» Chương 1198: Thái Cổ Nô

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 1198: Thái Cổ Nô

Theo quân cờ chấn động, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên sáng lên. Hắn có một cảm giác rất mãnh liệt, dường như theo tâm niệm của mình biến hóa, mình có thể điều khiển… quân cờ này!

“Có lẽ không chỉ là quân cờ…” Khí tức Bạch Tiểu Thuần ngưng tụ, thần niệm từ trên quân cờ kia khuếch tán đến toàn bộ bàn cờ. Sau đó, bàn cờ kia cũng đột nhiên bộc phát ra quang mang, chỉ bất quá tia sáng này chớp động mấy lần rồi lại từ từ ảm đạm xuống, còn thần niệm của Bạch Tiểu Thuần trong khoảnh khắc này cũng nhanh chóng tiêu hao.

“Bàn cờ còn kém một chút…” Bạch Tiểu Thuần có chút tiếc nuối. Hắn thu hồi thần niệm, khoanh chân ngồi xuống, thổ nạp khôi phục đến đỉnh phong. Lúc này, hắn lần nữa đứng lên, mắt lộ ra kỳ mang, thần niệm lại một lần khuếch tán. Lần này, hắn không còn thay đổi mục tiêu, trực tiếp khóa chặt quân cờ trong tay lão nhân trên chiếc thuyền kia. Tại khoảnh khắc quân cờ này quang mang chói mắt chấn động, Bạch Tiểu Thuần tay phải bấm niệm pháp quyết, đột nhiên một chỉ!

Lập tức, quân cờ kia trực tiếp hóa thành một đạo lóa mắt chi quang, ầm vang giữa liền từ trong mặt quạt trực tiếp bộc phát ra. Khí thế cường đại, siêu việt Thiên Tôn, cứ như Thái Cổ cường giả xuất thủ, trực tiếp khiến bảo phiến này chấn động. Bạch Tiểu Thuần cũng bị khí thế kia giật mình, lập tức ngón tay hất lên, chỉ hướng cánh tay Chúa Tể!

Trong nháy mắt, quân cờ này lóa mắt chi quang liền thẳng đến cánh tay Chúa Tể mà đi. Sát na rơi xuống, truyền ra một tiếng oanh minh bảo phiến tiếng vang. Cánh tay Chúa Tể cường hãn kia lại cũng bị quân cờ chi quang này đẩy lui mấy trượng, trên đó càng xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng quân cờ!

Lỗ thủng này mặc dù không xuyên thấu cánh tay Chúa Tể, thế nhưng vào thịt ba tấc, khiến cánh tay Chúa Tể kia xuất hiện ăn mòn chi ý. Mặc dù rất nhanh liền dưới bảo phiến chi lực khôi phục, nhưng một kích cường hãn này khiến Bạch Tiểu Thuần tâm thần cuồng loạn, liên tục hấp khí.

“Quá… quá mạnh!!” Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, nhưng lại đau lòng cánh tay Chúa Tể hao tổn, không dám tiếp tục nếm thử. Hết lần này tới lần khác lòng ngứa ngáy khó nhịn, dứt khoát điều khiển bảo phiến dừng lại tại tinh không. Thân thể hắn nhoáng một cái, bay thẳng ra bảo phiến, bước vào trong tinh không!

Đứng trong tinh không, Bạch Tiểu Thuần lập tức bấm niệm pháp quyết. Thần niệm của hắn lập tức liên hệ cùng bảo phiến. Trong chốc lát, một đạo ánh sáng mãnh liệt trực tiếp từ trên bảo phiến bay ra. Tốc độ nhanh chóng, dường như vừa bay ra liền xuyên thẳng qua hư vô, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, an toàn theo ý chí của hắn, chính xác đánh vào một chỗ hư vô trong tinh không.

Tiếng oanh minh quanh quẩn, vùng tinh không hư vô kia nhấc lên gợn sóng. Uy lực này mặc dù không trực quan, nhưng Bạch Tiểu Thuần dựa vào cảm nhận của bản thân Thiên Tôn hậu kỳ, dựa vào trực giác sau khi đánh với Thái Cổ một trận, tâm tình càng phát ra khuấy động.

“Đây không phải có thể so với Thái Cổ một kích, đây là hoàn toàn Thái Cổ một kích, thậm chí so Tà Hoàng xuất thủ, dường như cũng muốn cường hãn hơn một chút!!”

“Chính là không biết, nếu ta trở về Vĩnh Hằng Tiên Vực, lần nữa triệu hoán mà nói, đạo quân cờ chi quang này cần bao lâu mới có thể đến…”

“Còn nữa, ta có thể thi triển bao nhiêu lần!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lập tức dự định thử. Thân thể hắn nhoáng một cái, thẳng đến nơi xa tinh không. Hắn đem tốc độ của bản thân thi triển đến cực hạn, kéo ra một khoảng cách lớn, rồi lần nữa trong lòng kêu gọi bảo phiến, triệu hoán quân cờ chi quang.

Gần như tại sát na triệu hoán này truyền ra, một đạo cường quang bỗng nhiên giáng lâm, không thèm chú ý khoảng cách, trực tiếp xuất hiện!

Điều này lập tức khiến hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn to. Sau khi thử thêm hai lần, hắn đã có thể xác định, quân cờ chi quang này đích xác không nhìn khoảng cách, vô luận ở đâu, cũng có thể trong nháy mắt rơi xuống!

“Đây mới là lợi khí!!” Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, lại thử mấy lần. Cuối cùng, khi triệu hoán đến lần thứ mười lăm, mặc cho hắn tiếp tục thế nào, cũng không còn quân cờ chi quang xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu ra, mười lăm lần chính là cực hạn.

“Không biết phải chăng mỗi ngày đều có mười lăm lần!” Bạch Tiểu Thuần không nhụt chí. Hắn nghĩ nếu mỗi ngày mười lăm lần cũng đủ rồi. Giờ phút này đắc ý trở về trên cây quạt, lần nữa mở ra bảo phiến, đi xa tinh không, đồng thời cũng khoanh chân ngồi yên tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh, ngày thứ hai đến, Bạch Tiểu Thuần tràn đầy phấn khởi lập tức nếm thử, nhưng rất nhanh cũng hơi trợn tròn mắt, quân cờ kia không còn phản ứng chút nào.

Bạch Tiểu Thuần lập tức giật mình, có chút bất an đứng lên.

“Không thể nào, chẳng lẽ tổng cộng chỉ có mười lăm lần…” Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần đều muốn kêu rên. Nếu điều này là thật, hắn sẽ hối hận xanh ruột.

Ngay khi Bạch Tiểu Thuần lo được lo mất, thời gian trôi qua. Sau một tháng, Bạch Tiểu Thuần lần nữa nếm thử, vẫn là thất bại… Lòng hắn hối hận đã đến tột đỉnh.

Vừa nghĩ tới nguyên bản có mười lăm lần Thái Cổ thần thông, thế mà bị chính mình lãng phí, Bạch Tiểu Thuần liền hận không thể tự đấm mình mấy lần.

“Tại sao phải lãng phí như vậy a!” Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, thở dài, nhưng lại không cam tâm. Vì vậy tiếp tục dày vò, cho đến trọn một năm trôi qua. Hắn tính toán thời gian, mang theo tâm trạng lo được lo mất mãnh liệt, lại thử một lần. Khi quân cờ trong tay lão nhân trên tàu thuyền lại một lần tản mát ra quang mang, Bạch Tiểu Thuần kích động đột nhiên đứng lên, chỉ cảm thấy bát khai vân vụ thấy bầu trời, nội tâm phấn chấn cùng cảm giác mất mà được lại may mắn, khiến hắn vui sướng cười ha hả.

“Quân cờ chi quang này, từ nay về sau gọi là Thái Cổ Chi Quang!” Bạch Tiểu Thuần tay áo hất lên. Hắn cảm thấy mình bây giờ cuối cùng đã có đòn sát thủ.

“Đợi Uyển Nhi cùng Tử Mạch tỉnh dậy, chính là lúc ta Bạch Tiểu Thuần trở về Vĩnh Hằng Tiên Vực!” Bạch Tiểu Thuần hăng hái, tra xét tháp cao. Theo hắn suy tính, e là nhiều nhất một năm, Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch sẽ thức tỉnh!

Và Thiết Đản cũng gần như sẽ tỉnh lại vào lúc đó, chỉ duy nhất Tống Khuyết vẫn không có biến hóa gì. Bạch Tiểu Thuần trong lòng thở dài, yên lặng chờ đợi.

Cũng chính vào thời khắc này, tiểu khí linh thức tỉnh.

Sau khi thức tỉnh, thần niệm của tiểu khí linh rõ ràng cường hãn hơn trước không ít. Sau khi quét ngang một vòng trên bảo phiến này, nó dương dương đắc ý xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

“Tiểu Thuần Tử, liên quan đến việc ngươi trở thành chủ nhân bảo phiến này, bản khí linh cảm thấy vẫn còn chút vấn đề…” Còn chưa đợi nó nói xong ý phản cốt, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn, phất tay chính là một đạo Thái Cổ Chi Quang.

Tia sáng này xuất hiện, lập tức khiến tiểu khí linh đang đắc ý giễu võ giương oai run lên, hét lên một tiếng vội vàng tránh đi. Lần nữa nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trên mặt nó không còn vẻ ngạo nghễ trước đó, đổi mặt y như lại lần nữa đổi sang vẻ nịnh hót.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, nặng nề ho một tiếng, bày ra thái độ cao thâm khó dò, nhàn nhạt hỏi.

“Ta vừa nói… ta… ta cảm thấy chủ nhân ngươi là tồn tại thích hợp nhất trên thế giới này để trở thành chủ nhân của bảo phiến truyền thừa này!!” Tiểu khí linh vẻ mặt cầu xin, lòng còn sợ hãi, đáy lòng cũng phiền muộn. Nó không nghĩ tới mình chỉ ngủ một giấc, Bạch Tiểu Thuần thế mà dưới sự không giúp đỡ của mình lại có thể rung chuyển quân cờ trên thuyền cô độc!

“Vậy à, bất quá chuyện ngươi muốn đổi tên, ta cũng vẫn phải suy nghĩ một chút đã.” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, không nhìn tiểu khí linh.

Nhưng câu nói này của hắn lập tức khiến tiểu khí linh đáy lòng kêu rên, sợ hãi vô biên. Hắn sợ Bạch Tiểu Thuần ghi hận, sau đó không cho mình đổi tên, thế là vội vàng mở miệng.

“Chủ nhân, tiểu dung hợp đại cá khí linh kia sau, năng lực thức tỉnh rất nhiều. Ta hiện tại tuy không thể để chiếc thuyền kia Thái Cổ Nô đi ra ngoài, nhưng lại có thể khiến Thái Cổ Nô bên trong xuất hiện tại thế giới mặt quạt, có thể làm bồi luyện cho chủ nhân, để chủ nhân mau chóng quen thuộc cách đấu với Thái Cổ. Đến lúc đó chủ nhân trở về Vĩnh Hằng Tiên Vực, nhất định quét ngang bát phương!” Tiểu khí linh nói xong, sợ Bạch Tiểu Thuần không tin, hoặc không cho mình cơ hội, thế là cực kỳ ra sức bấm niệm pháp quyết, không tiếc hao phí thần niệm của bản thân, hướng về mặt quạt một chỉ.

Lập tức, một vị trong hai tên Thái Cổ Nô trên chiếc thuyền cô độc trong mặt quạt, thân thể chấn động, hai mắt vô thần đột nhiên sáng lên. Đầu lâu cũng chậm rãi nâng lên, thân thể đứng trên thuyền cô độc, nhoáng lên dưới liền trực tiếp bay đến giữa không trung thế giới mặt quạt.

Hướng về Bạch Tiểu Thuần trên bảo phiến, ôm quyền thật sâu cúi đầu.

“Lão nô bái kiến chủ nhân!”

Bạch Tiểu Thuần lập tức hai mắt sáng lên. Mặc dù hắn khát vọng có thể mang Thái Cổ Nô ra ngoài, nhưng nếu làm không được, có thể để cho nó hoạt động trong thế giới mặt quạt làm bồi luyện cho mình cũng là điều hắn tha thiết ước mơ. Tiểu khí linh bên cạnh thấy trong mắt Bạch Tiểu Thuần có ánh sáng, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận từng li từng tí nịnh bợ.

“Chủ nhân, Thái Cổ Nô này đều là do Chúa Tể đại nhân bắt được trước đây, lại lưu lại cấm chế, phong ấn thần trí. Thế gian này ngoại trừ tu sĩ tuyệt thế trình độ Chúa Tể, không ai có thể giải khai.”

Bạch Tiểu Thuần không để ý tiểu khí linh, giờ phút này kích động, nhoáng lên dưới tiến vào thế giới mặt quạt, thần niệm truyền ra.

“Đến, ngươi ta một trận chiến!” Giữa lời nói, Bạch Tiểu Thuần lập tức xuất thủ!

Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter.

Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2512: Cái này, chính là Thánh Đế!

Q.1 – Chương 1002: Không trêu chọc nổi

Chương 2511: Ngũ Hoang Phạt Trận