» Chương 880: Tiểu Thuần, ngươi nhìn đây là cái gì?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025
Chương 880: Tiểu Thuần, ngươi nhìn đây là cái gì?
Converter: DarkHero
Mắt thấy tiểu cô của mình, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần kia tựa như nồng tình mật ý, nội tâm Tống Khuyết thở dài một tiếng, có chút hối hận khi đến bái kiến tiểu cô vào lúc này. Sớm biết Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ xuất hiện, đánh chết hắn cũng sẽ không lựa chọn lúc này để đến.
Đồng thời, đáy lòng hắn đối với công phu thông đồng nữ tu của Bạch Tiểu Thuần, cũng có sự bội phục mà hắn muốn áp chế nhưng lại không cách nào ép được.
Hắn lúc trước đã chứng kiến Bạch Tiểu Thuần dạy Triệu Thiên Kiêu cách theo đuổi sư tỷ như thế nào, tinh túy của Doanh Tự Quyết kia, Tống Khuyết cũng đều nghe rất rõ ràng. Đồng thời cũng nhìn thấy tại Man Hoang, mối quan hệ không minh bạch giữa Bạch Tiểu Thuần và Hồng Trần Nữ.
Lại càng không cần phải nói, trong Man Hoang còn có một Trần Mạn Dao…
Hồi tưởng lại quãng đường này, dường như chỉ cần là tuyệt sắc nữ tu, phảng phất đều sẽ có một chút câu chuyện xảy ra giữa họ và Bạch Tiểu Thuần… Điểm này, khiến Tống Khuyết cảm khái vô hạn, chỉ cảm thấy Thương Thiên dường như đặc biệt thiên vị Bạch Tiểu Thuần…
Hắn có ý muốn cáo trạng, muốn cho tiểu cô của mình biết về Trần Mạn Dao, biết về Hồng Trần Nữ. Nhưng lúc ngẩng đầu, vừa liếc mắt liền thấy được ánh mắt cảnh cáo của Bạch Tiểu Thuần, nội tâm hắn run lên, trong sự ấm ức dưới đáy lòng thở dài một tiếng. Hắn lại phát hiện tiểu cô của mình, mật ý trong mắt kia như nồng đến cực hạn. Hắn cảm thấy mình đứng ở nơi đó, tựa như một sự tồn tại thừa thãi rất khó chịu. Thế là, hắn tranh thủ thời gian tìm lý do, vội vàng rời đi.
Cho đến khi rời khỏi động phủ của Tống Quân Uyển, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Lúc lắc đầu, nhìn thấy phía trước có đệ tử Huyết Khê nhất mạch, hắn lập tức ngẩng đầu. Một luồng ngạo nghễ của cường giả Nguyên Anh, của thiên kiêu, hiện lên trên người hắn. Sau khi tiếp nhận sự bái kiến của các đệ tử trên đường, lúc này mới một lần nữa tìm lại được một chút lòng tin.
Mà giờ khắc này, trong động phủ của Tống Quân Uyển, theo sự rời đi của Tống Khuyết, cũng chỉ còn lại hai người Bạch Tiểu Thuần và Tống Quân Uyển. Đã lâu không gặp, chiến trường trước đó càng là vội vàng. Giờ phút này đơn độc ở chung, Tống Quân Uyển nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lúc, sự tưởng niệm trong mắt cũng không thể nén được nữa.
Nhất là trước đó nàng nghe Bạch Tiểu Thuần nói về chuyện của Tống Khuyết, còn có việc Bạch Tiểu Thuần nói bản thân đã nguy hiểm như thế nào, lúc này mới cứu được Tống Khuyết.
Tất cả những điều này, dưới cái nhìn của nàng, cho dù Bạch Tiểu Thuần cố ý phóng đại tác dụng của bản thân, nhưng vô luận thế nào, Tống Khuyết an toàn trở về, lại tu vi đột phá đến Nguyên Anh, như vậy là đủ rồi.
Nàng rất ôn nhu sửa sang lại những chỗ nhăn nheo trên quần áo cho Bạch Tiểu Thuần, trong miệng nói lời quan tâm. Không có người ngoài ở đó, có vài lời nàng khi nói ra cũng sẽ không quá mức đỏ mặt.
Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt Tống Quân Uyển càng thêm buông lỏng, rất hưởng thụ sự che chở như đại tỷ tỷ của Tống Quân Uyển. Hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế bành lớn, Bạch Tiểu Thuần có hơi khoác lác, một lần nữa miêu tả quá trình mình cứu Tống Khuyết.
Trong đó, hắn trọng điểm nhấn mạnh tác dụng của bản thân, rất có ý nếu không phải vì mình, Tống Khuyết lần này đoán chừng khó thoát khỏi tai kiếp. Đồng thời, ánh mắt cũng lén lút dò xét Tống Quân Uyển.
Tuy nhiều năm không gặp, Tống Quân Uyển vẫn như cũ tuyệt mỹ. Gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ ửng hồng, lông mày lá liễu cong kia như có vẻ đẹp dị dạng. Ánh mắt dịu dàng như nước, phảng phất sóng mắt đang đợi người khác suy đoán, khiến nhịp tim của Bạch Tiểu Thuần cũng gia tốc mấy lần.
Nhất là vóc dáng của Tống Quân Uyển, có lồi có lõm, rất là nóng bỏng. Eo nhỏ thon thả như cây dương liễu kia, tại chỗ mông lại khoa trương phập phồng. Đôi khi toàn thân nàng, tản mát ra mị lực kinh người đồng thời, bởi vì mặc đồ táo bạo, cũng khiến Bạch Tiểu Thuần âm thầm nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, đáy lòng hô to yêu nghiệt. Nội tâm không khỏi đem Tống Quân Uyển và Hồng Trần Nữ ra so sánh, cuối cùng không khỏi không cảm khái, trên dáng người hoàn mỹ, Tống Quân Uyển hơn một bậc.
Hắn cũng phát hiện chính mình có chút không đúng. Hắn suy nghĩ dường như kể từ khi ở trong rừng Man Hoang, bị Hồng Trần Nữ cố ý đạp ngã, chính mình dường như đã khai khiếu…
Dường như nhìn thấy ánh mắt lén lút dò xét mình của Bạch Tiểu Thuần, nhịp tim của Tống Quân Uyển cũng gia tốc một chút. Có thể biểu hiện trên mặt vẫn như cũ tươi cười xinh đẹp, đôi mắt đẹp trông mong này, giả vờ như không biết, thậm chí còn cố ý để vóc dáng mình nhìn càng động lòng người một chút.
Chỉ là chờ nửa ngày, phát hiện Bạch Tiểu Thuần thế mà chỉ là nhìn lén, không có bất kỳ cử động nào khác, Tống Quân Uyển trong lòng cũng có chút nổi nóng, trong mắt có một chút u oán, nhiệt tình cũng phai nhạt đi, thậm chí trên thần sắc đều xuất hiện một chút lạnh nhạt, nhàn nhạt mở miệng.
“Không có chuyện gì ta còn muốn ngồi xuống.”
Bạch Tiểu Thuần nhìn vào mắt, cũng sửng sốt một chút. Hắn suy nghĩ trước đó còn rất tốt, rất nhiệt tình, thế mà thoáng cái đã thay đổi. Hắn cảm thấy khó hiểu đồng thời, nghĩ đến hiện tại đến hỏi chuyện về Hầu tiểu muội, dường như không được tốt…
Thế là, hắn trừng mắt nhìn, thử nói một câu.
“A? Ta đi đây?”
“Không tiễn!” Tống Quân Uyển nghe vậy, đáy lòng không khỏi oán khí càng sâu, liếc Bạch Tiểu Thuần một cái, sau đó hừ một tiếng.
Lần này Bạch Tiểu Thuần thật không nghĩ ra được. Hắn thở dài, cảm thấy phụ nữ thật là sinh vật rất kỳ quái. Hồng Trần Nữ như vậy, Tống Quân Uyển cũng như vậy.
“Chẳng lẽ phụ nữ lớn tuổi đều như vậy?” Bạch Tiểu Thuần rất đồng tình, trong lòng vô hạn tưởng niệm Hầu tiểu muội. Hắn cảm thấy vẫn là Hầu tiểu muội ngoan ngoãn.
“Vậy ta đi thật nhé.” Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mũi, lúc đứng dậy, Tống Quân Uyển tức giận nhắm mắt lại không để ý đến hắn.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút tức giận, hất tay áo, liền muốn rời đi. Nhưng lại tại lúc hắn đi ra 7~8 bước, phía sau truyền đến tiếng của Tống Quân Uyển.
“Lần này muốn ở tông môn bao lâu?”
“Ta cũng không biết, bất quá giải quyết triệt để chuyện tông môn xong, ta muốn đi một chuyến Tinh Không Đạo Cực tông.” Bạch Tiểu Thuần cũng tức giận, cảm thấy Tống Quân Uyển không hiểu thấu. Giờ phút này trả lời một câu, tiếp tục đi đến phía trước.
Tống Quân Uyển nghe vậy mở mắt ra, nhìn xem bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, mắt thấy hắn sắp rời đi. Nhất là nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, nàng ẩn ẩn minh bạch, lấy tu vi và thiên tư của Bạch Tiểu Thuần, Nghịch Hà tông tuy là nhà của hắn, nhưng hắn hiển nhiên không có khả năng vĩnh viễn ở chỗ này. E là một khi rời đi, lần tiếp theo trở về… Lại là rất rất lâu sau đó.
Nghĩ tới đây, nghĩ đến cảm giác khoảng cách dâng lên trong lòng nàng trên chiến trường trước đó, trong mắt Tống Quân Uyển sâu xa có chút giãy giụa. Nàng ẩn ẩn cảm giác, nếu như lần này chính mình không nắm bắt được, như vậy có lẽ… Theo thời gian trôi qua, khoảng cách nguyên lai càng xa, không những cảm giác sẽ phai nhạt, quan hệ của hai người, cũng sẽ dần dần trở thành hồi ức.
Tông môn những năm này bấp bênh, nàng nhìn thấy quá nhiều sinh tử biệt ly. Nàng cũng không biết chính mình có thể đột phá Kết Đan, bước vào Nguyên Anh hay không, cũng không biết mình trong tương lai có hay không có một ngày cũng chiến tử.
Nàng chỉ minh bạch, những năm này, Bạch Tiểu Thuần là người duy nhất, năm đó như vậy đi trêu chọc nàng, mà hết lần này tới lần khác lại không để cho nàng phản cảm. Thậm chí hết lần này đến lần khác, sự việc đã khiến bóng dáng Bạch Tiểu Thuần, thật sâu lưu lại trong đáy lòng nàng.
Nghĩ tới đây, sự giãy giụa trong mắt Tống Quân Uyển hóa thành quyết đoán. Nàng vốn là Ma Nữ của Huyết Khê tông, vốn cũng không phải là tông môn chính đạo như Linh Khê tông.
Giờ phút này có quyết đoán sau, Tống Quân Uyển không còn chần chờ, trong mắt dần dần lộ ra thần thái mê người, duỗi lưng một cái, đem dáng người mỹ hảo thỏa thích triển lộ ra. Tiếng nói cũng đều mang theo một tia khiến người ta sau khi nghe run sợ tê dại cùng lười biếng, thăm thẳm truyền ra.
“Tiểu Thuần, ngươi đến, ta cho ngươi xem thứ gì.”
Tiếng này rơi vào tai Bạch Tiểu Thuần, như có bàn tay nhỏ bé trong lòng hắn vồ một hồi, khiến Bạch Tiểu Thuần toàn thân đều tê một nửa, trong miệng lại hừ một tiếng.
“Không nhìn!” Lời tuy nói như vậy, nhưng bước chân hắn lại dừng lại, đầu cũng không khống chế được quay đi qua, liếc mắt liền thấy được dáng vẻ trêu người duỗi người của Tống Quân Uyển, nội tâm cũng đều cuồng loạn mấy lần, lần nữa thầm hô yêu nghiệt đồng thời cố gắng khống chế hô hấp bình thường.
“Ngoan nào, sao lại không dám đến, ta còn có thể ăn ngươi sao?” Tống Quân Uyển đảo mắt đẹp, hướng về Bạch Tiểu Thuần vẫy tay một cái.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần lại nhảy lên, lại hừ một tiếng.
“Ta sợ ngươi sao?” Bạch Tiểu Thuần vừa trừng mắt, lập tức đi ngay đến bên cạnh Tống Quân Uyển, đứng ở đó, nâng cằm lên, lớn tiếng mở miệng.
“Nói đi, ngươi muốn cho ta xem cái gì.”
Tống Quân Uyển che miệng cười một tiếng, trong mắt thu thủy càng nổi sóng, dường như phảng phất có một đôi móc, khiến Bạch Tiểu Thuần sau khi thấy, hô hấp không khỏi dồn dập một chút. Đúng lúc này, Tống Quân Uyển vỗ túi trữ vật, lập tức có một viên đan dược, xuất hiện ở giữa hai ngón tay nàng.
“Ngươi nhìn, đây là cái gì?”
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, có chút bất mãn. Hắn còn tưởng rằng Tống Quân Uyển muốn cho mình xem cái gì đó… Kết quả lại là một viên đan dược. Giờ phút này đáy lòng lẩm bẩm, nhìn sang sau đó, dựa vào đan đạo tạo nghệ của hắn, cộng thêm nhìn quen mắt, lập tức liền nhận ra.
“Đây là Phát Tình Đan a, ngươi sao lại có…” Bạch Tiểu Thuần vừa mới mở miệng, nói đến đây bỗng nhiên hít vào một hơi. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến Hồng Trần Nữ…
Nhưng vào lúc này… Gương mặt Tống Quân Uyển hồng hồng, có thể ánh mắt lại cực kỳ lớn gan, tay phải càng là nhẹ nhàng…
Bốp!
Đánh giá điểm 9-10 cuối chương để ủng hộ Converter
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.