» Q.1 – Chương 75: Biến đổi trò gian chơi

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 75: Biến đổi trò gian chơi

“Không cần thiết, không cần thiết, ngươi lên đại học, gian nhà cho ai ở? Tâm Hạ vẫn là ở chỗ dì của ngươi tốt hơn, chúng ta là đàn ông không tiện chăm sóc nó. Ta mỗi tháng đều gửi tiền cho dì của ngươi. Hơn nữa, trong thẻ ngươi cho ta có hơn mười vạn, thêm vào tám vạn đồng ta chạy xe đường dài mấy năm nay, cũng được hai mươi vạn, có thể mua cái Ma cụ gì đó. Ta nghe nói vật này đối với Ma Pháp Sư mà nói vô cùng quan trọng.” Mạc Gia Hưng tiếp tục nói.

“Ma cụ, con có!”

“À, nha, cha quên mất. Con từ chỗ Trảm Không có được một viên Ma cụ. Mà nói con thật cho cha nở mày nở mặt, cái sự kiện đó ở trạm dịch cha nghe những lão thợ săn kia nói rồi không biết bao nhiêu lần!” Nói đến đây, Mạc Gia Hưng mặt mày rạng rỡ, không biết sự kiện đó đã qua một năm rồi.

“Ngày mai con sẽ lên Mục thị sơn trang cùng một người tên là Vũ Ngang quyết đấu ma pháp.” Mạc Phàm thành thật nói với Mạc Gia Hưng.

“Cha biết, cha biết. Cha nhờ một ít lão nhân ở Mục thị, bảo họ khuyên Vũ Ngang nương tay gì đó. Dù sao con chỉ đi làm điềm tốt cho buổi lễ trưởng thành của hắn thôi. Có thể ở trước mặt nhiều nhân vật có máu mặt ở Bác Thành biểu diễn bản thân, đối với con mà nói cũng là cơ hội ngàn năm có một. Mà nói con lúc đó nghĩ thế nào mà có cái ý hay nổi bật hơn mọi người đó. Bất quá, lần sau đừng đắc tội Mục lão gia nữa. Trước đây chuyện của con với Ninh Tuyết, lão gia tử còn không vui lắm. Con thằng nhóc này thật giỏi, suýt nữa lừa chạy được viên ngọc quý trên tay của cả gia tộc người ta khi còn nhỏ tuổi!” Mạc Gia Hưng nói.

Chuyện trước đây, Mạc Gia Hưng cũng không trách Mạc Phàm.

Lúc đó Mạc Phàm mới vài tuổi, làm chuyện ngốc nghếch cũng rất bình thường, huống hồ vấn đề cũng không hoàn toàn ở con trai mình, vấn đề ở chỗ thế lực người ta thật sự quá lớn.

Ai, nếu như Mục Ninh Tuyết là một cô gái nhà bình thường thì tốt quá, mình lại có thêm một người con dâu. Thằng nhóc này những bản lĩnh khác không có, nhưng lúc nhỏ tuổi lừa cô nương thì khả năng độc lĩnh phong tao thật.

Lần quyết đấu ma pháp này, Mạc Gia Hưng xem ra lại là chuyện tốt lớn.

Như rất nhiều con cháu điều kiện tốt hơn đều ước gì có thể xuất hiện trong buổi lễ trưởng thành long trọng này, dù cho là làm nền cho Vũ Ngang cũng là vinh quang vô thượng. Mạc Phàm thằng nhóc này có cơ hội này thật là vô cùng tốt, chỉ là thằng nhóc Mạc Phàm đừng quá kiêu ngạo mà vọng tưởng đấu thắng thua với người ta. Người ta có của cải gì, chúng ta có thể làm nền, làm vai phụ là rất có khả năng. Tương lai Vũ Ngang muốn thật sự trở thành đại nhân vật ở Bác Thành, tốt xấu cũng có một cái tên gọi “Cùng đánh một trận”!

“Cha, con có thể thắng!” Mạc Phàm rất thành khẩn nói.

“Đừng quá tham vọng, đừng quá tham vọng. Con có thành tích bây giờ cha đã rất hài lòng rồi.” Mạc Gia Hưng cười ha hả vỗ vai Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn thái độ của Mạc Gia Hưng, trong lòng bức bối vô cùng.

Tại sao các người đều cảm thấy ta đi làm quân cờ thí cho người ta vậy?

Thiệp mời của Mục thị gia tộc đã ra ngoài từ sớm, toàn bộ Mục thị trang viên thật sự là khách quý chật nhà, đại lão tập hợp, điều này khiến những người công nhân sống quanh Mục thị trang viên bận rộn vô cùng, ngay cả một cọng cỏ dại mọc thêm trong vườn hoa cũng phải làm lớn chuyện mà xử lý.

Mục Trác Vân đối với buổi lễ trưởng thành này thật sự hao tâm tốn sức, khiến toàn bộ Bác Thành đều phải biết.

Mạc Phàm trước đây đã bức bối, Mục Trác Vân này sao lại để mình và Vũ Ngang quyết đấu, hóa ra cáo già đã sớm lên kế hoạch xong rồi, có thể tăng thêm một điềm tốt lớn trong buổi yến tiệc long trọng này của họ.

Chỉ là ăn cơm, uống rượu, đó là một chút ý nghĩa đều không có. Nhìn người trẻ tuổi chiến đấu mới tốt, không chỉ có thể dưới con mắt mọi người thu thập Mạc Phàm con chuột cống này, lại cho Mục thị nở mày nở mặt vô cùng, sao lại không làm chứ?

Nói thật, Mạc Phàm thật không nghĩ tới lão hỗn đản Mục Trác Vân kia sẽ làm rùm beng như vậy.

Sợ là đúng như Chu hiệu trưởng và Đặng Khải nói, đây chính là một trận tranh tài ở Bác Thành giữa con cháu thế gia và học sinh trường học.

Mạc Phàm bây giờ cũng coi như danh xứng với thực, là học sinh thành tích thứ nhất của Thiên Lam Ma Pháp Cao Trung, sợ là dù hắn không sớm gây phiền phức cho Mục lão gia, cuối cùng cũng rất có thể sẽ phải đánh trận này với con cháu thế gia.

Cũng được, ân oán cũ mới cùng tính một lượt!

“Lão già khốn nạn, ngươi làm càng rùm beng, lão tử liền để ngươi càng mất mặt!” Mạc Phàm đứng trước căn nhà cũ ngày xưa, ngẩng đầu nhìn Mục thị sơn trang đèn đuốc huy hoàng, giăng đèn kết hoa, trên mặt nở một nụ cười lạnh.

Trên sơn trang, Mục Trác Vân không hiểu sao hắt hơi một cái.

Đang ngồi trong phòng trà, hắn vuốt râu, mặt đầy vẻ vinh quang nhìn Mục Ninh Tuyết đã sớm nghỉ hè trở về.

“Vốn là buổi lễ trưởng thành này chuẩn bị dành cho con, nhưng cha không ngờ con xuất sắc hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, Bác Thành nhỏ bé đã không phải nơi con nên tranh giành. Buổi lễ trưởng thành này dành cho Vũ Ngang, Vũ Ngang khăng khăng một mực với nhà chúng ta, tương lai có thể trở thành phụ tá đắc lực cho con tranh chấp với con cháu thế gia khác!” Mục Trác Vân mở miệng nói.

Vì cô con gái này, Mục Trác Vân hắn cũng thật nhọc lòng.

“Sao cha còn muốn bám lấy hắn không tha, dù cha cần danh chính ngôn thuận để Vũ Ngang có cơ hội thánh tuyền, cũng có thể lựa chọn những người khác.” Cuối cùng, Mục Ninh Tuyết vẫn không nhịn được mở miệng.

Mục Ninh Tuyết chỉ hắn đương nhiên là Mạc Phàm.

“Thằng nhóc hỗn đản đó ngay trước mặt nhiều người như vậy mắng ta, ta có thể dễ dàng bỏ qua hắn sao. Hắn không phải tự cao thanh cao sao, hắn không phải cảm thấy mình rất lợi hại sao, ta cho hắn một cơ hội tuyệt hảo như vậy có gì không thích hợp. Ta đã sắp xếp xong, đến lúc đó con ngồi bên cạnh nhìn là được.” Đối với chuyện này, biểu hiện của Mục Trác Vân lập tức thay đổi.

Đến bây giờ còn che chở thằng nhóc đó?

Mục Trác Vân không hiểu nhiều con cháu thế gia xuất sắc như vậy, cô ta tại sao lại lười nói chuyện với ai, lại để ý một thằng nhóc nghèo miệng cứng không một chút bản lĩnh?

“Tên Vũ Ngang đó biết chừng mực!” Mục Ninh Tuyết biết chuyện này cha mình sao cũng sẽ không thỏa hiệp, cho nên nàng cũng nói ra điểm mấu chốt của mình.

“Yên tâm, ta biết chừng mực, ta cũng chỉ muốn cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này rõ ràng lúc trước tôn nghiêm của hắn bị ta đạp một cước căn bản không tính là gì, mà ngày mai hắn sẽ hiểu dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người bị đánh bại thương tích đầy mình mới gọi là mất hết mặt mũi!” Mục Trác Vân đã không khỏi nở nụ cười.

Thằng nhóc con, ngươi đấu với ta Mục Trác Vân, khi ta hô mưa gọi gió ở Bác Thành, ngươi còn trong bụng mẹ đây.

Ta Mục Trác Vân có thể biến đổi trò gian để ngươi từ nay về sau ở Bác Thành cũng không ngẩng đầu lên được nữa!

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 515: Đối thủ là Đinh Vũ Miên?

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1793: Đáy vực lão đầu

Chương 1792: Ngã xuống sườn núi