» Chương 1081: Giáng lâm tàn phiến

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 1081: Giáng lâm tàn phiến

Converter: DarkHero

Khoảnh khắc nhìn thấy tinh không đen kịt bốn phía, Bạch Tiểu Thuần chấn động toàn thân. Trong lòng hắn trong nháy mắt ấy như muốn nổ tung, xuất hiện một loại cảm giác khó tả.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được nhìn thấy tinh không thật sự!

Không phải trong thân thể Khôi Tể, không phải khi ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hằng Tiên Vực, mà là thật sự bước vào một mảnh tinh không mênh mông gần như vô tận.

Ban đầu, hắn nghĩ rằng Thông Thiên thế giới đủ lớn. Sau đó hắn biết, toàn bộ Thông Thiên thế giới cũng chỉ lớn bằng một châu của Vĩnh Hằng Tiên Vực.

Ban đầu, khi ngẩng đầu nhìn tinh không trên Vĩnh Hằng Tiên Vực, dù trong lòng hắn biết tinh không còn lớn hơn, nhưng vẫn kém xa cảm giác lúc này. Đứng giữa mảnh tinh không này, nhìn Vĩnh Hằng Tiên Vực từng to lớn vô cùng, so với tinh không này, thật sự… không đáng kể.

Loại suy nghĩ này dội lên, thế giới như được mở rộng, loại nhãn giới này bùng nổ, khiến Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt quên đi nguy cơ, quên đi tất cả. Duy nhất tồn tại chỉ có hư vô đen kịt vô tận xung quanh, cùng tôn… Cự Nhân Chúa Tể kinh thiên kia.

Không chỉ Bạch Tiểu Thuần như vậy, trên thực tế ngoại trừ Cổ Thiên Quân và Tư Mã Vân Hoa, tất cả những người khác, kể cả vị Hải Thần Đại Tôn kia, trong lòng mỗi người đều tràn đầy cảm xúc như Bạch Tiểu Thuần.

Không ai nói chuyện, chỉ theo tia sáng thần thông của Thánh Hoàng tạo thành thông đạo, tự động tiến về phía Cự Nhân Chúa Tể, không ngừng tới gần.

Càng tới gần, tôn cự nhân đứng trong tinh không, hiện ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần và đám người với một tư thái và uy áp mà trên Vĩnh Hằng Tiên Vực không thể nhìn thấy toàn thân.

Khoảng cách gần như vậy khi tới gần Cự Nhân Chúa Tể, cảm giác khác biệt hoàn toàn so với khi ở Vĩnh Hằng Tiên Vực!

Uy thế như vậy, cảm giác kinh hãi khiếp vía kia, tựa hồ có vô cùng tà ác, điên cuồng trong tinh không này. Mà đầu nguồn của tất cả sự tà ác này, chính là tôn Cự Nhân Chúa Tể!

Càng như gặp phải thiên địch, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng đè nén. Tựa hồ nếu cự nhân này có thể mở mắt ra, một ánh mắt liền có thể khiến tất cả mọi người… trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Nhục thân cường hãn, thân thể bàng bạc, đại thủ vung lên, còn có khóe miệng ẩn hiện vẻ trào phúng. Tất cả điều này, đều được mọi người cảm nhận cực kỳ trực quan.

Dù là Cổ Thiên Quân và Tư Mã Vân Hoa, cũng đều bất giác cẩn thận.

Thật sự là trong lòng bọn họ cũng có sự đè nén mãnh liệt. Một tôn Cự Nhân Chúa Tể như vậy tồn tại bên ngoài Vĩnh Hằng Tiên Vực, nếu đối phương thật sự tử vong thì không có chuyện gì. Nhưng nếu như trong truyền thuyết, chỉ là ngủ say, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại, vậy tôn Cự Nhân Chúa Tể này sẽ trở thành đầu nguồn hủy diệt tất cả.

Cảm giác bị đè nén, theo sự tới gần càng ngày càng mạnh. May mắn thay, mục tiêu của mọi người không phải tôn cự nhân này. Điểm cuối của quang mang thần thông từ Thánh Hoàng là ở trên bàn tay phải của cự nhân, bị kẹt lại ở đó. Giờ phút này vẫn còn chút lay động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bong ra, một lần nữa phiêu đãng trong tinh không, cầm lấy tàn phiến trong tay!

Càng tới gần, chiếc quạt này càng rõ ràng hiện ra trong mắt mọi người. So với khi bọn họ nhìn từ Vĩnh Hằng Tiên Vực còn khổng lồ hơn. Đây cũng là một chiếc quạt hoàn toàn mở ra, dù có một nửa không trọn vẹn, nhưng nửa chiếc quạt còn lại, đích đích xác xác lớn như một đại lục. Trên chiếc quạt kia có hàng trăm nan quạt, mỗi nan quạt đều giống như một dãy núi thẳng tắp, nối liền hai đầu trên dưới của chiếc quạt!

Tựa như hàng trăm con đường theo các phương hướng khác nhau, nhưng điểm cuối đều là biên giới mặt quạt!

Đồng thời, mặt quạt do hàng trăm nan quạt tạo thành này, rõ ràng là một bức tranh sơn thủy, nghiễm nhiên tạo thành một mảnh thế giới…

Mênh mông vô cùng, khi càng lúc càng lớn trước mắt mọi người, cũng khiến trong mắt tất cả mọi người dần dần xuất hiện ánh sáng chờ mong khác nhau theo mức độ mạnh yếu.

Trong đó, vẫn còn khoảng cách nhất định so với thân thể cự nhân. Đến mức uy áp từ cự nhân, lại được triệt tiêu trong thần thông của Thánh Hoàng, duy trì trong phạm vi mà đám người có thể chấp nhận.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần cùng đoàn người, rốt cục theo thông đạo quang mang, bước vào tàn phiến hình bán nguyệt do từng nan quạt chồng chất giao nhau tạo thành, được cầm trong tay, quang mang tiêu tán!

Cùng lúc đó, uy áp vốn có của tàn phiến này, cũng tựa hồ triệt tiêu một phần áp lực từ Cự Nhân Chúa Tể, khiến đám người dù đã mất đi sự bảo hộ của quang mang Thánh Hoàng, vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Chỉ là cảm giác cơ thể bị đè nén như từng tòa đại sơn, rất khó chịu. Càng dựa vào tu vi khác nhau, trọng lượng và số lượng đại sơn cảm nhận được cũng khác nhau.

Cùng lúc đó, không biết là do gần Cự Nhân Chúa Tể hay do uy áp của chiếc quạt này, lại khiến thần thức của đám người không thể rời khỏi thân thể!

Thậm chí ngay cả giác quan cũng bị suy yếu quá nhiều so với trước đây. Không thể nhìn thấu sự vận chuyển tu vi trong cơ thể đối phương, như bị ngăn cách.

Giờ phút này, vẫn không có ai nói chuyện. Cổ Thiên Quân và những người khác sau khi hít khí, lập tức quan sát xung quanh. Những người khác cũng vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng không ngoại lệ.

Trong quan sát của Bạch Tiểu Thuần, chỗ bọn họ đang đứng là cán quạt, nơi nan quạt hội tụ. Còn xung quanh, tựa như một loại bậc thang. Những nan quạt kia từng lớp từng lớp, nối liền với nhau ở mép.

Và từng nan quạt kia, giờ phút này nhìn lại, dường như không phải dãy núi, mà cho người ta một cảm giác rất rõ ràng, tựa hồ… đích xác chính là từng con đường.

“Chiếc quạt này hơi kỳ quái…”

“Những nan quạt này như con đường vậy, tác dụng của pháp bảo này rốt cuộc là gì đây…” Mọi người nhao nhao suy đoán, ánh mắt đều lóe lên. Dù riêng mỗi người có đáp án, giờ phút này cũng đều không nói thẳng.

Nhưng cũng có mấy người thở gấp, thân thể chấn động, đi dọc theo nan quạt đi xa, muốn sớm bước vào thế giới mặt quạt. Nhưng thân ảnh của bọn họ chưa đi được bao xa, liền lập tức mơ hồ, khi xuất hiện, không ngờ đã ở bên cạnh mọi người.

Cảnh này, khiến ánh mắt những người khác lóe lên, cũng khiến mấy vị tu sĩ bị truyền tống trở về này, nhao nhao sững sờ.

Cùng lúc đó, trên chiếc quạt này, loại khí tức Thái Cổ cảnh kia, cũng như ẩn như hiện, khiến Cổ Thiên Quân và Tư Mã Vân Hoa, trong mắt bắt đầu nóng rực. Bất quá hai người bọn họ không quên lời dặn của Thánh Hoàng, lúc nào cũng quan sát phía xa, ở cuối mặt quạt nơi này, bị kẹt lại ở đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, bàn tay phải của Cự Nhân Chúa Tể!

“Chưa mở ra?” Bạch Tiểu Thuần nhìn những nan quạt kia, cảnh giác xung quanh, không hành động thiếu suy nghĩ, như có điều suy nghĩ. Đúng lúc này, đột nhiên, lại có một vệt ánh sáng, đột nhiên từ Vĩnh Hằng Tiên Vực ở phía dưới, ngập trời mà lên, trực tiếp nối liền với cán quạt nơi đám người đang đứng.

Tia sáng này xuất hiện, khiến Cổ Thiên Quân và những người khác hai mắt co lại, nhìn lại lúc, lập tức chú ý tới trên Vĩnh Hằng Tiên Vực, nơi phát ra đạo tia sáng này, chính là… Tà Hoàng triều!

Bạch Tiểu Thuần không bất ngờ. Dù sao Thánh Hoàng đã phái bọn họ đến, Tà Hoàng nơi đó tự nhiên cũng sẽ như vậy. Rất nhanh, liền có từng đạo thân ảnh, thuận theo quang mang từ Tà Hoàng thành, xuất hiện ở cán quạt này. Lúc đó, đám người Thánh Hoàng triều, nhao nhao cảnh giác, lẳng lặng nhìn lại.

Đầu tiên giáng lâm là ba đạo thân ảnh, riêng mỗi người đều có khí tức Thiên Tôn khuếch tán ra. Một người trong đó là lão giả, trên mặt có một nốt ruồi màu đỏ, nhìn rất dữ tợn, càng trong mắt lạnh lẽo, khiến cả người y như hung thần ác sát.

“Tư Mã Vân Hoa!” Đặc biệt là ánh mắt của y rơi vào trên thân Tư Mã Vân Hoa lúc, nhếch miệng cười một tiếng, chỉ là trong mắt sâu thẳm giấu kín sát ý, cực kỳ rõ ràng.

“Phệ Linh thượng nhân!” Tư Mã Vân Hoa nheo mắt, nhàn nhạt mở miệng.

Chưa đợi hai người tiếp tục nói chuyện, đạo thân ảnh thứ hai rõ ràng. Người này là một thanh niên, nhìn có chút tương tự với Tư Mã Vân Hoa, đều là mặc kiểu văn sĩ, phong thái nhẹ nhàng đồng thời, tướng mạo tuấn lãng tựa như nữ tử. Chỉ là khóe miệng y lộ ra dáng tươi cười, nhìn thế nào, đều tựa hồ mang theo một cỗ tà khí.

“Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa, không ngờ lần này là hai vị đến, đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Trần Tô sư tôn.” Thanh niên cười cười, ánh mắt quét qua, khi nhìn hướng Bạch Tiểu Thuần, rõ ràng lưu ý thêm một chút.

“Hừ, Nguyên Yêu Tử, từ khắc y mưu phản Thánh Hoàng triều trở đi, ngươi đã không có tư cách xưng hô Trần Thiên Vương là sư tôn!” Nói chuyện không phải Cổ Thiên Quân và Tư Mã Vân Hoa, mà là Hải Thần Đại Tôn ở một bên.

“Nơi này còn có cái sư tổ? Đồ vô dụng, bản vương nói chuyện, nơi nào có phần ngươi chen miệng mà!” Nguyên Yêu Tử một khắc trước còn dáng tươi cười chân thành, tiếp theo một khắc liền trong mắt có hàn mang lạnh lẽo, nhìn Hải Thần Đại Tôn một chút.

Cái nhìn này, trực tiếp khiến Hải Thần Đại Tôn tâm thần chấn động, lùi lại mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nội tâm càng là hãi nhiên, hắn đã nhìn ra, Nguyên Yêu Tử này, lại cường hãn hơn một chút so với trong trí nhớ của hắn.

Không nhìn sắc mặt âm trầm của Cổ Thiên Quân và Tư Mã Vân Hoa, Nguyên Yêu Tử ánh mắt, lần nữa rơi vào trên thân Bạch Tiểu Thuần. Đang muốn mở miệng, vị Thiên Tôn thứ ba của Tà Hoàng triều, giáng lâm!

Trong tiếng oanh minh vang vọng, một bóng người cao to, từ trong quang mang kia đi ra. Đây là một đại hán giống như cột điện, thân thể tráng kiện, khí thế hung hãn, khiến y đi tới, làm cho Cổ Thiên Quân và Tư Mã Vân Hoa, cũng đều biến sắc mặt.

“Quảng Mục Thiên Tôn!”

Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ converter.

Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2452: Chiến Thánh Hoàng đại vị cảnh

Chương 2451: Nội chiến

Q.1 – Chương 953: Ta thay đổi chủ ý