» Chương 904: Bạch đạo hữu, đồ vật của ngươi mất rồi

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 904: Bạch đạo hữu, đồ vật của ngươi mất rồi

Converter: DarkHero

Dù sao hiện tại Bạch Tiểu Thuần đã được Bán Thần lão tổ tán thành, trở thành Thái Thượng trưởng lão với địa vị ngang hàng với bọn họ. Hơn nữa, kế hoạch của Trần Hạ Thiên cũng đã dễ dàng hóa giải nhờ câu nói kia của Bạch Tiểu Thuần. Hắn không tin Bán Thần lão tổ không phát giác, nhưng đối phương vẫn luôn không ngăn cản, điều này đã nói rõ vấn đề.

“Thôi được, có lẽ đây cũng là một cơ hội để hóa giải ân oán với Bạch Tiểu Thuần.” Lý Hiển Đạo nghĩ tới đây, nội tâm đã có quyết đoán. Hắn bấm niệm pháp quyết vung lên, lập tức bốn phía hiện lên một tầng màn sáng, che đậy mọi ánh mắt bên ngoài. Sau đó, hắn vỗ túi trữ vật, trong tay liền có thêm một mặt ngọc bội.

Trên ngọc bội khắc tam long lục phượng, vừa lấy ra, lập tức có một luồng khí tức kinh người ập vào mặt, phảng phất tam long lục phượng kia không phải khắc mà là tồn tại thật. Thậm chí đất trời bốn phía trong khoảnh khắc này đều xuất hiện một chút mây mù.

Ngọc bội này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, hơn nữa trên đó ẩn ẩn có thiên ý ba động, đây chính là một kiện… Thiên Nhân pháp bảo!

“Bạch đạo hữu, miếng ngọc bội này của ngươi chứ? Lý mỗ vô tình nhặt được, hôm nay vừa so sánh khí tức trên đó, mới phát hiện hóa ra là pháp bảo của Bạch đạo hữu.” Lý Hiển Đạo mỉm cười, trong lời nói, cầm ngọc bội trong tay vung lên. Ngọc bội hóa thành một đạo hào quang, với hình bóng tam long lục phượng như ẩn như hiện, thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.

Cảnh tượng này, tu sĩ trên cầu vồng khác không nhìn thấy, đã bị Lý Hiển Đạo che đậy. Nhưng Bạch Trấn Thiên và Trần Hạ Thiên lại thấy rõ ràng, Bạch Trấn Thiên có chút hoảng hốt, còn Trần Hạ Thiên thì ngây ngốc.

Hắn không thể ngờ Lý Hiển Đạo lại dùng cách này để hóa giải việc Bạch Tiểu Thuần dây dưa, điều này khiến nội tâm hắn càng thêm uất ức.

“Lý Hiển Đạo này sao lại không để ý thân phận như vậy, lại làm ra chuyện vô sỉ thế này!” Trần Hạ Thiên trong lòng uất ức phẫn uất, càng nghĩ càng thấy Lý Hiển Đạo quá mức gian trá!

Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt, sau khi bắt được, hồ nghi nhìn Lý Hiển Đạo. Con mắt lăn lông lốc nhất chuyển, trong mắt hắn đột nhiên sáng lên.

“Lão nhân này được đấy.” Bạch Tiểu Thuần lập tức phản ứng kịp, đây rõ ràng là đối phương muốn tặng lễ vật để hóa giải việc này, nhưng lại không tiện quá thẳng thắn, nên mới dùng cách này.

Bạch Tiểu Thuần lập tức trong lòng đã thấy dễ chịu hơn nhiều, càng thấy cách này không tệ, mình cũng học được. Thế là vội ho một tiếng, đặt ngọc bội vào trong túi trữ vật.

“A, ngọc bội kia đúng là của ta, trước đó không biết rơi ở đâu, hóa ra là Lý đạo hữu nhặt được.” Bạch Tiểu Thuần cười ha hả một tiếng, lại thử nói một câu.

“Lý đạo hữu, ta nhớ lúc trước lúc rơi ngọc bội, cùng lúc còn mất một thanh phi kiếm, thanh phi kiếm kia thế nhưng là một bảo vật.”

Lý Hiển Đạo nghe vậy hô hấp trì trệ, biểu cảm cứng đờ, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút rồi lại vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh tiểu kiếm màu lam. Tiểu kiếm này vừa xuất hiện, lập tức bốn phía đóng băng lạnh lẽo. Thậm chí dưới hàn khí này, tiểu kiếm này phiêu phù giữa không trung, thế mà dần dần trở nên trong suốt, giống như một khi triển khai, vô tung vô ảnh.

Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, hắn tranh thủ mở miệng.

“Ha ha, chính là thanh kiếm này, đây là gia truyền chi bảo của ta a, đa tạ Lý đạo hữu.” Bạch Tiểu Thuần nói, tay phải nâng lên nắm vào trong hư không một cái, lập tức tiểu kiếm kia liền thẳng đến Bạch Tiểu Thuần. Hắn một tay bắt lấy, yêu thích không buông tay nhìn một chút, lúc này mới hài lòng cất kỹ.

“Chúc mừng Bạch đạo hữu, vật về nguyên chủ, Bạch đạo hữu, vị trưởng lão tự tiện xuất thủ bắt đồng môn của ngươi kia, còn có tên tiểu bối trong gia tộc lão phu tham dự việc này kia, hai bọn họ đã dám như vậy, việc này lão phu sẽ cho ngươi một cái công đạo!” Lý Hiển Đạo cũng cười cười, hắn thấy, ngoại vật cũng tốt, trưởng lão gia tộc và tên tiểu bối kia cũng được, cũng không sánh bằng việc hóa giải ân oán với Bạch Tiểu Thuần ở đây.

Cách làm như vậy của Lý Hiển Đạo khiến Bạch Tiểu Thuần cũng không tiện càn rỡ nữa. Giờ phút này đang định mở miệng, thần sắc hơi động, cùng Lý Hiển Đạo cùng nhìn về phía dưới Lý gia tổ trạch.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần liền thấy thân ảnh Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài, hai bọn họ sắc mặt hồng nhuận, tựa như vừa được đại bổ, chẳng những không có chút thương tích nào, thậm chí y phục cũng đều bằng tơ lụa, được một đám tộc nhân Lý gia vây quanh, như đưa khách quý vậy, đưa đi ra.

Chỉ là trong thần sắc hai người đều có mờ mịt, bộ dáng trở tay không kịp, hiển nhiên tất cả những chuyện này đều là do Lý gia nhanh chóng an bài trong lúc Bạch Tiểu Thuần chờ đợi.

Mắt thấy Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài mọi chuyện như thường, Bạch Tiểu Thuần cũng cuối cùng yên tâm. Giờ phút này trên mặt tươi cười, hướng về Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài lên tiếng chào.

Vừa chào hỏi, Trương Đại Bàn cả người lập tức sửng sốt, ngây ngốc nhìn Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt không thể tin được. Hứa Bảo Tài bên cạnh cũng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, không tự chủ được hít một hơi, trợn to hai mắt, hoàn toàn ngây dại.

“Tiểu Thuần!!”

“Ngươi không chết!!” Hai người gần như đồng thời nghẹn ngào.

“Trong thiên địa này, có nơi nào có thể khiến ta Bạch Tiểu Thuần lâm vào tử cảnh chứ?” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, tay áo nhỏ hất lên, chắp tay sau lưng nói khoác.

Lời nói quanh quẩn, Lý Hiển Đạo cũng thần sắc quái dị, có chút mất tự nhiên. Nhưng Hứa Bảo Tài và Trương Đại Bàn hiển nhiên đã sớm quen với cách nói chuyện của Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này trong sự sống sót sau tai nạn, lại nhìn thấy cố nhân, lập tức vô cùng kích động.

“Tiểu Thuần, ngươi cuối cùng cũng trở về!!” Trương Đại Bàn bước nhanh mấy bước, tiến lên ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thuần. Thân thể hắn bây giờ lại mập không ít, mặc dù không phải núi thịt, nhưng tựa như một quả cầu, dưới mắt trong sự kích động, cả người thịt đều không ngừng run rẩy.

Về phần Hứa Bảo Tài, giờ khắc này sau khi bình phục hô hấp, cũng phấn chấn vô cùng. Hắn vội vàng chạy nhanh mấy bước, trong miệng càng là không chút nghĩ ngợi, vội vàng thổi phồng ngất trời.

“Thiếu Tổ thiên kiêu tuyệt luân, cái thế vô địch, trong thiên địa này, làm sao có thể tìm thấy một nơi có thể khiến Bạch sư thúc lâm vào tử cảnh đâu, Man Hoang lại tính là cái gì!”

Nghe tiếng kích động của Trương Đại Bàn, hưởng thụ lời nịnh nọt quen thuộc của Hứa Bảo Tài, Bạch Tiểu Thuần đáy lòng vui sướng. Hắn ở Man Hoang lúc, ngoại trừ lo lắng những người của Nghịch Hà tông, lo lắng nhất chính là Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài ở trong Tinh Không Đạo Cực tông.

“Bạch lão đệ, hiện tại người ta đã đưa tới cho ngươi, ngươi yên tâm, chuyện phía sau, ta nhất định cho ngươi một cái giá thỏa mãn!” Lý Hiển Đạo ho khan một cái, cắt ngang ba người Bạch Tiểu Thuần ôn chuyện, sau đó ôn hòa nói.

Lời hắn vừa ra, Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài khẽ giật mình. Mặc dù bọn họ ở trong Tinh Không Đạo Cực tông nhiều năm, nhưng lại không tiếp xúc được với Thiên Nhân, đối với Lý Hiển Đạo này có chút lạ lẫm.

Nhưng suy nghĩ, người này nhất định là đại nhân vật, nếu không, Lý gia làm sao có thể lúc nãy lại đối xử hai bọn họ như tổ tông, chẳng những cho bọn họ chữa thương, còn khách khí cung kính, thậm chí còn đưa bọn họ một lượng lớn đan dược và bảo vật, bộ dáng đó như là cầu khẩn, hy vọng hai người bỏ qua cho mấy ngày lao ngục tai ương này.

Đưa ra nhiều bảo vật, đan dược dày, vượt xa tưởng tượng của Trương Đại Bàn hai người, bọn họ đều nhìn trợn tròn mắt, một đường đều mờ mịt, giờ phút này cảm thấy cuối cùng đã tìm thấy nguyên nhân. Bọn họ đều tâm thần chấn động, đối với việc Bạch Tiểu Thuần thế mà có thể tìm được đại nhân vật như vậy mà rung động.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Lý Hiển Đạo một chút, ánh mắt rơi vào Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài trên thân.

“Đại sư huynh, còn có Bảo Tài huynh đệ, các ngươi thấy thế nào, trong khoảng thời gian này các ngươi chịu khổ, nếu có gì bất mãn, hoặc là muốn thu thập ai, cứ nói với ta.” Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực, lớn tiếng nói.

Lý Hiển Đạo ở một bên cười khổ, không nói gì, ánh mắt cũng rơi vào Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài trên thân.

Còn có những tộc nhân Lý gia bốn phía, giờ phút này cũng đều khẩn trương, thậm chí nhìn về phía Trương Đại Bàn hai người lúc, trong mắt đều mang theo sự cầu khẩn.

Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài ngạc nhiên trừng mắt, sau khi nhìn nhau, lại sờ lên túi trữ vật trên người, trong đó chứa tài bảo kinh người khiến bọn họ đến bây giờ vẫn còn tim đập thình thịch.

Hồi tưởng lại một năm lao ngục tai ương này, mặc dù chịu một chút ủy khuất, nhưng cũng không có nguy cơ sinh tử, lại một năm thời gian liền đổi lấy tài nguyên tu luyện mà bọn họ sợ là 100 năm cũng không thu được. Hai người lập tức cảm thấy một năm này đáng giá.

Nghĩ tới đây, hai người bọn họ hướng về phía Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, không có ý định tiếp tục truy cứu. Nhưng bọn họ không truy cứu, Bạch Tiểu Thuần lại không nghĩ như vậy. Chỉ là dưới mắt Lý Hiển Đạo đã liên tục yếu thế, hắn cũng không tiện nói gì, trong lòng đã có những tính toán khác. Thế là nhẹ gật đầu, hướng về phía Lý Hiển Đạo ôm quyền, mang theo Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài rời đi phạm vi Lý gia.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần đi, tộc nhân Lý gia mới nhao nhao nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt Lý Hiển Đạo lại trong nháy mắt trở nên âm lãnh, quay đầu lạnh lùng nhìn xem tộc nhân của mình.

“Đem Lý Nguyên Thánh, còn có trưởng lão xuất thủ kia, mang đến cho ta!” Lý Hiển Đạo nhàn nhạt mở miệng, âm thanh lại như Thiên Lôi, trực tiếp quanh quẩn trong tâm thần tộc nhân Lý gia, khiến cho tất cả tộc nhân nơi đây đều nội tâm run lên, biết thời điểm về tính sổ đã đến. Lần này, sợ không chỉ có Lý Nguyên Thánh một mình bị trừng phạt, nhất mạch hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng lão tổ tức giận, những người khác lại sao dám cầu tình, càng quan trọng hơn, trong này còn dính đến một vị Thiên Nhân lão tổ Bạch Tiểu Thuần, bây giờ đang đầu ngọn gió!

Đây chính là cường giả kinh thiên ngay cả lão tổ Lý gia cũng phải yếu thế!

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2295: Nhất tỏa duệ khí

Q.1 – Chương 850: Mọi sự nhờ vào Tiểu Nê Thu

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2294: Thôn Tuyết Cổ Thiềm