» Chương 1053: Bạch đạo hữu, mời!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 1053: Bạch đạo hữu, mời!

Đối với người Thông Thiên thế giới, Cổ Thiên Quân từ trước đến nay đều không hề để vào mắt. Nếu như trước đó, khi Khôi Tể thân thể chưa nổ tung, hắn còn có một chút mong đợi vào Khôi Hoàng triều này, thì khi Khôi Tể thân thể chia năm xẻ bảy, theo không ít người xuất hiện trong Thánh Hoàng triều, theo một số người dung nhập vào Thánh Hoàng triều, hắn đã biết được rất nhiều về Thông Thiên thế giới.

“Một cái thế giới nội loạn liên tục, thậm chí chân chính Đại Thừa đều không đản sinh ra, một cái đã chậm trễ nhiều năm như vậy, nhất định chỉ có thể trở thành phụ thuộc thế giới, lại có cái gì đáng phải xem trọng.” Nội tâm Cổ Thiên Quân bình tĩnh. Đối với cường giả, hắn mặc dù ngưỡng mộ, nhưng trong lòng cũng có tâm tư muốn thay thế. Điểm này, cho dù là Thánh Hoàng cũng không thể nói hắn cái gì.

Dù sao… nếu thật nói về huyết mạch, Cổ Thiên Quân hắn cũng được coi là người thuộc huyết mạch Thánh Hoàng.

Còn đối với kẻ yếu, hắn càng xem là sâu kiến. Trong Thánh Hoàng triều, sâu kiến hắn thấy đã không ít. Người Thông Thiên thế giới này…

Ngay cả sâu kiến cũng không bằng.

Cho dù pháp luyện linh, sau khi truyền ra, khiến hắn dấy lên hứng thú, nhưng theo hắn thấy, đó cũng đều là ngoại vật mà thôi, cùng luyện đan, luyện khí không có gì khác biệt, trước sau vẫn chỉ có thể trở thành phụ thuộc của hai thế lực lớn thôi.

Nhất định chịu vận mệnh bị nô dịch!

Dù là vị trước mắt bây giờ, bất quá là trong vô số thứ ngay cả sâu kiến cũng không bằng trong Thông Thiên thế giới, ngẫu nhiên xuất hiện một con giun dế thôi. Bây giờ cơ duyên xảo hợp, hoặc dùng thủ đoạn gì đó, trói lại một vị Thiên Tôn, nhưng trong lòng hắn, vẫn như cũ khinh thường, vẫn lãnh đạm.

“Cuối cùng vẫn phải phụ thuộc Thánh Hoàng triều ta!” Cổ Thiên Quân hơi mất kiên nhẫn. Từ khi hắn nói lời nói đó đến bây giờ, đã qua mấy hơi thở, nhưng đối phương thế mà không có bất kỳ biểu thị nào.

Bước tiếp theo, Cổ Thiên Quân không để ý tới Bạch Tiểu Thuần cùng Cự Quỷ Vương. Trên thân hắn tràn ra kiếm khí kinh thiên, trực tiếp xé mở phòng hộ của chiến thuyền Bạch Cốt Tích Dịch, bước vào trong chiến thuyền, xuất hiện bên cạnh Công Tôn Uyển Nhi.

Mà chiến thuyền này, cũng bởi vì cấm chế trong cơ thể Công Tôn Uyển Nhi, phòng hộ giảm mạnh, mới khiến Cổ Thiên Quân dễ dàng đến được.

“Quỷ Mẫu.” Cổ Thiên Quân cười. Quỷ Mẫu mới là tồn tại khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất. Năm đó hắn từng xuất thủ chém đứt một cánh tay của đối phương. Bây giờ nhìn thấy lại, cứ việc vẫn yếu hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn thấy, đó dù sao cũng là một vị Thiên Tôn, tự nhiên khác biệt so với những con sâu kiến khác.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở đó, không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Thiên Quân.

Hô hấp Cự Quỷ Vương ngưng kết. Hắn sống quá lâu, tự nhiên nhìn ra sự lãnh đạm của người tới cùng sự khinh thị đối với mình và Bạch Tiểu Thuần; càng hiểu rõ ràng là người này không có ý định cho bọn hắn cơ hội đi Thánh Hoàng thành, muốn ở đây, trực tiếp mang Quỷ Mẫu đi.

Như vậy, cái gọi là nhập đội, chính là một chuyện cười!

Trong lo lắng, Cự Quỷ Vương cố gắng khống chế cảm xúc, hít sâu một hơi, tiến lên hướng Cổ Thiên Quân ôm quyền cúi đầu.

“Bái kiến Thiên Tôn đại nhân, Quỷ Mẫu nơi này, chúng ta dự định tự mình…”

“Lắm miệng!” Cổ Thiên Quân mất kiên nhẫn vung tay lên, cắt ngang lời Cự Quỷ Vương.

“Các ngươi không phải chỉ muốn chút ban thưởng sao? Trở về chờ là được, ban thưởng tự nhiên sẽ có!” Cổ Thiên Quân nâng tay phải lên, đang muốn tự mình mang Công Tôn Uyển Nhi đi, nhưng đúng lúc này, Bạch Tiểu Thuần cười, cười thành tiếng.

Tiếng cười của hắn rất lạnh. Trong lòng hắn trên thực tế rất căng thẳng. Sự cường hãn của Cổ Thiên Quân, vẻn vẹn khí tức thôi, đã khiến hắn cảm nhận được uy áp khác biệt so với Quỷ Mẫu.

So với Quỷ Mẫu, người này mạnh hơn!

Có thể coi là mạnh hơn, nhưng với tâm thái chà đạp tất cả và hành vi không coi ai ra gì đó, Bạch Tiểu Thuần dù có thể nhịn, nhưng nếu Công Tôn Uyển Nhi cứ như vậy bị mang đi, Bạch Tiểu Thuần há có thể cam tâm.

Hắn không nói lời thừa thãi, gần như tại khoảnh khắc Cổ Thiên Quân đưa tay ra, trong tay Bạch Tiểu Thuần lam quang lóe lên, Bắc mạch thế giới đại kiếm, theo uy áp kinh thiên động địa, ầm vang mà ra. Theo thân thể Bạch Tiểu Thuần hướng về phía trước nhoáng một cái, kiếm trong tay, trực tiếp nâng lên, hướng Cổ Thiên Quân một kiếm chém tới!

Gần như tại khoảnh khắc Bắc mạch thế giới đại kiếm xuất hiện, sắc mặt Cổ Thiên Quân lần đầu tiên biến đổi, đột nhiên quay đầu lại, hai mắt co lại. Tay phải vốn định chụp lấy Công Tôn Uyển Nhi, lập tức thay đổi, hướng về thế giới đại kiếm đang đến, trực tiếp một thanh cách không chộp tới!

Trong chốc lát, đại kiếm liền va chạm với tay Cổ Thiên Quân. Tiếng oanh minh lập tức ngập trời, nhấc lên trùng kích vô tận. Trong khi hướng về bốn phía ầm ầm khuếch tán nhanh chóng, thân thể Cổ Thiên Quân cũng không khỏi tự chủ lùi lại, bị một kiếm sinh sinh rung ra ngoài chiến thuyền!

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần oanh minh, khí huyết trong cơ thể quay cuồng. Lực lượng truyền lại từ trên đại kiếm kia, như muốn xé rách toàn thân hắn. Nếu đổi người Bán Thần khác, cho dù là Chuẩn Thiên Tôn khác, giờ phút này cũng đều tất nhiên bạo thể trọng thương.

Có thể công pháp Bất Tử Trường Sinh của Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt liền khôi phục toàn bộ thương thế này. Lúc ngẩng đầu lên, hắn đứng trên chiến thuyền, vẫn lạnh lùng nhìn Cổ Thiên Quân sắc mặt âm trầm!

“Lớn mật!” Trong mắt Cổ Thiên Quân âm lãnh, nội tâm lần đầu tiên kinh hãi trước sức khôi phục của Bạch Tiểu Thuần, con mắt cũng đều híp lại, hàn mang chợt hiện. Nhìn về phía đại kiếm trong tay Bạch Tiểu Thuần, trong mắt sâu xa lộ ra một vòng tham lam.

Tất cả những điều này, khiến tim Cự Quỷ Vương đều treo lên cổ họng. Bên cạnh, nội tâm Công Tôn Uyển Nhi cũng dâng lên phức tạp, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Nàng có thể nhìn ra trong thân thể Bạch Tiểu Thuần nhìn như đứng vững đó, ẩn chứa run rẩy và căng thẳng.

Nàng biết Bạch Tiểu Thuần, hiểu hắn còn hơn Cự Quỷ Vương. Có thể càng như vậy, nàng lại càng rung động trước sự thay đổi của Bạch Tiểu Thuần. Nàng biết, trên thực tế hắn sợ chết. Đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình, nếu là trước đây, lựa chọn của hắn có lẽ là hóa giải, nhưng lựa chọn hôm nay, lại là rút kiếm ra!

“Lượng kiếm a…” Nội tâm Công Tôn Uyển Nhi thì thầm, nhìn thân hình Bạch Tiểu Thuần không cao lớn. Có thể khoảnh khắc này, trong mắt nàng, thân ảnh đó tựa hồ có dáng dấp của núi non.

“Lớn mật? Cổ Thiên Quân a? Bạch mỗ đúng là lớn mật!” Bạch Tiểu Thuần hít một hơi, trong mắt lộ ra tinh mang. Hắn biết giờ khắc này rất nguy hiểm, có thể sinh tồn trong kẽ hẹp, Bạch Tiểu Thuần ở Man Hoang đã học được. Giờ phút này đè xuống sự căng thẳng trong nội tâm, hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm truyền khắp bốn phương.

“Nếu không lớn mật, làm sao có thể từ trong Tà Hoàng triều một đường phong ba huyết vũ giết ra đến! Nếu không lớn mật, làm sao có thể trói lại một vị Thiên Tôn chín vị Bán Thần! Nếu không lớn mật, Bạch mỗ đã ngầm thừa nhận ngươi cướp công!”

“Cho nên, Bạch mỗ đúng là lớn gan, có thể lá gan của ngươi cũng không nhỏ!” Thanh âm Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn, như thiên lôi quanh quẩn.

Sắc mặt Cổ Thiên Quân biến đổi, thật sự là lời nói Bạch Tiểu Thuần nói chắc như đinh đóng cột, khiến hắn cũng không cách nào phản bác. Giờ phút này trong mắt càng thêm băng lãnh, lúc đang muốn mở miệng, thanh âm Bạch Tiểu Thuần càng lớn hơn, mang theo uy nghiêm, lần nữa truyền ra.

“Bạch mỗ mang theo Thiên Tôn của Tà Hoàng triều mà đến, ngươi ngăn cản đường tiến lên của ta, Cổ Thiên Quân, đây là lòng dạ ngươi bất chính! Ta hỏi ngươi, chủ nhân của ngươi là Tà Hoàng hay là Thánh Hoàng!” Lời Bạch Tiểu Thuần vừa ra, băng hàn toàn thân Cổ Thiên Quân lập tức bộc phát, nhưng thanh âm Bạch Tiểu Thuần, câu sau vượt câu trước, đồng dạng bộc phát.

“Bạch mỗ tán thành Thánh Hoàng triều, muốn bái phỏng, không tiện tay không, cho nên mang đến đại lễ. Ngươi bắt lấy đại lễ của ta, ngăn ta ở ngoài cửa, Cổ Thiên Quân, đây là ngươi vô lễ! Ta hỏi lại ngươi, thiên hạ có đạo lý như vậy sao!” Giữa lời nói, Bạch Tiểu Thuần tiến lên một bước!

“Bạch mỗ một đường từ Tà Hoàng triều, trong đông đảo chém giết mà đến. Đến nơi này, ngươi lại muốn cướp đi chiến quả, Cổ Thiên Quân, đây là ngươi vô đức! Ta càng phải ba lần hỏi ngươi, dám cướp đại lễ của ta, Cổ Thiên Quân ngươi có tư cách gì!” Một bước rơi xuống, đại kiếm trong tay Bạch Tiểu Thuần vung vẩy, bước ra chiến thuyền, đứng giữa thiên địa.

“Mà Bạch mỗ thân là Khôi Tổ của Thông Thiên thế giới, luận thân phận, trên Vĩnh Hằng đại lục này chỉ có Tà Hoàng và Thánh Hoàng ngang hàng với ta. Ngươi dám ở trước mặt bản tôn ương ngạnh, Cổ Thiên Quân, đây là ngươi vô tôn! Ta ở đây bốn lần hỏi, đồ vật vô lễ, vô đức, vô tôn, lại lòng dạ bất chính này của ngươi, ai cho ngươi lá gan!” Câu nói này, càng khí thế bàng bạc, Bắc Mạch Đại Kiếm càng lam quang ngập trời, oanh minh bốn phương.

Khiến những Bán Thần đi theo đến trên đại lục Tiên Vực kia, cũng đều nghe mà tâm thần chấn động. Về phần Cổ Thiên Quân, bị Bạch Tiểu Thuần bốn lần hỏi này, từng câu như lợi kiếm, xuyên thấu tâm thần.

“Ngươi!!” Cổ Thiên Quân sao cũng không nghĩ tới, người trước mắt, thế mà ngôn từ sắc bén như thế, từng câu nói ra những điều hắn căn bản không thể cãi lại. Cố gắng nói cũng chỉ biến thành ngang ngược vô lý mà thôi.

Nếu nơi đây không phải Thánh Hoàng triều, hoặc không có người chú ý, hắn đều có thể không để ý. Nhưng bây giờ những Thiên Tôn chú ý nơi đây không ít, mà Thánh Hoàng triều dù sao vẫn có một tầng màn che. Điều này khiến hắn dưới thần thương răng kiếm của Bạch Tiểu Thuần, lập tức bị động đến cực hạn. Giờ phút này sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, sát ý trong mắt đã vô cùng mãnh liệt.

Cự Quỷ Vương và Công Tôn Uyển Nhi, cũng đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần. Thật sự là khoảnh khắc này, Bạch Tiểu Thuần lại có một luồng bá khí khó tả!

“Thánh Hoàng, đây chính là đạo đãi khách của ngươi không thành!” Không nhìn Cổ Thiên Quân, Bạch Tiểu Thuần đứng giữa thiên địa, hất tay áo, hướng về phương hướng Thánh Hoàng thành, đại kiếm quét qua, thanh âm siêu việt thiên lôi, oanh minh bát phương, nhấc lên vô số hồi âm.

Nhưng trên thực tế, giờ phút này đáy lòng hắn căng thẳng vô cùng, đã chuẩn bị xong, một khi không được liền lập tức giải khai cấm chế của Công Tôn Uyển Nhi, ba người cưỡi chiến thuyền trong nháy mắt rời đi.

Bất quá thói quen nhiều năm qua, khiến toàn bộ dao động trong lòng hắn, bên ngoài bề ngoài không lộ mảy may. Ý ngạo nghễ tôn cao, càng tự nhiên mà ra.

Rất lâu, khi Bạch Tiểu Thuần cũng càng lúc càng căng thẳng, trong lòng gõ trống, tê cả da đầu chuẩn bị lui lại, một thanh âm ôn hòa lại không thiếu uy nghiêm, trong thiên địa này, chậm rãi quanh quẩn.

“Là bản hoàng sơ sẩy, Bạch đạo hữu, mời!!”

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2441: Nhìn một cái không sót gì

Chương 2440: Liên thủ

Q.1 – Chương 946: Vô cùng vô tận huyền bí