấm mọi việc thuận lợi, có thể xuyên thấu bất kỳ cấm chế nào này, thế mà ở đây lần đầu tiên thất bại!
Oanh một tiếng, thân thể Bạch Tiểu Thuần bị bắn ra. Bạch Tiểu Thuần trong lòng hơi rùng mình, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía một thân ảnh lúc này từ trong hư vô chậm rãi hiển lộ ra ở cách đó không xa.
Thân ảnh này quay lưng về phía Bạch Tiểu Thuần, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, mặc một bộ đế bào, đội một chiếc đế quan, một thân tu vi mênh mông, sâu không lường được, khiến Bạch Tiểu Thuần chỉ cần nhìn thoáng qua, đã cảm thấy hai mắt nhói đau, thậm chí tâm thần cũng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Thật sự là… Hắn đã nghĩ tới có thể gặp ai ở đây, thậm chí cũng suy tư qua có lẽ có thể gặp người trước mắt này, có thể người này, lại là người hắn tuyệt đối không muốn gặp.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi lúc, thân ảnh quay lưng về phía hắn kia, giờ phút này chậm rãi quay đầu, lộ ra một khuôn mặt tiên phong đạo cốt, càng có một thân chính khí, tuấn lãng!
Khuôn mặt này không giận tự uy, ẩn ẩn lộ ra ổn trọng, tựa hồ thiên băng địa liệt ở trước mặt, cũng đều sẽ không khiến người này có quá nhiều động dung. Hắn… Chính là…
“Đạo Trần Chúa Tể…” Bạch Tiểu Thuần từng chữ từng chữ mở miệng, đáy lòng đắng chát đồng thời, càng có thầm than. Hắn không biết lần này mình có thể thành công hay không, thật sự là đối mặt Đạo Trần Chúa Tể, Bạch Tiểu Thuần không có nửa điểm nắm chắc.
Nhưng hắn vẫn mang theo chút chờ mong trong lòng, dù sao trước đó gặp được tất cả địch nhân, nhìn như cường đại nhưng rõ ràng đều yếu hơn rất nhiều so với khi còn sống. Nhưng hắn vẫn muốn thử giao tiếp một chút, xem Đạo Trần Chúa Tể này liệu còn có ý thức hay không.
Chỉ là không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, trong mắt Đạo Trần lộ ra một vòng tinh mang. Nó tay phải nâng lên chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần. Dưới một chỉ này, một đạo ánh sáng màu trắng trống rỗng xuất hiện, thẳng đến Bạch Tiểu Thuần oanh minh mà tới.
“Thái Cổ Chi Quang!!” Bạch Tiểu Thuần la thất thanh, thân thể cấp tốc lui lại. Oanh một tiếng, vị trí trước đó của hắn, đã bị Thái Cổ Chi Quang này, trong nháy mắt tan rã!
“Thái Cổ Chi Quang hẳn không phải là phương pháp bàn cờ trên bảo phiến trên tàu thuyền? Mà là Đạo Trần Chúa Tể, khắc ấn thuật pháp của hắn lên trên? Nếu là như vậy, chẳng lẽ Thái Cổ Chi Quang này trên thực tế hẳn là… Chúa Tể Chi Quang?” Hô hấp của Bạch Tiểu Thuần lập tức gấp gáp. Mặc dù hắn đã thu được một phần ký ức của Đạo Trần Chúa Tể, có thể trong ký ức này không có phần liên quan đến thần thông thuật pháp, cho nên cho đến giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần mới ý thức được, tất cả trên bảo phiến, có lẽ không khác xa so với suy đoán hiện tại của mình.
Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần lui lại trong nháy mắt, theo Đạo Trần phất tay, lập tức từng đạo Thái Cổ Chi Quang huyễn hóa ra, đánh giết về phía Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần lập tức né tránh, thật sự là mỗi một đạo Thái Cổ Chi Quang kia, đều khiến hắn cảm nhận được nguy cơ, cũng chính là lúc này, Bạch Tiểu Thuần rốt cục cảm nhận được sự đau đầu của Tà Hoàng trước đó khi đối mặt Thái Cổ Chi Quang.
Thái Cổ Chi Quang thật sự quá nhiều, trong tay Đạo Trần Chúa Tể, tựa như vô biên vô hạn, không có số lượng hạn chế. Bên trong oanh minh như một trận mưa to Thái Cổ Chi Quang, trút xuống như mưa, những nơi đi qua, mọi thứ đều bị dễ dàng hủy diệt.
Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể lui lại. Dần dần, trong sự chật vật, Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ một tiếng.
“Thái Cổ Chi Quang thì thế nào!” Bạch Tiểu Thuần vỗ mạnh túi trữ vật, lập tức có Đa Sắc Hỏa từ trong bay ra, 20 sắc, 21 sắc, 22 sắc… Cho đến 27 sắc!
Những Đa Sắc Hỏa này, đều là phần còn lại khi Bạch Tiểu Thuần luyện chế Tam Thập Sắc Hỏa trước đó. Giờ phút này lấy ra không ít, vung mạnh lên trước mặt, lập tức bốn phía này biển lửa ngập trời dâng lên, đốt cháy bát phương. Những Thái Cổ Chi Quang kia mặc dù sắc bén, nhưng khi chạm trán với biển Đa Sắc Hỏa, vẫn bị triệt tiêu không ít.
Cứ như vậy, nhờ vào biển Đa Sắc Hỏa, Bạch Tiểu Thuần rốt cục thở dốc một hơi, trong mắt cũng theo đó lộ ra ánh sáng kỳ dị.
“Đích thật là so với trong trí nhớ của ta, hắn, yếu đi rất nhiều… Trận chiến này, cũng không phải là không thể thắng!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, đang định xông tới, nhưng vào lúc này, mắt Đạo Trần Chúa Tể sáng lên. Nó tay trái nâng lên, đột nhiên vung lên. Dưới cái vung lên này, tay trái của hắn thế mà biến thành hơi mờ, nhìn kỹ, lại tựa như do nước tạo thành, mà theo vung vẩy, trong tay trái nó thế mà tràn ra lượng lớn giọt nước.
Giọt nước này rất nhiều, hội tụ vào một chỗ, trong nháy mắt liền tạo thành một con sông lớn. Con sông này quét ngang bát phương, trong đó bọt nước bốc lên, từ xa nhìn lại, tựa như một con Hà Long!
Trong bất luận một giọt nước nào, đều ẩn chứa vạn quân chi lực, bây giờ toàn bộ huyễn hóa, lập tức khiến bốn phía oanh minh không ngừng, càng có uy áp mạnh mẽ khó hình dung, không ngừng giáng lâm.
Không chỉ là như vậy, còn có từng trận băng hàn khuếch tán tứ phương. Khí hàn này kinh người, thế mà ngay cả biển lửa Đa Sắc Hỏa, cũng đều không áp chế nổi. Trong khoảnh khắc, biển lửa Đa Sắc Hỏa thế mà bị dập tắt hơn phân nửa!
Khiến cho những Thái Cổ Chi Quang kia, lần nữa bộc phát!
Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể cấp tốc lui lại. Khi nhìn thấy con sông này trong nháy mắt, hắn đã cười khổ. Hắn lập tức nhận ra, con sông này, chính là con sông lớn trên mặt quạt trong bảo phiến. Giờ phút này đối với bảo phiến suy đoán, càng thêm xác định sau đó, Bạch Tiểu Thuần cũng thân thể nhoáng lên, trong mắt lộ ra quả quyết, tay phải nâng lên đồng dạng vung lên!
Thần thông thứ tư, Dẫn Sát chi pháp, đột nhiên triển khai!
Lập tức khu vực con sông này, lập tức lõm xuống tạo thành uốn lượn. Trong uốn lượn này lực hút huyễn hóa, ảnh hưởng tốc độ thời gian trôi qua. Trước đó còn bàng bạc vô tận nước sông, giờ phút này lại lập tức chậm lại, thật giống như bị dần dần giam cầm đồng dạng.
Bạch Tiểu Thuần biết Dẫn Sát của mình mặc dù cũng là Bản Nguyên chi pháp, có thể so với Đạo Trần Chúa Tể, vẫn còn chút chênh lệch, dù là người trước mắt không có đủ chân chính chiến lực của Đạo Trần, cũng giống vậy khiến Bạch Tiểu Thuần áp lực cực lớn. Giờ phút này hắn không chút chần chờ, thân thể trong nháy mắt xông ra, thẳng đến Đạo Trần mà đi!
“Từ đầu đến cuối, hắn đều ngồi ở đó. Nếu ta giữ khoảng cách với hắn, dưới Thái Cổ Chi Quang, ta căn bản rất khó tiếp cận. Bây giờ… Chỉ có chiến đấu ở khoảng cách gần!” Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng, trong tiếng gào thét mắt thấy sắp tới gần Đạo Trần, nhưng vào lúc này, Đạo Trần khẽ chau mày, tay phải nó lại một lần nữa khi nhấc lên, bất ngờ trong tay hắn có một ngọn núi… huyễn hóa ra!
“Đạo Nguyên Chi Sơn!!” Dù là Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng có chuẩn bị, nhưng vẫn là khi nhìn thấy ngọn núi này trong nháy mắt, đáy lòng lộp bộp một tiếng. Ngọn núi này, chính là ngọn núi… trên bảo phiến Sinh Tử Đạo Nguyên.
“Đạo Trần a, ngươi đây là đem tất cả thần thông của ngươi, đều khắc ấn trên cây quạt kia à.” Bạch Tiểu Thuần lập tức đầu to. Nếu không phải nơi đây không cách nào triệu hoán cây quạt, Bạch Tiểu Thuần đều muốn triệu hoán cây quạt tới đánh với Đạo Trần một trận.