» Q.1 – Chương 212: Buông tay đánh cược một lần!

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 212: Buông tay đánh cược một lần!

Thực lực của ta đang mạnh lên, thế nhưng lão ba Mạc Gia Hưng cùng Tâm Hạ cuối cùng không có năng lực tự bảo vệ mình.

Vũ Ngang tên kia vẫn còn sống, bọn chó chết Hắc Giáo Đình muốn ép ta giao ra Địa Thánh Tuyền, cách trực tiếp và hiệu quả nhất chính là tấn công người nhà!

Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng…

“Linh Linh, nói cho Bao lão đầu, ta không cần bảo hộ, hãy để vị Đại Sinh sư huynh kia đi bảo hộ cha ta Mạc Gia Hưng. Sau đó Linh Linh, xin nhờ ngươi đi bảo hộ muội muội ta Diệp Tâm Hạ.” Mạc Phàm nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Linh Linh.

“Thế nhưng, ủy thác muốn chúng ta bảo hộ là ngươi.” Linh Linh nói.

“Bọn họ muốn là đã xảy ra chuyện, ta chết cũng chẳng có gì khác nhau.” Mạc Phàm nói.

“Cái này…” Linh Linh vẫn còn do dự, tiếng Bao lão đầu đã xen vào: “Đại Sinh, đi đi, bảo hộ phụ thân Mạc Phàm, Linh Linh, ngươi để ý muội muội hắn.”

“Cảm ơn.” Mạc Phàm có chút cảm kích nói.

“Đại Sinh và Linh Linh đều không ở bên cạnh ngươi, các đệ tử khác của ta cũng đều ở ngoài, không có ai bảo hộ ngươi, chính ngươi hãy cẩn thận, thật sự không được thì trốn đến Thanh Thiên săn chỗ, không ai dám giương oai trên địa bàn của Bao lão đầu ta, muốn đối phó ngươi cũng không được!” Bao lão đầu nói.

“Ta đang muốn chăm sóc bọn hắn, năm sau về nhà, dùng máu của bọn hắn đi tế tự!!!” Mạc Phàm hung hăng nói.

Lũ chó tạp chủng Hắc Giáo Đình đó, thực sự cho rằng mình vẫn là Mạc Phàm năm đó sao, vậy thì bọn chúng sai lầm rồi!!

Ngày trước, mình quả thực quá yếu, rất nhiều chuyện chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Ở sân vận động, chứng kiến cô gái chui ra từ trong thân thể nữ yêu lân da, Mạc Phàm bỗng nhiên hiểu ra ở Bác Thành kỳ thật rất nhiều người đều như thế, bọn họ mỗi người đều giống như cô gái bị ký sinh kia, chỉ cầu được sinh tồn, kể cả Trương Hậu Vũ dùng mạng của mình để đổi lấy, khoảnh khắc cuối cùng ấy ánh mắt cậu ấy hướng về sự sống nhìn thật đau lòng.

Cho nên, Mạc Phàm lao vào sân vận động, hắn muốn cứu người, khi thực lực đạt đến cấp độ này, đủ khả năng cứu người mà mình lại chọn quay lưng rời đi, bỏ mặc, sự cắn rứt lương tâm đó sẽ theo suốt cuộc đời, sẽ khiến mình cảm thấy mình và lũ chó chết Hắc Giáo Đình đó không có bất kỳ khác biệt nào!

Hoặc có lẽ bây giờ mình còn xa mới có dũng khí hy sinh thân mình như Trảm Không lão đại, cũng không vĩ đại đến mức như Hà Vũ dùng tính mạng của mình để đổi lấy cuộc sống cho chàng trai thầm mến, thế nhưng khi đó mình có được sức mạnh hiện tại, nhất định sẽ không chút do dự nào mà bắn nát bét Hắc Giáo Đình lại càng nát bét!!

Lũ súc vật này còn thua cả yêu ma, đến vừa vặn…

Địa Thánh Tuyền ngay tại chỗ ba ba Mạc Phàm, có bản lĩnh thì đến lấy.

Lần này, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!!

“À? Ngươi xác định ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Tiêu viện trưởng hơi kinh ngạc nhìn xem vị học sinh bỗng nhiên như thay đổi một người.

“Vâng, ta bây giờ muốn tiến tháp tu luyện ba bước.” Mạc Phàm rất kiên quyết nói.

Hắc Giáo Đình rốt cuộc sẽ phái người có thực lực thế nào để đối phó mình, Mạc Phàm cũng không rõ lắm, bất quá Bao lão đầu dường như biết rõ nội tình gì, hắn nói cho Mạc Phàm, nhân vật cấp bậc Cao giai pháp sư hơn nửa bị nhắm vào, hơn nữa Minh Châu học phủ có cường giả cấp bậc như Tiêu viện trưởng tọa trấn, Cao giai pháp sư và trên Cao giai pháp sư tuyệt không có khả năng lẻn vào học phủ gây án.

Hắc Giáo Đình đã bị Thẩm Phán Hội và các thế lực lớn nhắm chặt rồi.

Bất quá loại vật này giống như một tấm lưới, một mặt bao phủ phạm vi hoạt động của Hắc Giáo Đình, đồng thời cũng có nghĩa sẽ có một vài cá lọt lưới chui qua khe lưới, hoặc là thông qua các mối quan hệ phức tạp để mua sát thủ, cho nên bất luận là Thẩm Phán Hội hay Minh Châu học phủ, đều không thể trăm phần trăm phòng ngừa được những nanh vuốt của Hắc Giáo Đình lẻn vào.

Còn về chuyện trốn tránh…

Loại vật này trốn được nhất thời, trốn không được cả đời. Mạc Phàm không thể vĩnh viễn sống cuộc sống tách biệt.

Mạc Phàm bản thân tuyệt đối sẽ không trốn!

“Được rồi, ta sẽ đi ngay bây giờ xin cho ngươi, điều này cần một ít thời gian, ngươi trước tiên cứ ở trường học chuyên tâm tu luyện đi.” Tiêu viện trưởng nói.

“Cảm ơn viện trưởng.” Mạc Phàm khẽ gật đầu. Tháp ba bước có hiệu quả tương tự tu luyện Địa Thánh Tuyền, đối với việc tăng thực lực tuyệt đối rất hữu ích.

“Là chính ngươi tranh thủ, không cần cảm ơn ta, huống chi sự kiện sân vận động ngươi cũng đã đóng góp rất lớn cho trường học, theo lý mà nói thì nên khen thưởng ngươi gì đó, bất quá ngươi cũng biết chính ngươi đã giao dịch công lao đó, hơn nữa ngươi vừa mới lại lỡ tay giết người…” Tiêu viện trưởng vừa cười vừa nói.

“Thì ra ngài đã biết.” Mạc Phàm ngượng ngùng gãi đầu.

“Sắp xếp xong xuôi ta sẽ thông báo cho ngươi.” Tiêu viện trưởng nói.

“Vâng, vậy ta đi trước.”

Mạc Phàm vừa rời đi, từ sảnh bên cạnh liền đi ra một nam Lý lão sư.

Cố Hàn lão sư từ vị trí cửa sổ nhìn thoáng qua Mạc Phàm đi xa, quay đầu lại nhìn Tiêu viện trưởng.

“Đã chúng ta đã có được tin tức, vì sao không dứt khoát để hắn trốn đi, Hắc Giáo Đình chuyện gì cũng làm được, bọn chúng luôn có thể tìm đủ mọi thủ đoạn để đối phó người bọn chúng muốn đối phó, chúng ta ở ngoài sáng, không nhất định có thể khống chế tốt tình huống này.” Cố Hàn lão sư rất nghiêm túc nói.

“Diệt trừ Hắc Giáo Đình, mỗi người có trách nhiệm, nhân viên nhà trường chúng ta cũng có thể góp một phần lực. Trải qua các mặt thăm dò, hiện tại Hắc Giáo Đình đột nhiên tiếng gió rất nhanh, Thẩm Phán Hội và các thế lực đều chưa bắt được điểm yếu của bọn chúng, lần này bọn chúng đã ẩn mình hơn một năm, rốt cuộc lại có một vài hành động, mặc dù chỉ nhằm vào một học viên, nhưng chắc hẳn trên người Mạc Phàm thực sự có thứ bọn chúng và ngươi cần, nếu không sẽ không hành động vào thời điểm này.” Tiêu viện trưởng vuốt râu nói.

“Cho nên, Thẩm Phán Hội bên kia có ý tứ là mượn cơ hội Hắc Giáo Đình lần nữa xuất động này để đào ra một kẻ đứng sau màn có trọng lượng, từ đó triệt để truy tra hành tung của Tát Lãng?” Cố Hàn nói.

“Đúng là như thế. Làm như vậy Mạc Phàm có lẽ sẽ có một ít nguy hiểm tính mạng, nhưng ta tin tưởng đứa bé này có năng lực tự bảo vệ mình nhất định. Hắc Giáo Đình những năm gần đây thuận buồm xuôi gió, tội ác chồng chất, nếu như không thể truy nã bọn chúng, tương lai có thể sẽ có càng nhiều Bác Thành ai cũng không nói tốt được.” Tiêu viện trưởng nói.

Sự kiện Bác Thành đã qua được vài năm, dân chúng có lẽ sẽ dần dần quên lãng chuyện này, thế nhưng chính phủ, Ma Pháp Hiệp Hội, Liệp Giả Liên Minh những thế lực này là không thể nào buông tha bọn chúng, chuyện này phải có một kết thúc.

“Đã chúng ta ở đây nhận được một vài ám chỉ từ Thẩm Phán Hội, vì sao không trực tiếp nói cho Mạc Phàm, dù sao hắn xem như một cái mồi nhử, dù sao cũng phải biết ơn.” Cố Hàn mở miệng hỏi.

“Hắn là người thông minh, ta nghĩ hắn trong lòng đã nắm chắc. Nếu hắn sợ hắn đã trốn đi rồi, hắn đề nghị muốn đi tháp ba bước, nói rõ hắn muốn tăng thực lực, muốn cùng Hắc Giáo Đình chống lại, hắn có quyết định của mình.” Tiêu viện trưởng nói.

“Ta vẫn còn có chút lo lắng, Hắc Giáo Đình tâm ngoan thủ lạt, phòng không đề phòng, hắn chỉ là một đệ tử…”

“Chọn tin tưởng hắn đi. Hắn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng, cũng thông minh hơn.” Tiêu viện trưởng nói.

Khi Mạc Phàm suýt nữa lỡ tay giết người, Tiêu viện trưởng không bao lâu liền nhận được tin tức từ Thẩm Phán Hội, vì vậy Tiêu viện trưởng hiểu được vì sao Mạc Phàm lại hạ sát thủ đối với người tấn công hắn rồi.

Mạc Phàm này, đã biết tình cảnh nguy hiểm của chính mình.

Thế nhưng hắn không trốn, điểm này ngay cả Tiêu viện trưởng cũng không thể không bội phục khí phách của học sinh này!

Thoát được nhất thời, trốn không thoát cả đời a!

Tiêu viện trưởng tin tưởng hắn đã đưa ra một lựa chọn chính xác!!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 1896: Xuất phát, Thần Châu đại địa

Q.1 – Chương 566: Hộ tống thôn dân

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1895: Giết người lập uy