» Chương 136: Đều đã tới

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 25, 2025

**Chương 136: Đều đã tới**

Lập tức, tứ đại ngọn núi chưởng tọa thẳng đến Dục Thú Hoa. Khi tới gần, mỗi người đều hô hấp dồn dập, tâm thần run rẩy, như thể thấy được tuyệt thế trân bảo. Thậm chí lão ẩu Diên Vĩ Phong, nếp nhăn trên mặt vào khoảnh khắc này cũng nở rộ.

Ba ngọn núi chưởng tọa khác cũng đều kích động không thôi, run rẩy đưa tay chạm đến Dục Thú Hoa. Trong lòng mỗi người đều rung động không ngừng, như gặp phải Thánh Vật, phảng phất trong mắt ngoại trừ Dục Thú Hoa ra, không còn cảnh vật nào khác.

Đệ tử bốn phía cũng đều trợn tròn mắt. Rất nhiều người không biết Dục Thú Chủng, giờ phút này thấy tứ đại ngọn núi chưởng tọa có bộ dáng như vậy, đều rất kinh hãi.

Nhưng trong đám đông đệ tử nội môn, vẫn có một số ít, giờ phút này chậm rãi nhận ra. Đặc biệt là khi nghe tứ đại ngọn núi chưởng tọa nghẹn ngào, não hải càng chấn động đột ngột, tâm thần cuộn trào sóng lớn ngập trời, kinh hô lên.

“Dục Thú Chủng!! Trời ạ, vậy mà thật sự có Dục Thú Chủng!”

“Đó là Thánh Vật trong truyền thuyết, thế gian hiếm thấy!!”

“Ta chỉ nghe nói qua trong một số điển tịch, loại thực vật đặc thù này hẳn là đã thất truyền từ thời Thượng Cổ, nơi này thế mà lại có!!”

Thanh âm càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, mấy vạn người nơi đây dần dần đều hiểu rằng loại thực vật bề ngoài xấu xí, chỉ có phạm vi khá lớn này lại có giá trị không cách nào hình dung. Dần dần, tất cả đều kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Dục Thú Hoa, quên đi việc gây sự với Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí vì thanh âm quá lớn, lão giả Quỷ Nha Phong, một trong tứ đại ngọn núi chưởng tọa, đột nhiên quay đầu, hung hăng nhìn thoáng qua bốn phía. Ánh mắt xanh mơn mởn của hắn khiến tất cả mọi người tâm thần run lên, lập tức im tiếng.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở một bên, nâng cằm nhỏ, chắp tay sau lưng, mặt lộ vẻ cô tịch của cao thủ, đáy lòng vui mừng.

“Hừ hừ, hiện tại bọn hắn hẳn phải biết, ta Bạch Tiểu Thuần vì sao muốn để những chiến thú kia đến dâng hiến đi, ta là vì Dục Thú Chủng này!” Bạch Tiểu Thuần trong lòng phấn chấn, nhưng trên mặt lại lộ ra cô tịch. Chính âm thầm đắc ý, đột nhiên, tứ đại ngọn núi chưởng tọa đều biến sắc. Khi thì say mê, khi thì cắn răng. Đến cuối cùng, cắn răng chiếm đa số, càng có nghiến răng. Đặc biệt là bà lão kia, càng đột nhiên ngẩng đầu.

“Bạch Tiểu Thuần!!” Lão ẩu thương tiếc, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.

“Ngươi có biết hay không, đây là một đóa Dục Thú Chủng quý giá cỡ nào, ngươi có biết hay không, Dục Thú Chủng này đã gần như diệt tuyệt! Ngươi có biết hay không, Dục Thú Chủng này đại biểu cái gì!!” Lão ẩu muốn phát điên, lòng nàng đang rỉ máu. Nếu Dục Thú Chủng này ở trong tay nàng, nàng cảm thấy sẽ hoàn toàn không giống.

“Biết a.” Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Hắn chính là biết Dục Thú Chủng này quý giá, cho nên mới chọc lần này bờ Bắc đại loạn.

Nhưng bây giờ không chỉ có lão ẩu Diên Vĩ Phong thương tiếc, ba tòa sơn phong chưởng tọa khác cũng đều ngẩng đầu, trong lòng như bị đao cắt. Loại Dục Thú Chủng có giá trị không cách nào hình dung này, đối với bọn hắn mà nói là vô thượng chí bảo. Giờ phút này nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, tràn đầy thất vọng.

“Thiên tài địa bảo như thế, ngươi thế mà lại trồng ở chỗ này, thậm chí đã hoàn thành thai nghén, sẽ sắp đản sinh ra một đầu thú!”

“Ngươi ngươi ngươi… Bạch Tiểu Thuần, ta biết ngươi nhất định là tìm rất nhiều chiến thú, cho nên mới tạo thành tông môn chiến thú xao động, nhưng vậy thì có tác dụng gì, có nhiều thú đến đâu cũng đều là huyết mạch đê giai!!

Ngươi cũng đã biết, nếu Dục Thú Chủng này cho Bích Hải Thú của Tôn trưởng lão, liền có thể lại đản sinh ra một tôn huyết mạch tam giai a!! Nhưng giờ khắc này đã muộn, đã trễ rồi…” Lão ẩu gần như gầm thét rống lên, đối với Bạch Tiểu Thuần cực kỳ thất vọng.

“Bích Hải Thú của Tôn trưởng lão, đã dâng hiến ở đây.” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, vội ho một tiếng.

“Ngươi… A?” Lão ẩu thân thể run rẩy, còn muốn tiếp tục gầm thét, nghe vậy sửng sốt. Ba ngọn núi chưởng tọa khác bên cạnh cũng đều sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía một lão giả ở rìa đám đông cách đó không xa. Người này chính là Tôn trưởng lão. Chính hắn đều kinh ngạc, lần này hắn đến tham dự cũng không phải vì phát giác thú của mình xuất hiện xao động, mà là chiến thú của đệ tử dưới môn gặp vấn đề. Giờ khắc này đột nhiên biết được, Bích Hải Thú của mình thế mà cũng đã tới nơi đây, có chút mộng.

Lão ẩu chần chờ một chút, cũng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.

“Dù là Bích Hải Thú của Tôn trưởng lão, cũng vẫn là lãng phí. Đáng lẽ nên cho Thanh Thiên Mãng của Trần trưởng lão. Mặc dù cũng là huyết mạch tam giai, nhưng lại có khả năng hóa rồng, cũng chỉ có Thanh Thiên kia…” Lão ẩu còn chưa nói xong, Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng.

“Thanh Thiên Mãng kia, cũng đã dâng hiến ở đây.”

Lão ẩu đột nhiên trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần. Trong đám người, Trần trưởng lão trợn mắt há mồm, đột nhiên nhìn về phía túi thú của mình. Bên trong, một con rắn nhỏ màu xanh thò đầu ra, nhìn về phía Dục Thú Hoa, lộ ra vẻ say mê.

“Thanh Thiên Mãng của Trần trưởng lão vẫn còn tráng niên, không cần Dục Thú Chủng cũng được. Bạch Tiểu Thuần, Dạ Xoa tôn này của lão phu mới là thích hợp nhất Dục Thú Chủng. Ngươi như…” Lão giả chưởng tọa Quỷ Nha Phong giờ phút này giận dữ mở miệng.

“Cái kia… Ngô chưởng tọa, Dạ Xoa Thú của ngươi,… đã dâng hiến qua.” Bạch Tiểu Thuần chần chờ một chút, nhìn thấy chưởng tọa Quỷ Nha Phong có bộ dáng hung ác, vội vàng mở miệng.

Lần này không chỉ chưởng tọa Quỷ Nha Phong trợn mắt há mồm, các đệ tử bốn phía, toàn bộ sau khi nghe xong, sắc mặt đều đại biến.

Chưởng tọa Quỷ Nha Phong chấn động toàn thân. Lão ẩu bên cạnh hắn cùng chưởng tọa Lạc Nhật Phong, Khung Đỉnh Phong đang muốn mở miệng, Bạch Tiểu Thuần lui về sau mấy bước, thận trọng nói ra.

“Các ngươi, cũng đều tới đây dâng hiến qua…”

Lời nói này vừa ra, tứ đại ngọn núi chưởng tọa như bị Thiên Lôi oanh kích. Bọn hắn thế mà chính mình cũng không biết, chiến thú của mình vậy mà âm thầm bị đưa tới nơi này. Cùng lúc đó, mấy vạn đệ tử bốn phía, sau khi nghe đối thoại giữa Bạch Tiểu Thuần và mấy vị chưởng tọa, toàn bộ trợn mắt há mồm, rốt cuộc không thể áp chế, ồn ào lên.

“Trời ạ, rốt cuộc có bao nhiêu con thú tới đây dâng hiến qua!!”

“Bạch Tiểu Thuần này, hắn… Hắn thế mà ngay cả thú của mấy vị chưởng tọa cũng không buông tha!”

“Phát điên rồi a!!”

Trong lúc đám đông kinh hô, Bạch Tiểu Thuần lòng thấp thỏm, lại lui về sau mấy bước, trơ mắt nhìn tứ đại ngọn núi chưởng tọa sắc mặt khó coi. Sau một lúc lâu, lão ẩu Diên Vĩ Phong hung hăng trừng mắt Bạch Tiểu Thuần.

“Bạch Tiểu Thuần, chúng ta thật đúng là coi thường ngươi. Ngươi đã có biện pháp âm thầm đưa bốn chiến thú của chúng ta ra ngoài, tại sao không đi đưa Thất Thải Phượng Điểu của Diên Vĩ Phong ta tới a? Chiến thú của chúng ta đều là tam giai, Thất Thải Phượng Điểu kia thế nhưng là tứ giai. Huyết mạch tứ giai, mới không tính là lãng…” Lời lão ẩu còn chưa nói xong, đột nhiên thấy Bạch Tiểu Thuần bộ dáng cẩn thận từng li từng tí như muốn nói lại thôi, lập tức nội tâm lốp bốp một tiếng.

“Ngươi… Ngươi sẽ không…”

“Thất Thải Phượng Điểu kia, cũng đã tới dâng hiến qua.” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói.

“Tam Nhãn Mặc Ô của Khung Đỉnh Phong ta…”

“Dâng hiến, còn có cự tích Khung Đỉnh Phong, còn có Sơn Quỷ Quỷ Nha Phong… Đều đã tới dâng hiến qua.” Bạch Tiểu Thuần kiên trì mở miệng. Tứ đại ngọn núi chưởng tọa, mỗi người đều trợn to mắt, trợn mắt há mồm, lộ ra vẻ không thể tin. Thậm chí lập tức lấy ra ngọc giản, không biết dùng phương thức gì câu thông với hộ sơn thú của sơn phong mình. Sau một lúc lâu, mỗi người đều nhận được đáp án đồng ý việc này từ hộ sơn thú. Bốn đại Sơn thú kia không dám nói ra Thiên Giác Mặc Long, bốn người không biết việc này, nhưng cũng là trợn mắt hốc mồm, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Những đệ tử bờ Bắc bốn phía cũng đều trợn mắt há mồm, toàn bộ kinh hãi. Bắc Hàn Liệt thân thể lắc một cái, càng cảm thấy Bạch Tiểu Thuần cường hãn. Từ Tung não hải vù vù. Sự khủng bố của tứ đại hộ sơn thú hắn là biết. Hắn không cách nào tưởng tượng Bạch Tiểu Thuần đã có biện pháp gì, thế mà lại khiến tứ đại Sơn thú kia cam nguyện tới đây dâng hiến.

Lão ẩu Diên Vĩ Phong có chút phát điên. Nàng vốn muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thuần, có thể nói nói lại phát hiện, mình thế mà không lời nào để nói. Đối phương biết Dục Thú Chủng quý giá, lại còn đưa cả Sơn thú tới, khiến nàng thực sự không lời nào để nói. Dù là nàng, muốn làm được điểm này cũng không phải dễ dàng.

Nhưng trước mặt nhiều đệ tử như vậy, lại bị Bạch Tiểu Thuần làm cho á khẩu không trả lời được, khiến nàng nổi nóng. Hất tay áo lên, lập tức quát.

“Vẫn như cũ là lãng phí, Bạch Tiểu Thuần, ngươi có biết như Dục Thú Chủng này nộp lên cho Thái Thượng trưởng lão, thậm chí có thể kinh động lão tổ, để lão tổ hạ một đạo pháp chỉ, an bài hộ tông Thần Thú của Linh Khê Tông ta, Thiên Giác Mặc Long tiền bối đi lấy Dục Thú Chủng này lưu lại hậu đại, đó mới là không có chút nào lãng phí, đó mới là…” Lão ẩu càng nói càng phẫn nộ thương tiếc. Có thể nói nói lại đột nhiên ngừng lại, đờ đẫn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang muốn nói lại thôi, nội tâm đột nhiên lốp bốp một tiếng.

Không chỉ nàng nơi đây nội tâm lốp bốp, ba ngọn núi chưởng tọa bốn phía bên cạnh nàng, giờ phút này thấy biểu cảm của Bạch Tiểu Thuần, toàn bộ đều trợn mắt há mồm.

“Cái kia… Không cần làm phiền lão tổ hạ pháp chỉ, Thiên Giác Mặc Long tiền bối, ba ngày trước vừa đi, lão nhân gia nó rất vui mừng, dâng hiến hơn 50 lần…” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, thấp giọng nói ra.

Bốn phía sát na hoàn toàn tĩnh mịch…

Tứ đại ngọn núi chưởng tọa ngây người, trưởng lão bốn phía ngây người, đệ tử cũng ngây người. Mỗi người toàn bộ đều kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, tâm thần bên trong đã nghiêng trời lệch đất.

Đúng lúc này, đột nhiên, gốc Dục Thú Hoa kia khô héo mắt trần có thể thấy. Theo sự khô héo, từng tầng từng tầng cánh hoa thoát ly. Một cỗ khí tức sinh mệnh đang không ngừng kéo lên, trong Dục Thú Hoa này, trong nháy mắt xuất hiện, càng ngày càng mạnh. Đến cuối cùng, tứ đại ngọn núi chưởng tọa, trưởng lão, đệ tử, toàn bộ tâm thần oanh minh, sợ hãi chú ý tới Dục Thú Hoa.

Tứ đại ngọn núi Sơn thú, càng vào khoảnh khắc này toàn bộ chấn động, cùng nhau ngẩng đầu. Bọn chúng cảm nhận được huyết mạch kéo dài. Còn có không ít chiến thú bờ Bắc, toàn bộ vào khoảnh khắc này cảm nhận được huyết mạch của mình.

Nhất là trong Cổ Thú Thâm Uyên, Thiên Giác Mặc Long hai mắt đột nhiên mở ra, ngóng nhìn Bách Thú Viện, trong mắt lộ ra mong mỏi mãnh liệt.

Bạch Tiểu Thuần cũng khẩn trương, tranh thủ thời gian chạy đến bên cạnh Dục Thú Hoa, lo được lo mất chờ đợi. Bốn đại ngọn núi chưởng tọa bên cạnh cũng đều hô hấp dồn dập, cùng nhau nhìn lại.

Chậm rãi, theo Dục Thú Hoa không ngừng khô héo, khí tức sinh mệnh bên trong càng ngày càng mạnh. Đến cuối cùng, phảng phất muốn xông đỉnh, thế mà trên bầu trời cũng xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, ầm ầm chuyển động. Hình như có một đôi mắt, trên trời cao, nhìn về đại địa.

———–

Hai tháng bản FREE, sắp kết thúc. Đêm nay 12 giờ, chính thức lên giá!

Huynh đệ tỷ muội, có năng lực hy vọng đặt mua, đêm nay đặt trước nguyệt phiếu tháng 7 ~~~

Bị giết là có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên. Từ đó chờ đợi việc cũng là bị giết.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 1790: Nội tông đệ tử

Q.1 – Chương 513: Hoàng bảng

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1789: Các ngươi quá làm cho ta thất vọng