» Chương 1167: Trùng phùng

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025

Chương 1167: Trùng phùng
Converter: DarkHero

Nghỉ ngơi hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần mới khôi phục hơn phân nửa. Nhớ tới độ khó của cửa thứ 78 này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng có chút thở dài.

“Có thể cảm nhận được, càng ngày càng khó. . .”

“Cũng may lần này không gặp phải tiểu khí linh kia, bằng không mà nói, sợ là thật sự tuyệt hết thảy hi vọng.”

“Về sau phải cẩn thận hơn a, muốn cùng tiểu khí linh kia đấu trí đấu dũng, tuyệt không thể cho nó cơ hội.” Trong cảm khái, Bạch Tiểu Thuần không dám tiếp tục xông đi, mà là lựa chọn trở về.

Bạch Tiểu Thuần rời đi không lâu, trên tàn phiến khí linh thức tỉnh. Sau khi tỉnh lại, khi nó phát hiện Bạch Tiểu Thuần thế mà xông qua gần cửa 80, tiểu khí linh lập tức phát điên.

Nó biết, ở cửa ải lá cây lúc trước, nó đã trả một cái giá cực lớn để Bạch Tiểu Thuần thất bại, khiến cho độ khó của các cửa ải phía sau giảm bớt.

Chỉ là sự giảm bớt này cũng chỉ là tương đối. Trong phán đoán của nó, cho dù có giảm bớt độ khó đi nữa, Bạch Tiểu Thuần cũng không thể nhanh như vậy xông đến nơi này mới đúng.

“Không được, ta muốn điều chỉnh lại một chút, đáng chết! Cùng lắm thì lão tử đem cửa thứ 100 tối chung cực dành thời gian, cũng muốn ngăn cản Bạch Tiểu Thuần đáng chết này!” Khí linh có chút điên cuồng. Nó rất lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế, ngay cả cửa 100 chung cực kia cũng sẽ bị Bạch Tiểu Thuần dùng các loại phương pháp mà nó không nghĩ tới để vượt qua. Giờ phút này nó dứt khoát dành thời gian cho cửa thứ 100, đổi lấy độ khó của các cửa ải phía trước khôi phục!

Cùng lúc đó, sau khi trở về đại sứ quán ở Tà Hoàng thành, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra từ trong mật thất. Hắn cúi đầu vỗ túi trữ vật, lấy ra một đan bình màu lam.

Trong đan bình này không có đan dược, mà là dược dịch, tổng cộng chín giọt. Đây chính là phần thưởng của cửa thứ 78. Mỗi một giọt đều có thể sánh ngang tiên đan, thậm chí ở một mức độ nào đó còn siêu việt hơn.

Nó rất thích hợp để Thiên Tôn trung kỳ sử dụng.

Nhìn đan bình, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mặc dù cửa thứ 78 gian nan, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ. Hắn thân là Dược Đạo đại sư, tự nhiên nhìn ra dược dịch này không tầm thường. Mặc dù Bạch Tiểu Thuần không biết phương pháp luyện chế, nhưng hắn vẫn phân biệt được một phần nhỏ các vật liệu cấu thành dược dịch. Bất kỳ loại nào, đối với Vĩnh Hằng Tiên Vực mà nói, đều gần như thất truyền, thuộc về tiên thảo trong truyền thuyết.

Chỉ có thiên tài địa bảo Linh Long Giác này là Vĩnh Hằng Tiên Vực có. Bất quá giá cả rất cao. Bạch Tiểu Thuần từng thấy qua khi ở Thánh Hoàng thành trước đó. Cái giá đó ngay cả lão Thiên Tôn muốn lấy xuống cũng sẽ đau lòng hồi lâu.

“Đáng giá!” Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, đặt đan bình lên miệng, không uống nhiều, mà là hút một giọt.

Một giọt dược dịch này tiến vào trong miệng, lập tức hòa tan. Theo đó là một luồng hỏa diễm, ầm vang bùng phát trong thể nội Bạch Tiểu Thuần, khuếch tán toàn thân. Hô hấp của hắn tăng tốc, tu vi trong thể nội vào thời khắc này cũng mãnh liệt sinh động, không ngừng gia tốc du tẩu, hấp thu chất dinh dưỡng ẩn chứa trong giọt dược dịch kia đến toàn thân mỗi một tấc kinh mạch.

Theo Bạch Tiểu Thuần tu luyện, thời gian từ từ trôi qua. Bởi vì suy diễn ra khí linh thức tỉnh, mấy ngày nay Bạch Tiểu Thuần từ bỏ việc tiến vào tàn phiến vượt quan, mỗi ngày đều đắm chìm trong tu hành, tranh thủ để tu vi của mình từ từ đề cao.

Trên thực tế, tác dụng của chín giọt dược dịch kia còn vượt qua sự tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần. Khi hắn hấp thu hết chín giọt dược dịch, tu vi lại tăng tiến không ít. Mặc dù còn một số khoảng cách đến Thiên Tôn hậu kỳ, nhưng cũng đã không còn là dáng vẻ mới bước vào Thiên Tôn trung kỳ lúc nữa.

Đây là Bạch Tiểu Thuần chưa phục dụng Thiên Tôn Đan. Thiên Tôn Đan này hắn đã luyện linh, chuẩn bị phục dụng lúc đột phá cuối cùng, gia tăng tỷ lệ đột phá.

Sự tiến bộ này, nếu để người khác biết được, nhất định sẽ kinh hãi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dù sao Thiên Tôn ở Vĩnh Hằng Tiên Vực chỉ có mười hai người. Trong đó ngoại trừ Bạch Tiểu Thuần ra, những người khác đều dựa vào tuế nguyệt và các loại tạo hóa mới có thể để tu vi bản thân đề cao.

Chỉ có Bạch Tiểu Thuần ở đây mới có thể làm được sự đề cao nhanh chóng như vậy. Dù sao hắn có bảo vật truyền thừa do một vị Chúa Tể kinh thiên động địa từng sáng tạo ra!

Có được bảo vật này, mới khiến việc tu luyện của Bạch Tiểu Thuần tăng vọt, gần như không có thời điểm đình chỉ. Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần muốn tiếp tục tu luyện, vào một ngày này, có một vị cố nhân đến thăm!

Cố nhân đó chính là… Trương Đại Bàn!

Trên thực tế, sau khi đến Tà Hoàng thành, Bạch Tiểu Thuần đã từng hỏi người dưới trướng về Trương Đại Bàn, biết Trương Đại Bàn ở trong Tà Hoàng thành, địa vị rất khác biệt, chỉ là gần đây ra ngoài, vẫn chưa về.

Bây giờ hai tháng đã trôi qua, Trương Đại Bàn sau khi trở về, biết được Bạch Tiểu Thuần đến, trong sự kích động liền đến đại sứ quán ngay lập tức.

Khi Bạch Tiểu Thuần nhận được tin tức, vội vã từ mật thất đi ra, đến đại điện, hắn nhìn thấy là một bóng lưng nam tử thân thể thon dài!

Bóng lưng này, Bạch Tiểu Thuần có chút lạ lẫm. Nhưng khi người này dường như có chỗ cảm ứng, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt tiến lên, ôm chặt lấy nam tử trước mắt mặc dù tang thương không ít, nhưng từ hình dáng và ngũ quan nhìn, lại rõ ràng là Trương Đại Bàn này!

“Đại sư huynh!!”

Trương Đại Bàn cũng kích động, thân thể run rẩy. Sau khi bị Bạch Tiểu Thuần ôm lấy, hắn cũng dùng sức ôm lấy Bạch Tiểu Thuần.

“Tiểu Thuần!!”

Hai người cảm xúc đều kích động. Giờ phút này nhìn nhau, ký ức trước kia từng màn không thể kiểm soát hiện lên trong đầu, từ Hỏa Táo Phòng ở Linh Khê tông, đến Nghịch Hà tông, thậm chí Tinh Không Đạo Cực tông, cho đến cuối cùng trên chiến thuyền Quỷ Mẫu kia, từ đó về sau giữa hai người cách một thế giới.

“Tiểu Thuần, ta tưởng rằng ta sẽ không còn được gặp lại các ngươi. . .”

“Tiểu Thuần, ngươi còn nhớ rõ lúc trước trên Thông Thiên Hải, ta và ngươi nói, ta trong giấc mộng a. . .”

“Thật như là giống như nằm mơ. Mấy năm trước ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy, tất cả những điều này đều là một giấc mộng a. . . Thế giới ta sinh hoạt lại là một cái thân thể người khổng lồ. Ta lúc đó không tin. . .”

“Cho đến khi ta nghe nói Thông Thiên thế giới sụp đổ. . .” Trương Đại Bàn khóc, hắn có quá nhiều lời muốn nói, nhưng những năm này cũng rất khó nói. Đối với hắn mà nói, Bạch Tiểu Thuần không chỉ là sư đệ của mình, càng là huynh đệ tốt của mình.

Nghe lời Trương Đại Bàn, đáy lòng Bạch Tiểu Thuần ba động, hồi ức đã từng, nhất là tất cả trong Hỏa Táo Phòng, lại nhìn sự trùng phùng sau nhiều năm bây giờ, trong lòng hắn cũng đầy là thổn thức, càng có hồi ức.

Rất lâu sau, Bạch Tiểu Thuần cùng Trương Đại Bàn ngồi cùng nhau. Hai người đã phân biệt nhiều năm, giờ phút này có quá nhiều lời muốn nói. Ở trong đại sứ quán này, Bạch Tiểu Thuần lại là người có địa vị cao nhất, tự nhiên có người dưới trướng đưa tới rượu. Sau đó hắn mở trận pháp đại sứ quán, khiến nơi đây ngăn cách hết thảy thần thức ba động.

“Ta không nghĩ tới, một lần đi quỷ chu đó. . . Thế mà từ đó ly biệt. . .”

“Ta theo quỷ chu đến nơi này sau, nhìn xem thiên địa xa lạ, nhìn xem thành trì xa lạ, nhìn xem những người xa lạ đó. . . Tiểu Thuần, ngươi không biết a, lúc đó ta bất lực cỡ nào.” Trương Đại Bàn cầm bầu rượu lên uống cạn một hơi lớn, đắng chát mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, cũng cầm bầu rượu lên uống cạn sau đó hít sâu.

“Đại sư huynh, ngươi rời đi sớm, không nhìn thấy chuyện phía sau. . . Nghịch Hà tông không có, Man Hoang không có, tất cả cũng mất rồi. . . Đệ tử của ta Hạo nhi cũng mất, Thủ Lăng Nhân không có, toàn bộ thế giới. . . cũng mất rồi.” Bạch Tiểu Thuần nói nói, thanh âm cũng bi thương lên.

“Chết rất nhiều người. . . Rất nhiều người a. . . Tất cả những điều này đều là bởi vì Thông Thiên đạo nhân!” Bạch Tiểu Thuần hung hăng nắm chặt nắm đấm. Trong đau khổ, Trương Đại Bàn ở bên cạnh cũng cảm xúc sa sút.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đến đêm khuya. Bọn hắn nói chuyện một đêm, nói về đã từng, nói về tất cả. Nước mắt cũng đã chảy qua, thổn thức cũng đã có, tiếng cười cũng thi thoảng truyền ra. Trong khóc cười đó, trong cảm khái đó, trong hồi ức đó, dường như trở về tuế nguyệt đã từng, dường như trở về trong Hỏa Táo Phòng, trong khoảng thời gian không có phiền não, không có ưu sầu đó. . .

Khi đó Trương Đại Bàn, hăng hái.

Khi đó Bạch Tiểu Thuần, cũng đắc ý ngang nhiên, mộng tưởng có một ngày mình có thể trường sinh.

Mà bây giờ, dưới sự trôi qua của tuế nguyệt, bọn hắn đã không còn là thiếu niên lang lúc trước. Bọn hắn đã trưởng thành. Trên vai của bọn hắn, cũng trong lúc bất tri bất giác, nhiều rất nhiều trách nhiệm và gánh nặng.

“Ta biết Thông Thiên thế giới sụp đổ sau đó, liền bắt đầu âm thầm tìm kiếm. . . Nhưng ta thấp cổ bé họng, tuy là nhóm đầu tiên xuất hiện ở Vĩnh Hằng Tiên Vực này, lại bởi vì luyện linh ở trong Tà Hoàng triều này, thu được một chút trọng dụng và địa vị, nhưng vẫn hữu tâm vô lực. . . Tiểu Thuần, ta thậm chí ngay cả rời đi đi tìm ngươi cũng không làm được.”

“Trừ khi ta có thể bay đến Thánh Hoàng triều, bằng không mà nói, tất cả truyền tống trận, ta đều không thể sử dụng.” Trương Đại Bàn đắng chát mở miệng. Có thể nói đến nơi đây lúc, trong mắt hắn bỗng nhiên lộ ra một vòng kích động và phấn chấn.

“Bất quá Tiểu Thuần, ta tuy bị hạn chế quá nhiều, nhưng ta vẫn trợ giúp rất nhiều người Thông Thiên thế giới, nhất là. . . Ta đã tìm được Linh Khê lão tổ, tìm được Lý Thanh Hậu sư thúc, tìm được rất nhiều đệ tử Nghịch Hà tông lúc trước!” Câu nói này của Trương Đại Bàn vừa nói ra, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, đột nhiên ngẩng đầu bắt lấy cánh tay Trương Đại Bàn, thậm chí thân thể đều không thể kiểm soát run rẩy, hô hấp dồn dập vô cùng mãnh liệt.

“Ngươi tìm được Lý thúc của ta! ! Còn có Linh Khê lão tổ? Còn có đồng môn Nghịch Hà tông của chúng ta? Bọn hắn ở đâu?” Bạch Tiểu Thuần sợ mình nghe lầm. Phải biết những năm này hắn ở Thánh Hoàng thành, đã từng phát động toàn lực đi tìm, nhưng lại không thu hoạch được gì. Mà bây giờ Trương Đại Bàn mới mở miệng, đối với hắn mà nói, liền tựa như sét đánh mừng rỡ.

“Đã tìm được, nhưng ta không dám gặp mặt bọn hắn. Ta sợ hành tung của bọn hắn bại lộ. Bất quá ta biết bọn hắn hiện tại rất an toàn, ngay tại trên mảnh Tiên Vực này!” Trương Đại Bàn biết tâm trạng Bạch Tiểu Thuần đang chập chờn lợi hại, không giấu diếm, nhanh chóng nói hết những gì mình biết cho Bạch Tiểu Thuần.

“Không gặp mặt a. . . Vậy cũng tốt, chỉ cần an toàn, miễn là còn sống. . . Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . .” Bạch Tiểu Thuần cố gắng bình phục hô hấp, từ từ buông lỏng tay đang nắm lấy Trương Đại Bàn. Trước mắt hiện ra ánh mắt nghiêm khắc ẩn chứa sự từ ái của Lý Thanh Hậu, hốc mắt hắn ẩm ướt.

“Lý thúc. . .”

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2516: Đa tạ vĩ đại Quang Minh kỵ sĩ

Q.1 – Chương 1005: Biển sâu kinh tâm chiến!

Chương 2515: Cổ Trạch