» Q.1 – Chương 143: Thi đầu vào
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 27, 2025
Chương 143: Thi đầu vào
Nội dung về hệ Triệu Hoán, nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Mạc Phàm vô cùng kỳ lạ phát hiện, Đường Nguyệt lão sư dần dần dẫn dắt hắn đi sâu vào khu rừng u ám. Nhìn đám người xung quanh dần thưa thớt, nhìn Đường Nguyệt trong ánh đèn lờ mờ với dáng vẻ bốc lửa đầy gợi cảm…
Chẳng lẽ, xe taxi thật ra không thể thỏa mãn dục vọng của nàng, khu rừng mờ tối này mới có một mùi vị đặc biệt?
“Được rồi, chỗ này không có ai, ở đây đi.” Đường Nguyệt nhìn quanh bốn phía một cái.
Mạc Phàm trợn tròn mắt.
Không thể nào, thật sự đến rồi!
Ta còn chưa chuẩn bị xong, nhưng ta thích sự dứt khoát như vậy!
“Nhìn cái gì vậy, ta bảo ngươi ở chỗ này sử dụng Thứ Nguyên triệu hoán.” Đường Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Mạc Phàm.
“À, vâng…” Mạc Phàm lúng túng cười một tiếng. Thì ra là sợ mình triệu hồi ra thứ gì đó làm người ta sợ hãi.
Triệu Hoán Thú… nói thẳng ra, đó là yêu ma có thể bị loài người khống chế. Người bình thường nhìn thấy yêu ma cơ bản là sợ đến tè ra quần.
Đường Nguyệt không có ý định để Mạc Phàm hoàn thành lần Thứ Nguyên triệu hoán đầu tiên một cách trực tiếp. Đến chỗ vắng người chỉ là để đề phòng Mạc Phàm không kiểm soát được.
…
Thời gian Đường Nguyệt dành cho Mạc Phàm là một tuần lễ. Trong một tuần lễ này, Mạc Phàm đều thỉnh giáo Đường Nguyệt.
Thật đúng lúc, khoảng thời gian này Đường Nguyệt khá nhàn rỗi, liền để Mạc Phàm đi dạo cùng nàng ở Hàng Châu.
Nàng nói với Mạc Phàm, sau khi chuyển đến Hàng Châu, nàng gần như chưa từng du ngoạn qua thành phố này. Đường Nguyệt vừa bổ sung cho Mạc Phàm một số kiến thức Ma pháp và chiến đấu cần thiết, vừa tiện thể mang theo một “người hầu” đi dạo phố, ngắm cảnh, ăn đồ ngon…
Lúc này, Mạc Phàm không khỏi mừng thầm vì mình ở ngoại ô Thượng Hải, rất gần Hàng Châu, nếu không chưa chắc có cơ hội thân mật với Đường Nguyệt như vậy.
Trong một tuần lễ này, Đường Nguyệt không chỉ nói cho Mạc Phàm những thông tin liên quan đến hệ Triệu Hoán, mà còn truyền thụ cả hệ Hỏa và hệ Ám ảnh mà nàng tu luyện cho Mạc Phàm.
Trải qua lần “tẩy lễ” này, Mạc Phàm mới biết thế nào là đệ tử thân truyền. Lúc trước ở lớp thực hành, Đường Nguyệt tuy cũng coi như không giữ lại gì giảng bài, nhưng dù sao đó là trường học, rất nhiều thứ không thích hợp nói cho những học sinh Ma pháp “Tháp Ngà”.
…
“Ta phải đi rồi, Đường Nguyệt lão sư, ta sẽ nhớ người.” Mạc Phàm vẫy tay nhỏ, mặt đầy lưu luyến nhìn Đường Nguyệt.
“Ở học phủ đại học, chính ngươi phải cẩn thận một chút.” Đường Nguyệt dặn dò một câu.
“Cẩn thận? Có ý gì?” Mạc Phàm hơi khó hiểu hỏi.
“Học phủ đại học hoàn toàn khác với trường cấp hai Ma pháp. Cạnh tranh ở học phủ đại học rất tàn khốc. Rất nhiều người chỉ vì một chút tài nguyên mà động dùng gia tộc, thế lực phía sau để tranh đoạt. Bản thân học phủ cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ của cuộc đấu tranh giữa các quốc gia, các thế lực lớn. Nhà trường đối với chuyện này là nhắm một mắt mở một mắt…” Đường Nguyệt nghiêm túc nói với Mạc Phàm.
Theo Đường Nguyệt, Mạc Phàm thật ra là một người thông minh, rất biết cách sinh tồn, nhưng Đường Nguyệt lại nhìn ra được bản thân hắn rất có huyết tính. Nàng lo lắng cổ huyết tính này của Mạc Phàm sẽ bị tổn thất trong cuộc đấu tranh minh tranh ám đấu ở học phủ…
Nói trắng ra, Mạc Phàm xuất thân từ gia đình bình thường, không giống những pháp sư trẻ tuổi khác có gia tộc làm hậu thuẫn kinh tế và thực lực mạnh mẽ.
Con đường trưởng thành của Pháp sư là đốt tiền, đốt tài nguyên. Mạc Phàm như vậy, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình. Pháp sư như vậy muốn đứng vững ở học phủ, thật ra độ khó tương đối lớn.
Đừng xem Mạc Phàm bây giờ đã đạt tới Pháp sư Trung giai. Pháp sư Trung giai này ở học phủ đại học cũng không tính là tồn tại hàng đầu. Minh Châu học phủ, một trường nổi tiếng toàn quốc, thực sự có rất nhiều kẻ biến thái.
Mạc Phàm biết Đường Nguyệt lão sư lo lắng cho mình, nghiêm túc gật đầu nói: “Đường Nguyệt lão sư yên tâm, ta sẽ kiểm soát bản thân.”
Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ thành thật thụ giáo của Mạc Phàm, không khỏi cười một tiếng nói: “Cũng không phải bảo ngươi bị người ta bắt nạt thì im hơi lặng tiếng đâu nhé… Kẻ nào làm chuyện quá phận, ngươi cứ đến tìm ta, lão sư sẽ đòi công bằng cho ngươi.”
Trong lòng Mạc Phàm dâng lên một trận ấm áp.
Bề ngoài gật đầu, nhưng nội tâm Mạc Phàm lại không nghĩ vậy.
Trước khi vào đại học, bị người ta giày xéo còn phải tìm lão sư yêu quý ra tay, vậy mình thật sự là một tiểu thí hài.
Mình phải làm một người đàn ông có thể chịu trách nhiệm, sao có thể núp dưới cánh chim của người khác mà trưởng thành?
Huống chi, Mạc Phàm cũng biết, mình và Đường Nguyệt thật ra là không quen không biết. Nàng có thể trên con đường trưởng thành Ma pháp của mình, giống như tuần lễ này, không giữ lại chút nào truyền thụ kiến thức, Mạc Phàm đã rất cảm kích.
Còn lại, vẫn phải dựa vào chính mình!
…
…
Minh Châu học phủ, một thanh niên vóc dáng hơi sưng sưng từ một chiếc xe Mercedes màu đen bước xuống.
Thanh niên sưng sưng nhìn quanh một cái, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường nói: “Thật phiền phức, lại còn phải đợi một tuần lễ mới đưa ra quyết định.”
“Tiểu Tống à, nơi này dù sao cũng là Minh Châu học phủ ở Thượng Hải, người tài không ít, người cạnh tranh với ngươi kia là một học sinh hệ Triệu Hoán. Nhân tài như vậy có thể tương đối hiếm.” Tài xế mặc âu phục bước xuống, trên mặt mang nụ cười hiền lành nói.
“Lão Lý, ngươi cảm thấy hệ Triệu Hoán có thể có gì đặc biệt sao?” La Tống bĩu môi.
“So với ngươi thì quả thật không có gì.” Ánh mắt của quản gia tên Lý kia tràn đầy dung túng nói.
“Đi thôi, đi thôi, ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu tử kia có bản lĩnh gì, dám cạnh tranh với bổn thiếu gia!” La Tống bước chân, thẳng hướng sân thí luyện được chỉ định đi tới.
Quản gia Lý bước nhanh theo sau, nói: “Tiểu Tống à, nếu bọn họ không nhận ngươi, chúng ta phải đi đế đô thôi, dù sao nơi đó mới là căn cơ của chúng ta.”
“Không đi, không đi, ta sẽ để cho những kẻ cười nhạo ta, những kẻ thất bại kia xem một chút, không dựa vào ba ta, ta cũng như vậy có thể mạnh hơn bọn họ!” Vẻ kiêu ngạo trên mặt La Tống không hề che giấu.
“Không cần như vậy, bản thân ngươi chính là xuất sắc nhất, cho nên bọn họ mới có thể cho ngươi tài nguyên tốt nhất.”
“Lão Lý, ngươi đừng nói nữa. Tóm lại ta quyết định ở lại Minh Châu học phủ ở Thượng Hải này. Huống chi, đến để đối phó những kẻ tự cho mình là đúng ở đây, đó cũng là một chuyện rất thú vị, ví dụ như cái tên ngốc cạnh tranh với ta, tự cho rằng hệ Triệu Hoán rất giỏi kia.”
“Được rồi, chỉ cần không gây ra chuyện lớn.” Quản gia Lý không nói gì thêm.
Tìm được cái quán thực tập coi như điểm khảo hạch, khi La Tống đi vào, phát hiện đã có năm vị giám khảo ngồi ở đó.
Năm vị giám khảo ngồi ra, ở trung tâm sân thí luyện trải đầy cát trắng, đang có một thanh niên mặc áo sơ mi đen đơn giản.
Nhiều lúc, từ cách ăn mặc cũng có thể thấy được tình trạng gia đình của một người. Dù sao, việc thưởng thức những thứ này đòi hỏi phải có một lượng lớn tiền bạc mới có thể thực sự hình thành được.
Cho nên, La Tống trong nháy mắt đã có thể đưa ra đánh giá về kẻ đang định khảo hạch kia – – dân đen!
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện.