» Chương 1238: Dung ức

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025

## Chương 1238: Dung Ức

Bạch Tiểu Thuần nhìn qua Chúa Tể đầu lâu, bên tai quanh quẩn lời nói của tiểu khí linh. Hắn cảm nhận được lực lượng kỳ dị trong Chúa Tể đầu lâu này, chính là tia khí vận cuối cùng của Tiên giới mà tiểu khí linh nhắc đến!

Chính tia khí vận này đã dẫn dắt bảo phiến đến đây, bởi vì đối với bảo phiến, nó được sáng tạo ra tại nơi này, nơi đây là nơi nó ra đời!

Cũng như vậy, khi đạo chủng trong thể nội Bạch Tiểu Thuần tràn ra ý khát vọng, hắn hiểu rõ lời tiểu khí linh nói là sự thật. Nếu có thể hấp thu tia khí vận cuối cùng của Tiên giới này, việc đột phá Thiên Tôn bước vào Thái Cổ gần như là điều chắc chắn, không hề tồn tại dù chỉ nửa điểm ngoài ý muốn!

Cơ duyên, thời cơ này đủ để khiến tất cả Thiên Tôn phát cuồng. Thật sự là tạo hóa quá hiếm có. Hiện tại, e rằng ngoài Vĩnh Hằng Tiên Vực, chỉ có Tiên giới từng mạnh nhất này mới có thể giữ lại một tia khí vận không tan biến trong đại hạo kiếp kia.

Nếu là người khác, có lẽ còn phải tốn nhiều công sức hơn. Không chỉ phải tìm cách rút khí vận, mà còn phải nghĩ cách để khí vận tán thành, từ đó dung hợp.

Nhưng với Bạch Tiểu Thuần, việc sau hắn căn bản không cần suy tính. Trở thành chủ nhân bảo phiến, được Chúa Tể hình chiếu phân thân công nhận, hắn đã ở một mức độ nào đó, tồn tại liên hệ nhân quả với Tiên giới trong cõi u minh.

Và mối liên hệ này, nhìn như hư vô mờ mịt, nhưng đủ để tia khí vận này lựa chọn tán thành!

Giờ đây, khó khăn cuối cùng bày ra trước mắt Bạch Tiểu Thuần, đó là… làm thế nào lấy được tia khí vận cuối cùng của Tiên giới này từ trong Chúa Tể đầu lâu!

Sau khi phân tích tất cả trong đầu, tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, hô hấp dần dồn dập, hai mắt càng sáng lên. Thật sự là hắn đã mắc kẹt ở Thiên Tôn đại viên mãn một thời gian không ngắn, từ đầu đến cuối không thể đột phá. Cơ duyên tạo hóa hiện tại khiến Bạch Tiểu Thuần lập tức cuồng nhiệt trong lòng.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần làm việc ổn thỏa, không hành động thiếu suy nghĩ ngay lập tức. Hắn cẩn thận quan sát bốn phía trước, rồi đi vài vòng, xác định không có nguy hiểm. Sau đó, hắn cho hai tôn Thái Cổ Nô ra ngoài xem xét một lượt.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần mới bước ra, từ từ tiến gần Chúa Tể đầu lâu. Càng đến gần, uy áp càng mãnh liệt. Bạch Tiểu Thuần cũng không thể hoàn toàn đến gần, cuối cùng dừng lại ở ngoài mười trượng.

Với khoảng cách như vậy, Chúa Tể đầu lâu quá lớn. Dù Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, dường như ánh mắt cũng khó nhìn thấy cuối cùng. Hiện ra trước mắt hắn chỉ là lớp da màu xám, chằng chịt, như những nếp nhăn lớn bằng cánh tay.

Cố nén sự khó chịu do uy áp mang lại, trong sự căng thẳng của tiểu khí linh, Bạch Tiểu Thuần tay phải bấm niệm pháp quyết, cách không ấn vào Chúa Tể đầu lâu một cái. Tu vi càng tán ra, ý đồ rút khí vận kia từ trong đó.

Nhưng mặc cho tu vi của Bạch Tiểu Thuần bộc phát thế nào, khí vận trong Chúa Tể đầu lâu lại không có chút phản ứng, dường như căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Tiểu Thuần.

Dù Bạch Tiểu Thuần đã thử rất nhiều thần thông thuật pháp, thậm chí cắn chót lưỡi dựa vào huyết luyện, khí vận kia cũng không có chút đáp lại. Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, đáy lòng cũng lo lắng.

Hắn do dự nửa ngày, thân thể đột nhiên tiến lên lần nữa. Hắn thậm chí còn triển khai Dẫn Sát chi pháp, ý đồ triệt tiêu uy áp của Chúa Tể đầu lâu. Khí tức Bất Diệt Chúa Tể Quyền của hắn cũng tràn ra, còn truyền âm cho tiểu khí linh, để bảo phiến kia quang mang lấp lánh, chiếu rọi lên thân thể Bạch Tiểu Thuần, gia trì thêm.

Dưới các biện pháp này, Bạch Tiểu Thuần từng bước một, rất khó khăn, từ từ đi vào trong vòng mười trượng, cho đến tám trượng, năm trượng, ba trượng, cuối cùng đột phá một trượng, thậm chí không đủ nửa trượng. Khi tay đưa ra là có thể chạm tới, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, sắc mặt đỏ tía. Nơi này đã là giới hạn của hắn.

Tay phải hắn run rẩy nâng lên, một cái đặt lên da của Chúa Tể đầu lâu. Nhưng ngay khoảnh khắc chạm vào, não hải Bạch Tiểu Thuần oanh minh. Sự tiếp xúc trực tiếp này khiến uy áp trên người hắn như biến thành ngọn núi, muốn nghiền nát hắn.

Nếu sự nghiền nát này có thể đổi lấy việc rút ra khí vận thì còn nói gì. Nhưng đằng này, ngay cả khi Bạch Tiểu Thuần chạm tới Chúa Tể đầu lâu, khí vận bên trong vẫn không có chút phản ứng.

Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần sau khi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi lại liên tục, cho đến khi về lại trên bảo phiến. Bạch Tiểu Thuần thở hổn hển, nhìn Chúa Tể đầu lâu kia, cảm nhận được khí vận bên trong, nhưng lại bất lực.

“Không rút ra được a…” Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, tiểu khí linh bên cạnh cũng sững sờ, không có cách nào giải quyết. Mọi việc chỉ có thể dựa vào Bạch Tiểu Thuần tự mình nghĩ cách.

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, Bạch Tiểu Thuần gần như đã thử mọi biện pháp, nhưng lần nào cũng thất bại, phun máu tươi, không thể không trở về nghỉ ngơi phục hồi.

Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần đã muốn tuyệt vọng. Hắn ngồi trên bảo phiến, ngơ ngác nhìn Chúa Tể đầu lâu. Hắn thậm chí còn thử dùng bảo phiến hút nó lên mặt quạt, nhưng cũng không thể làm được.

Dường như khí vận này căn bản không phải dùng thủ đoạn thông thường có thể rút ra. Còn việc phá hủy đầu lâu này… Chưa nói đến việc Bạch Tiểu Thuần có làm được hay không, cũng không nói đến việc sau khi làm được, khí vận kia có tan ra hay không. Chỉ riêng ranh giới cuối cùng làm người của Bạch Tiểu Thuần đã không cho phép hắn lấy oán trả ơn. Vị Tiên Tôn Chúa Tể này, dù sao cũng là gần nửa vị sư tôn của hắn!

Huống hồ ngay cả tiểu khí linh cũng tuyệt sẽ không đồng ý loại khinh nhờn này.

Bạch Tiểu Thuần cau mày, suy tư hồi lâu. Năm ngày sau, đột nhiên, Bạch Tiểu Thuần đang cau mày đột nhiên mắt sáng lên. Hắn nghĩ ra một phương pháp.

“Nếu không cách nào rút ra… Một mặt có lẽ là vì phương pháp không đúng, mặt khác, có lẽ cũng là vì tư cách của ta còn chưa đủ? Nếu như ta tư cách đầy đủ, e rằng chỉ cần vẫy tay một cái, khí vận này liền sẽ tự bay tới dung nhập vào…”

“Vậy thì hiện tại bày ra trước mắt ta, có lẽ còn có một biện pháp, đó là… lừa gạt tia khí vận này, để nó cho rằng ta chính là Tiên Tôn Chúa Tể năm đó!!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ dị. Ý nghĩ này rất táo bạo, nhưng khi nó xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy dường như có khả năng thành hiện thực.

“Còn việc làm thế nào lừa gạt khí vận… Có thể dùng Bỉ Ngạn Vị Lai Kinh của ta, kết nối vận mệnh của ta và Tiên Tôn Chúa Tể lại với nhau… Nếu vẫn không đủ, ta còn có thể thử thi triển Luân Hồi Quá Khứ Kinh, xem có thể hay không ở trạng thái vận mệnh tương liên này, dung nhập vào trong ký ức của Chúa Tể đã vẫn lạc nhiều năm, nhưng đầu lâu lại bảo trì coi như hoàn hảo này…”

“Trong ký ức của hắn, đi cảm nhận cuộc đời của hắn… Ta chính là hắn, hắn chính là ta…” Bạch Tiểu Thuần trầm tư rất lâu. Thân thể hắn đột nhiên lại lay động, thẳng đến trán của Chúa Tể đầu lâu mà đi. Dưới sự cố gắng hết sức, hắn từ từ đến chỗ mi tâm của đầu lâu, tay phải chậm rãi nâng lên, cố nén uy áp, trực tiếp đặt lên trán của Chúa Tể đầu lâu!

Khoảnh khắc ấn xuống, mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ kỳ lạ. Tay trái hắn bấm niệm pháp quyết, Bỉ Ngạn Vị Lai Kinh lập tức bộc phát. Từng đạo tơ hồng huyễn hóa, ở trong tay trái của Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp tạo thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ. Theo Bạch Tiểu Thuần phất tay, đóa Bỉ Ngạn Hoa này dung nhập vào trong Chúa Tể đầu lâu. Ngay lập tức, não hải Bạch Tiểu Thuần trực tiếp oanh minh, một cỗ ý tang thương trực tiếp bộc phát ra trên thân thể hắn.

Ngoài ra, còn có một cỗ đau đớn mãnh liệt khiến Bạch Tiểu Thuần run rẩy kêu thảm thiết, cũng truyền ra từ miệng hắn vào khoảnh khắc này…

“Đầu của ta… Đầu của ta…” Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, suýt chút nữa phát điên. Trong khoảnh khắc vận mệnh tương liên này, hắn cảm giác như mình bị người chặt đứt đầu lâu. Cơn đau kịch liệt đó, cảm giác tử vong đó, mãnh liệt cực kỳ chân thực.

May mắn là loại cảm giác này tuy kéo dài, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị trước đó. Giờ đây, hắn có thể miễn cưỡng giữ vững thần trí không tan biến. Điều khiến hắn phấn chấn và có động lực là vào khoảnh khắc này, tia khí vận trong Chúa Tể đầu lâu rõ ràng sinh động hơn rất nhiều. Tuy vẫn chưa đến gần Bạch Tiểu Thuần, nhưng lại rất khác với trước đây.

Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ.

“Đã có hiệu quả, liền thử lại lần nữa xem có thể dung nhập ký ức hay không…” Tay trái Bạch Tiểu Thuần lại nâng lên. Lần này thi triển là Luân Hồi Quá Khứ Kinh. Theo tay trái và tay phải của hắn đều đặt ở mi tâm của Chúa Tể đầu lâu, thân thể Bạch Tiểu Thuần dừng lại không nhúc nhích. Đôi mắt hắn ngay lập tức mờ mịt. Não hải trong khoảnh khắc này, tựa như không thuộc về chính mình. Dường như linh hồn của hắn rời khỏi thân thể, xuất hiện ở một mảnh thế giới tràn ngập sương mù…

Thế giới này quá lớn. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhàng, quên đi thời gian, quên đi tất cả. Cho đến đột nhiên, hắn cảm thấy có người đang đẩy mình.

“Tiểu Trần, ngươi tỉnh…”

Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter.

Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được tùy cơ năng lực từ đó chờ đợi sự tình cũng là bị giết.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1005: Biển sâu kinh tâm chiến!

Chương 2515: Cổ Trạch

Q.1 – Chương 1004: Mầm họa tất trừ!