» Chương 1013: Ba khấu tạ sư ân

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 1013: Ba khấu tạ ơn sư ân
Converter: DarkHero

Tại Thông Thiên Hà Đông mạch, bầu trời Nghịch Hà tông rung động. Theo thân thể bàng bạc của Huyết Tổ đột ngột trồi lên, khí huyết kinh thiên động địa khuếch tán, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Trong mắt hắn mang theo sự điên cuồng và cừu hận tích tụ qua vô số năm tháng. Toàn thân khí thế không ngừng bộc phát, cả người hóa thành một đạo cầu vồng như muốn xé nát thiên địa, lao thẳng đến… Thông Thiên đảo!!

Tốc độ cực nhanh, một đường oanh minh vô tận. Nơi hắn đi qua, đại địa, dãy núi sụp đổ, mặt đất rạn nứt. Thông Thiên Hải như bị một thanh lưỡi dao đột ngột chém xuống, tạo ra một đường rãnh khổng lồ từ Thông Thiên Đông mạch đến Thông Thiên đảo, chia cắt mặt biển thành hai phần giữa tiếng oanh minh!
Đường rãnh này ăn sâu xuống đáy biển, như xẻ đôi biển cả, một đường quét ngang, tựa hồ như nước Thông Thiên Hải cũng phải nhường đường!

Cường hãn như Thiên Tôn, giờ phút này cũng biến sắc mặt. Bước chân truy đuổi Bạch Hạo và Bạch Tiểu Thuần của hắn, bởi vì Huyết Tổ thức tỉnh, bởi vì khí huyết ngập trời này giáng lâm, không thể không dừng lại!
Khác biệt với Bạch Tiểu Thuần!

Huyết Tổ tuy cũng là Bất Tử Quyển đại viên mãn, nhưng hắn không có chút tu vi nào gia trì. Hắn dựa vào lực lượng nhục thân cường hãn của Bất Tử Quyển, và càng kinh người hơn là huyết mạch của hắn… Hắn là huyết thống Khôi Hoàng nhất mạch, điều này khiến cho Bất Tử Quyển phát huy ra lực lượng mạnh mẽ trên người hắn, vượt xa Bạch Tiểu Thuần!
Dù sao Bất Tử Quyển này, từ thời điểm sớm nhất, chính là do Khôi Hoàng đời thứ nhất lưu lại cho con cháu hắn!

Đồng thời, Huyết Tổ dù sao cũng thành danh nhiều năm. Khí huyết Bất Tử Quyển của hắn sâu dày, không phải Bạch Tiểu Thuần vừa mới đại thành có thể so sánh. Đó là sự tích lũy của vô tận năm tháng. Thậm chí khi hồn phi phách tán, khí huyết nhục thân của hắn, nhìn như yên lặng, nhưng vẫn không ngừng lắng đọng trong năm tháng.

Hơn vạn năm lắng đọng này, trong nháy tức thì bộc phát ngập trời. Hắn không còn là Bán Thần bình thường, mà là vô hạn tiếp cận trình độ Bán Thần đại viên mãn. Khí tức cường đại tràn ra, ngay cả Thông Thiên đạo nhân cũng không thể không động dung!
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, đằng này Huyết Tổ trong khoảnh khắc thức tỉnh, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Tiểu Thuần. Hắn còn thông qua một chút phương pháp ngoại nhân không biết, dựa vào huyết mạch chi lực, cảm nhận được kế hoạch của Thủ Lăng Nhân.

Kế hoạch này, cùng với lúc hắn tử vong, Thủ Lăng Nhân nói có chút khác biệt, nhưng hắn không cần thiết!
“Thủ Lăng Nhân đã chọn hắn… Cũng tốt…”
“Ta vốn thẹn với tiên tổ, vốn không phải là người thích hợp dẫn dắt mọi người thoát khỏi thế giới này… Đi hoàn thành di nguyện của tổ tiên… Ta chỉ muốn bình thường trải qua một đời cùng Linh Nhi…”
“Chính là Thiên Tôn này, trước mặt ta chém giết Linh Nhi. Bây giờ ta thức tỉnh… Nhưng cũng không sống được bao lâu trên thế gian này. Nếu đã vậy… Điều ta muốn làm nhất hiện tại, chính là giết Thiên Tôn!!” Huyết Tổ khóc cười, trong mắt càng thêm điên cuồng!
“Cho dù ta không giết được hắn… Cũng phải ngăn cản hắn phá hủy kế hoạch của Thủ Lăng Nhân, ngăn cản hắn đi… Khống chế Linh Nhi dung nhập Thế Giới Chi Bảo!” Thân thể Huyết Tổ trong tiếng oanh minh, lại có hỏa diễm đột ngột bốc cháy. Hắn rõ ràng là… Thiêu đốt tất cả của mình, đổi lấy chiến lực mạnh hơn!
“Ta chỉ tiếc… Lần thức tỉnh này, chỉ cảm nhận được phân hồn của Linh Nhi tại Thế Giới Chi Bảo Bắc mạch, nhưng lại ngủ say…” Huyết Tổ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bắc mạch, khi quay người lại, tốc độ của hắn càng nhanh.

Trong tiếng oanh minh, Huyết Tổ tựa như hóa thành người khổng lồ bốc cháy. Chiến lực không ngừng bộc phát, đột phá Bán Thần đại viên mãn, vô hạn tiếp cận… Chuẩn Thiên Tôn!
Cho đến trong mắt hắn, dưới tốc độ cực hạn này, đã thấy Thông Thiên đảo, thấy người đứng trên bầu trời Thông Thiên đảo, sau lưng có một bàn tay khổng lồ với bốn mạch làm xương, nước biển là thịt… Thiên Tôn!
“Thiên Tôn!!” Huyết Tổ gào thét, ngang nhiên xông tới!

Thiên Tôn nheo lại cặp mắt, trong mắt cũng lộ ra sát khí, càng thêm tâm phiền khí nóng. Sự hận thù đáy lòng của hắn đối với Thủ Lăng Nhân, đã không cách nào hình dung. Thật sự là những năm gần đây, Thủ Lăng Nhân mặc dù tu vi ngày càng suy yếu, nhưng tâm cơ của hắn sâu sắc, các loại tính toán kết quả, mỗi lần đều khiến Thiên Tôn chật vật không thôi.
Loại cảm giác liên tục bị cắt đứt hy vọng sắp thành công, khiến Thiên Tôn đã phát điên. Giờ phút này khi hắn nhấc tay phải lên, bàn tay khổng lồ phía sau hắn, ầm ầm động, lao thẳng đến Huyết Tổ!
Vạn năm trước… Giữa hai người cũng từng bộc phát những trận chém giết tương tự. Bây giờ… Vạn năm sau, chiến ý năm đó kéo dài, một lần nữa quật khởi!

Một trận chiến tuyệt thế, đột nhiên kinh thiên!
Cùng lúc trận sinh tử chiến tại Thông Thiên Hải bộc phát, tại Man Hoang, sâu trong lòng đất Khôi Hoàng thành, trong tòa chí bảo mà Khôi Hoàng triều Hạ Tam Thành lưu lại này… Trong một đống phế tích, Thủ Lăng Nhân khoanh chân ngồi trên tàn tháp. Ánh mắt của hắn, cũng từ nhìn về phía hư vô thu hồi, khi cúi đầu xuống… Ánh mắt hắn rơi vào… Bạch Hạo và Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở nơi đây.

Toàn bộ thế giới, Bạch Hạo không còn lựa chọn nào khác. Nơi duy nhất hắn nghĩ có thể chống cự Thiên Tôn truy sát một chút, cũng chỉ có nơi này!
Dù cho Thủ Lăng Nhân đã dầu hết đèn tắt, có thể về với cát bụi bất cứ lúc nào, nhưng dù sao hắn cũng là… Minh Hoàng đời trước, dù sao cũng là… Người đã sống vô tận năm tháng, Thủ Lăng Nhân của toàn bộ thế giới!

Sau khi truyền tống Bạch Tiểu Thuần đến đây, đáy lòng Bạch Hạo nhẹ nhàng thở ra. Hồn của hắn giờ đây đã bắt đầu mơ hồ trong ngọn lửa Nhị Thập Nhị Sắc Hỏa kia.
Bạch Hạo hiểu, thời gian của mình… Đã rất rất ít…
Trong lòng hắn không nỡ, khi quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang khoanh chân ngồi ở đó. Sau khi dung hợp bị đánh gãy, sinh cơ của hắn tuy ảm đạm, nhưng lại không còn tiếp tục trôi đi. Nhìn xem dáng vẻ Bạch Tiểu Thuần toàn thân da bọc xương, tóc đã rụng hết, đầy rẫy nếp nhăn già nua kia, Bạch Hạo khóc.

“Sư tôn…” Là hồn thể, Bạch Hạo vốn không có nước mắt thật sự. Nhưng hôm nay dưới ngọn lửa này thiêu đốt, trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, như có kỳ tích xảy ra, nước mắt trong mắt hắn, từng giọt rơi xuống.
Mặc dù, nước mắt này khi rơi xuống, hóa thành hỏa diễm, nhưng hắn nhìn xem dáng vẻ bi thảm của sư tôn, nỗi đau và khó chịu trong lòng, không thể giảm bớt dù chỉ một chút bởi nước mắt chảy xuống.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần tựa như nghe thấy đồ nhi gọi, đang lúc mơ màng, dần dần giống như dùng toàn bộ khí lực, muốn mở to mắt. Nhưng hắn thực sự quá suy nhược, sinh cơ còn sót lại không thể chống đỡ hắn mở hoàn toàn hai mắt ra. Chỉ là nâng mí mắt nặng trĩu lên một chút, đã khiến hắn mệt mỏi đến cực hạn.
May thay, dù chỉ mở ra một chút, hắn vẫn mơ hồ thấy đồ nhi đang đứng trước mặt mình… Mặc dù trong mắt hắn vẫn còn sự mê mang, như thể mất hồn, nhưng ánh mắt qua khe hở này, vẫn khiến thân thể Bạch Hạo run lên.

“Sư tôn!!” Bạch Hạo kích động, quỳ gối trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Nhìn sư tôn trước mắt, hồn của hắn lúc này tiêu tán càng lúc càng nhanh, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười.
Nụ cười này rất ngây thơ, như vãn bối nhìn thấy trưởng bối yêu thương mình, loại cảm giác phát ra từ đáy lòng, từ tâm linh quấn quýt, hướng về Bạch Tiểu Thuần, nhẹ nhàng dập đầu.

Một khấu!
“Một tạ ơn sư tôn… Ân tố hồn…” Bạch Hạo thì thầm. Trán hắn theo cú dập đầu, chạm xuống đất. Cùng với sự tiếp xúc với mặt đất, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh năm đó, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy thân ảnh đứng trước mặt mình, tự xưng là sư tôn của mình.
Đó là sự vĩnh cửu mà hắn mãi mãi, không thể quên.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, trong cõi U Minh hắn tựa hồ cảm nhận được điều gì đó. Ý thức đang giãy dụa trong sự mê mang, như muốn khôi phục tỉnh táo, muốn mở hoàn toàn hai mắt ra.
Bạch Hạo ngẩng đầu, nhìn sâu sắc vào Bạch Tiểu Thuần, nhìn sư tôn của mình. Nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ, chỉ là sự không nỡ trong mắt kia, cũng càng thêm đậm đà. Khi cúi đầu xuống, một lần nữa khấu đầu.

Hai khấu!
“Hai tạ ơn sư tôn… Ân làm bạn…” Giọng Bạch Hạo đã yếu ớt. Hồn của hắn lúc này đã mơ hồ không rõ. Ngọn lửa Nhị Thập Nhị Sắc Hỏa thiêu đốt, tựa hồ cũng sắp đến hồi kết thúc.

Trong đầu hắn, lúc này theo lời nói, hiện lên hình ảnh tại tiệm luyện linh Khôi Hoàng thành, hai thầy trò nương tựa vào nhau, một lần lại một lần xoay chuyển trong ký ức, mãi không tan biến.
Đó là tình thân mà đời này hắn cảm nhận được, đó là sự dịu dàng mà cả đời này hắn trân quý nhất…

Thân thể Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng run rẩy. Ý thức của hắn trong khoảnh khắc này như có tiếng gào thét vọng ra, một loại bất an mãnh liệt, như có vật vô cùng trân quý, muốn vĩnh cửu biến mất bên cạnh mình, khiến cho dù hắn có mê mang đến đâu, cũng đang trong sự run rẩy này, dần dần muốn thức tỉnh!
Bạch Hạo ngẩng đầu, cuối cùng nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái thật sâu, thật sâu, như muốn đem dáng vẻ Bạch Tiểu Thuần, mãi mãi lưu lại trong sinh mệnh của mình. Sự không nỡ, lưu luyến của hắn, trong khoảnh khắc này, cũng đã sâu sắc vô tận. Một lần nữa cúi đầu xuống, dưới sự thiêu đốt của thân thể, trong sự tiêu tán của thần hồn, lần nữa dập đầu…

Ba khấu!
“Ba tạ ơn…” Bạch Hạo lẩm bẩm, nhưng câu nói này của hắn, đã không thể nói tiếp được. Thần hồn của hắn theo lễ bái, từ hai chân bắt đầu, trực tiếp hư không tiêu thất… Cho đến hai chân… Cho đến toàn bộ thân hình, cuối cùng tan đi, là tư thế duy trì lễ bái kia, trán chạm đất…

Ba khấu, tạ ơn sư ân!
Lời nói chưa dứt, tựa hồ chỉ có thể quanh quẩn trong cõi U Minh, hư vô.
“Nếu có kiếp sau… Ta vẫn sẽ làm đệ tử của ngài…”

“Không!!” Trong khoảnh khắc Bạch Hạo biến mất, bàn tay khô héo của Bạch Tiểu Thuần vốn không thể nâng lên, lại run rẩy nâng lên, hướng về nơi Bạch Hạo biến mất trước mặt, nắm lấy.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 883: Kim chiến thợ săn đoàn

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2344: Hóa phàm nguyền rủa

Chương 2343: Thiên Hầu Vương Ước