» Chương 987: Chiến tranh thăng cấp

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 987: Chiến tranh thăng cấp

“Sẽ không đơn giản như vậy đi, cứ thế mà chết rồi?” Bạch Tiểu Thuần bước vài bước đến trước pho tượng vỡ nát, cẩn thận quan sát. Trên những mảnh vỡ của pho tượng, hắn chỉ nhìn thấy tử khí nồng đậm.

Thậm chí khi thần thức hắn tản ra, cũng không tìm thấy chút sinh cơ nào. Dù hắn cầm vài khối lên xem xét, kết quả cũng tương tự. Mọi thứ dường như đều cho thấy, mặt quỷ kia đã thật sự diệt vong.

Dù sao, mặt quỷ này dưới sự áp chế suy yếu, đã là Thiên Nhân trung kỳ. Bây giờ Bạch Tiểu Thuần thân là Thiên Nhân hậu kỳ, việc đánh chết một Thiên Nhân trung kỳ cũng thật sự có chút đơn giản.

Chỉ có điều khiến Bạch Tiểu Thuần hơi chần chờ, là mặt quỷ này trước khi bị áp chế suy yếu, thế nhưng lại là tồn tại có thể đấu với Thiên Tôn.

“Cũng quá không kháng đánh, còn Chuẩn Thái Cổ đâu!” Bạch Tiểu Thuần bĩu môi, muốn rời đi nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn còn. Cuối cùng hắn đứng đó nghĩ nghĩ, thần thức lần nữa tản ra, quét ngang toàn bộ thế giới, vẫn không thu hoạch được gì. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới rời đi.

Dù hắn tận mắt thấy mặt quỷ này tử vong, nhưng đáy lòng hắn vẫn có chút không tin. Tuy nhiên, đối với việc này, Bạch Tiểu Thuần cũng không quá bận tâm. Dù sao thế giới Pháp Bảo này là phong bế, đối phương chỉ có ba khả năng: hoặc là thật đã chết, hoặc là âm thầm đào tẩu, và khả năng cuối cùng là giả chết.

Về phần những mảnh vỡ kia, Bạch Tiểu Thuần cũng không định mang đi. Nếu đối phương thật chết thì thôi, một khi chưa chết, bản thân những mảnh vỡ pho tượng có lẽ tồn tại chỗ quỷ dị. Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, cho dù vứt ở đây, cũng không có ai khác đến nhặt đi. Đã như vậy, đương nhiên là lưu lại nguyên địa ngày sau quan sát, xác định không có vấn đề mới lấy đi thì ổn thỏa hơn.

Rất nhanh, lại qua một tháng. Trong khu vực mưa tu luyện, Bạch Tiểu Thuần thường xuyên ra ngoài một lần, đến chỗ những mảnh vỡ pho tượng để xem xét.

Những mảnh vỡ kia bất động, khí tức tử vong trên đó dù tiêu tán một chút, nhưng rõ ràng, những mảnh vỡ này cũng đều từ từ trở lại bình thường. Thần thức Bạch Tiểu Thuần nhiều lần quét ngang toàn bộ thế giới, cũng không còn phát giác được khí tức của mặt quỷ.

“Không thể nào, chết thật rồi? Ta còn chưa chơi chán mà!” Bạch Tiểu Thuần trong lòng có chút dao động. Đợi thêm hơn một tháng nữa, từ đầu đến cuối không cảm nhận được khí tức của mặt quỷ, mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên.

“Khả năng thứ hai đã có thể loại bỏ. Vậy bây giờ, hắn hoặc là chết thật, hoặc là giả chết… Vậy thì thử một chút đi.” Bạch Tiểu Thuần sờ cằm, tay phải nâng lên vung lên, lập tức cuốn những mảnh vỡ kia lại với nhau.

“Lão quỷ, ta nói cho ngươi biết, giả chết trước mặt ta là vô dụng. Ngươi nếu thật giả chết, ngươi nhất định sẽ hối hận.” Bạch Tiểu Thuần uy hiếp vài câu, nhưng những mảnh vỡ kia vẫn như thường. Hắn hừ một tiếng, vòng quanh mảnh vỡ, thẳng tiến đến khu vực mưa.

Trải qua thời gian này Bạch Tiểu Thuần hấp thu, nước mưa ở khu vực mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, không còn là mưa to mà thưa thớt trở thành mưa nhỏ. Dọc đường Bạch Tiểu Thuần không chút dừng lại, cầm những mảnh vỡ pho tượng tiến vào sâu trong khu vực mưa.

Mặc cho những hạt mưa kia chiếu xuống trên mảnh vỡ, thậm chí cảm thấy còn không ổn thỏa, Bạch Tiểu Thuần dứt khoát trực tiếp ném những mảnh vỡ kia vào trong một chỗ đất trũng, rồi niệm pháp quyết dẫn nước mưa xung quanh, lượng lớn nước mưa chiếu xuống phía trên, từ từ bao phủ.

Bạch Tiểu Thuần nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm những mảnh vỡ kia. Đây là biện pháp hắn nghĩ ra để thử. Dù sao ban đầu ở khu vực sấm sét, Bạch Tiểu Thuần tận mắt thấy những tia chớp kia gây tổn thương cực lớn cho lão quỷ.

Còn có cuồng phong trong Thung Lũng Gió cũng có loại hiệu quả này. Như vậy, nước mưa ở khu vực mưa, trong phán đoán của Bạch Tiểu Thuần, cũng tương tự.

Sau khi bị nước mưa bao phủ, những mảnh vỡ này lúc đầu còn như thường bất động, nhưng dần dần, lại có từng tia sinh cơ chi lực truyền ra từ trên những mảnh vỡ này. Đồng thời, những mảnh vỡ này trong nháy mắt run rẩy, trong nháy mắt, có tiếng oanh minh rung trời vang lên, càng có tiếng kêu thảm thiết xen lẫn ở bên trong.

“Bạch Tiểu Thuần, lão phu cùng ngươi không xong!!”

“Lão quỷ, ngươi quả nhiên giả chết!” Bạch Tiểu Thuần mắt sáng lên, âm thanh truyền ra lúc, những mảnh vỡ bị ngâm trong nước mưa kia trong nháy mắt mơ hồ, trong nháy mắt, lại biến mất không còn tăm hơi.

“Trước mặt Bạch gia gia nhà ngươi giả chết, là vô dụng!” Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, thần thức đã tản ra, lập tức cảm nhận được khí tức của mặt quỷ, trong tiếng cười đột nhiên đuổi theo.

Giờ phút này, bên ngoài khu vực mưa, một chỗ hư vô đột nhiên mơ hồ, trong chớp mắt từng mảnh vỡ pho tượng trống rỗng xuất hiện. Những mảnh vỡ này trong nháy mắt hóa thành hắc vụ, ngưng tụ lại, thân ảnh mặt quỷ hiển lộ ra.

Chỉ là hắn lúc này, so với trước đó suy yếu rất rất nhiều. Trong mắt mang theo sợ hãi, càng có sự phát điên sâu sắc. Ngọn lửa giận dữ trong nội tâm đã ngập trời, nhưng lại không cách nào phát tiết.

Thật sự là hắn giả chết. Trước đó sau khi đánh giá Bạch Tiểu Thuần là không chết không thôi, hắn chỉ nghĩ được đến biện pháp này. Thậm chí để cho thật hơn một chút, hắn là thật để cho mình tử vong. Hắn dù sao cũng là hồn thể, tu hành lại là quỷ pháp, cho nên nhìn như giả chết, nhưng lại không khác gì chết thật.

Nếu như không có ngoài ý muốn, vậy mặc cho Bạch Tiểu Thuần bóp nát những mảnh vỡ kia như thế nào, hoặc là dùng biện pháp khác để biến mảnh vỡ thành tro bụi, nửa giáp tuổi sau, mặt quỷ vẫn sẽ ở nơi tro bụi đó, một lần nữa thức tỉnh.

Có điều… Hắn gặp phải là Bạch Tiểu Thuần không tin tà, thế mà lại trực tiếp ném hắn vào trong khu vực mưa. Dưới sự ăn mòn của thiên địa chi lực tích lũy trong thế giới Pháp Bảo, trạng thái chết giả của hắn bị phá hủy trong nháy mắt. Loại đau khổ sinh cơ bản nguyên tiêu tán kia, khiến hắn lập tức bị kích thích tỉnh.

Thậm chí không dám tiếp tục giả vờ chết. Bằng không, hắn có loại dự cảm mãnh liệt, mình sợ là thật sẽ bị hút đi toàn bộ sinh cơ sau đó, chết ở chỗ này.

Cho nên hắn chỉ có thể lần nữa thi triển bí pháp, chạy ra khu vực mưa. Chỉ là bí pháp kia mỗi lần thi triển, đối với hắn tổn thương không nhỏ. Hôm nay đã sớm mỏi mệt đến cực hạn, có mỏi mệt đến đâu, cũng không sánh bằng sự tuyệt vọng trong đáy lòng hắn.

“Trời ạ, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì, thế mà lại để ta gặp phải Bạch Tiểu Thuần đáng chết đáng giết ngàn đao này!!” Mặt quỷ bi thiết. Cảm nhận được khí tức Bạch Tiểu Thuần từ nơi xa đang hùng hổ tới gần giữa thiên địa, toàn thân hắn run lên, trong tuyệt vọng và buồn bực này, lần nữa triển khai bí pháp, lại một lần đào tẩu.

Gần như ngay khoảnh khắc hắn biến mất, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần từ hư vô đi ra, nhìn quanh. Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, quát to lên.

“Tiểu quỷ, tranh thủ thời gian giấu kỹ đi, ta đến bắt ngươi đây!” Nói rồi, hắn lại lần nữa biến mất, lần theo cảm giác trong cõi U Minh, truy kích đi.

Thời gian trôi qua, trôi qua rất nhanh mấy tháng. Trong mấy tháng này, niềm vui của Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn bao trùm lên nỗi đau khổ của mặt quỷ.

Hắn gần như mỗi ngày đều sau khi tu luyện mệt mỏi, ra ngoài quét ngang một vòng, tìm thấy mặt quỷ sau đó, hành hung một trận, rồi buộc mặt quỷ không thể không thi triển bí pháp đào tẩu. Nếu như tâm trạng tốt, hắn sẽ truy kích thêm vài lần, để mặt quỷ kia bí pháp, cũng chỉ có thể thi triển nhiều lần.

Nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần tâm trạng không tốt, hắn sẽ hung ác không ngừng xuất thủ truy kích, cho đến khi bắt được hồn, ném vào trong khu vực mưa, khiến mặt quỷ kêu thảm, tiếng kêu đó truyền ra mỗi ngày trong thế giới Pháp Bảo này.

Loại ngày này, lại kéo dài mấy tháng. Đối với mặt quỷ mà nói, đây là cả đời hắn chưa từng trải qua. Loại đau khổ này, vô luận là thân thể hay tâm thần, đều khiến hắn cảm thấy muốn chết không xong.

Trong sự thê thảm, tu vi của hắn cũng gia tốc rơi xuống, đã bị áp chế đến Thiên Nhân sơ kỳ.

Còn tu vi của Bạch Tiểu Thuần, dưới sự tu hành không ngừng này, vẫn kéo lên. Bất Tử Huyết của hắn sắp đạt tới bảy thành, còn tu vi của hắn cũng vô hạn tiếp cận đỉnh phong hậu kỳ, giống như khoảng cách Đại Viên Mãn cũng không xa.

May mắn là mấy tháng sau, khi khu vực mưa sắp biến mất, có lẽ là Bạch Tiểu Thuần chơi chán, lại hoặc là hắn tu luyện đến thời khắc mấu chốt, thời gian ra ngoài từ từ giảm bớt, khiến mặt quỷ dưới sự kích động, đều muốn rơi lệ.

Đồng thời, bên ngoài thế giới Pháp Bảo, trên đại lục Thông Thiên, chiến tranh giữa tứ đại tông môn đầu nguồn và Man Hoang, cũng đã đến mức độ kịch liệt. Bốn mạch tông môn, vô luận là đầu nguồn, trung du hay hạ du, đều xuất động gần năm thành tu sĩ, nhập lại một chỗ, số lượng nhiều, trùng trùng điệp điệp, kinh thiên động địa.

Năm thành tu sĩ toàn bộ đại lục Thông Thiên này, toàn bộ bước vào Man Hoang, tiến vào chiến trường, cùng Man Hoang tiến hành huyết chiến. Man Hoang nội tình không bằng Thông Thiên, nghênh chiến nên xuất động càng nhiều, từng bộ lạc, từng gia tộc, tất cả Thiên Hầu, Thiên Công, thậm chí Tứ Đại Thiên Vương, ai nấy đều giết đỏ cả mắt.

Thảm liệt vô cùng!

Song phương càng có Thiên Nhân vẫn lạc. Mỗi lần Thiên Nhân vẫn lạc, đều khiến đại địa và bầu trời xuất hiện tiếng oanh minh kịch liệt. Điều này còn không phải chủ yếu nhất, bởi vì… Sau chiến đấu của Thiên Nhân, cường giả Bán Thần của song phương, đã bắt đầu xuất thủ!

Man Hoang bị làm chiến trường, theo sự xuất thủ của Tứ Đại Thiên Vương và Bán Thần lão tổ của tứ đại tông môn đầu nguồn, tiếng oanh minh vang vọng toàn bộ thế giới.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 887: Độc biến căn nguyên (trên)

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2350: Thao Thiết cự thú

Chương 2349: Đại địa hạt giống