» Q.1 – Chương 563: Lam Điền ngọc
Thôn Thiên Ký - Cập nhật ngày May 31, 2025
Không ngờ đối phương rất thẳng thắn, trực tiếp cười nói: “Là ta đường đột, xin lỗi, xin lỗi. Ta tên là Lam Điền Ngọc, đến từ ‘Lam Dực Bạo Phong Cốc’. Lam Dực Bạo Phong Cốc quá nhỏ, phỏng chừng ngươi cũng chưa từng nghe nói.”
“Đúng là chưa từng nghe nói. Đại khái ở vị trí nào?” Ngô Dục hỏi.
Thái độ nhiệt tình này của đối phương khiến hắn có chút không quen, dù sao ở đây hắn đã gặp quá nhiều sự lạnh nhạt.
Lam Điền Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Vị trí ư? Đầu tiên là ở phía bắc ‘Nam Thiệm Bộ Châu’, gần ‘Trung Vực Thần Châu’. Lam Dực Bạo Phong Cốc chúng ta không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nhưng cũng truyền thừa rất lâu. Phụ thân ta là Cốc chủ, thực lực cũng không tệ lắm, vì lẽ đó không bị nước láng giềng chiếm đoạt, khà khà.”
Nghe nhắc đến Trung Vực Thần Châu, Ngô Dục chỉ có thể thầm nhủ trời cũng giúp ta.
Đây là một nơi khá gần Trung Vực Thần Châu. Có lẽ chỉ cần ra khỏi đây, hắn liền có thể tiến vào Trung Vực Thần Châu, nói chuyện về Đông Thắng Thần Châu với người ở đó.
Chỉ là làm sao đối phó trưởng bối của Lam Điền Ngọc, Ngô Dục không nghĩ nhiều. Hắn có thể đưa Thái Cổ Tiên Phù từ Đông Thắng Thần Châu cho Lam Điền Ngọc, để hắn chờ đợi một chút ở Thần Châu. Chuyện lớn như vậy, nếu các Cốc chủ Lam Dực Bạo Phong Cốc ý thức được mức độ nghiêm trọng, ắt hẳn sẽ tha thứ cho Ngô Dục.
Hơn nữa, bọn họ chưa chắc đã canh giữ mãi ở vị trí cánh cửa Thái Cổ Tiên Lộ đó.
Có người nói, sau khi bóp nát cánh cửa Thái Cổ Tiên Lộ để trở về vị trí cũ, cũng không nhất định sẽ tiến vào đúng chỗ đó, hơi có chút sai lệch cũng là bình thường.
Tử Phủ Thương Hải Cảnh tầng thứ tám, lại ở gần Trung Vực Thần Châu. Có thể nói, Lam Điền Ngọc đang vui cười trước mắt này hầu như là lựa chọn tốt nhất.
Ngô Dục đã chuẩn bị kỹ càng.
Hiện tại Đạo khí áo giáp của hắn đã hủy diệt, đối phương cũng không dễ dàng suy đoán hắn là người của Viêm Hoàng Cổ Quốc.
Lúc này, đối phương nói: “Ta thấy ngươi một mình ở đây bôn ba, còn đáng thương thật. Hay là ngươi đi cùng ta? Ta tuy bất tài, nhưng cũng có một hai thủ đoạn bảo mệnh. Kẻ tầm thường ở Tử Phủ Thương Hải Cảnh tầng thứ chín cũng chưa chắc là đối thủ của ta. Hơi bảo vệ ngươi một chút, không có vấn đề gì. Đúng rồi, ngươi còn chưa giới thiệu chính mình đây.”
Câu nói này của đối phương khiến Ngô Dục cảnh giác.
Hắn nói kẻ tầm thường ở Tử Phủ Thương Hải Cảnh tầng thứ chín đều không phải đối thủ của hắn, hiển nhiên hắn không phải một Tử Phủ tầng thứ tám phổ thông! Hẳn là người mang tuyệt kỹ gì đó, phỏng chừng gần giống Vu Sơn Huyết Ly, cũng thuộc về loại người dù ở tầng thứ tám nhưng có thể đánh tan Hà Thái Quân tầng thứ chín.
Hơn nữa, đối phương đối với mình cũng không có ác ý, còn quan tâm đến an nguy của mình. Trong Thái Cổ Tiên Lộ này, có thể nói, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Ra tay với hắn, thứ nhất có nguy hiểm, thứ hai Ngô Dục rất khó làm được việc tính toán một người đối xử tốt với mình. Điều này khiến hắn có chút hổ thẹn, rất nhanh từ bỏ lựa chọn ban đầu. Hắn vẫn còn có thời gian và cơ hội nhất định, không cần thiết phải ra tay ngay bây giờ, hơn nữa lại là ra tay với một người vừa gặp mặt đã đối xử nhiệt tình với mình. Điều này không phù hợp nguyên tắc của hắn.
Hơn nữa, hắn còn có phương thức xử lý tốt hơn.
Nếu đối phương thẳng thắn, hắn liền càng thẳng thắn hơn, trực tiếp nói với đối phương: “Ta cũng không phải người của Viêm Hoàng Cổ Vực. Không biết ngươi có từng nghe nói về ‘Đông Thắng Thần Châu’ ở phía đông Viêm Hoàng Cổ Vực, ngoài mười chín châu thiên hạ?”
Đối phương cả kinh, mắt trợn thật lớn, tiến đến gần hỏi: “Ngươi nói, nhưng là cái kia ‘Phong Ma Chi Châu’? Phong ấn cái Ma Tổ đã từng lật đổ Diêm Phù thế giới vào năm nguyên trước, cuối cùng bị Thiên Đình phái thiên binh thiên tướng tiêu diệt sao? Nuốt Tiên Ma Tổ?”
“Là Thôn Thiên Ma Tổ.”
“Ồ đúng, chính là Thôn Thiên Ma Tổ này! Có người nói các thần tiên dùng ‘Ba Kỷ Nguyên Sát Trận’, bỏ ra ba nguyên thời gian mới triệt để giết diệt hắn! Đông Thắng Thần Châu sở dĩ càng ngày càng hoang vu, hình như cũng là vì Thôn Thiên Ma Tổ chết ở nơi đó mà ảnh hưởng đến số mệnh.”
Nói tới đây, Lam Điền Ngọc rất kích động, hiển nhiên hắn cảm thấy rất hứng thú với điển cố này. Lúc này, hắn liền đứng trước mặt Ngô Dục, trợn mắt nhìn Ngô Dục, thở dài nói: “Không ngờ ta Lam Điền Ngọc còn có thể nhìn thấy người đến từ Đông Thắng Thần Châu! Đông Thắng Thần Châu bên kia cũng có lối vào Thái Cổ Tiên Lộ sao? Sao ta chưa từng nghe nói?”
“Chỉ có một cái.” Đối phương quá nhiệt tình, Ngô Dục nói tới đây, kỳ thực đã có rất lớn hy vọng.
Lam Điền Ngọc nói: “Mới có một cái, thảo nào ta không biết, cũng không làm sao truyền thuyết. Thảo nào ngươi mới ở Tử Phủ Thương Hải Cảnh tầng thứ tư đã có thể tới được nơi này. Ta nghe nói Đông Thắng Thần Châu bên kia hiện tại hoang vu đến không ra hình thù gì. Đừng nói là thành tiên, chính là hơn vạn năm qua, đến một ‘Tam Tai Vấn Đạo Cảnh’ cũng chưa từng xuất hiện.”
Điều này đúng là sự thật.
Ngô Dục không kéo dài những chuyện này, ánh mắt hắn nghiêm túc, nói: “Ta gọi Ngô Dục. Kỳ thực lần này ta đến Thái Cổ Tiên Lộ, ngoài rèn luyện ra, còn gánh vác nhiệm vụ liên quan đến sự tồn vong của thần châu, thậm chí có quan hệ trọng đại với Viêm Hoàng Cổ Vực. Ở đây không có bao nhiêu người đồng ý lắng nghe ta nói. Không biết Lam huynh, có thể nghe ta giảng giải từ đầu đến cuối được không?”
“Còn có trọng trách tồn vong ư? Mau nói đi, ta rửa tai lắng nghe!” Lam Điền Ngọc cả kinh một phen, nhưng vẫn dành cho Ngô Dục đủ sự tôn trọng.
Ngô Dục liền rất tin tưởng, đem chuyện đã từng nói với Khương Kỳ Quân từ đầu đến cuối, kể lại cho Lam Điền Ngọc. Lam Điền Ngọc nghe xong thì sắc mặt chấn động. Sau khi Ngô Dục nói xong, sắc mặt hắn trắng bệch, nói: “Nói cách khác, nếu như trong hơn mười tháng tới không ai đến giúp đỡ, mà các cường giả bên các ngươi lại không thể đưa ra hai Khôi Lỗi Thôn Thiên Ma Tổ kia, thì Thôn Thiên Ma Tổ sẽ Trọng sinh sao?”
“Không sai.” Ngô Dục rất cảm động. Phản ứng của Lam Điền Ngọc quả thực khác xa Khương Kỳ Quân một trời một vực.
Được Ngô Dục khẳng định trả lời chắc chắn, Lam Điền Ngọc sốt ruột đến xoay quanh, sốt sắng nói: “Chuyện này không phù hợp đạo lý a! Lẽ nào thần tiên cũng phạm sai lầm? Nói là ‘Ba Kỷ Nguyên Sát Trận’ cẩn thận như vậy, làm sao có khả năng không tru diệt được Thôn Thiên Ma Tổ đó chứ? Lão quái vật này mạng già cứ cứng như vậy sao? Không được, mặc kệ chuyện này có phải thật hay không, ta đều phải nói cho cha ta biết, để cha ta truyền bá ra ngoài.”
“Nếu như ngươi sau khi rời khỏi Thái Cổ Tiên Lộ có thể làm như thế, ngươi, cha ngươi, và Lam Dực Bạo Phong Cốc đều sẽ công đức vô lượng.” Ngô Dục ánh mắt đỏ đậm, nói.
Cùng là hoài nghi Ngô Dục, Khương Kỳ Quân thì tỏ vẻ xem thường, còn Lam Điền Ngọc lại nói, mặc kệ điều này có phải thật hay không, hắn đều muốn truyền bá ra ngoài, đều phải nói cho phụ thân để phòng vạn nhất.
“Ta phải rời đi ngay bây giờ sao? Hình như vẫn còn một khoảng thời gian mà. Không cần gấp gáp như vậy. Người đầu tiên đến Đông Thắng Thần Châu nhiều nhất cũng sẽ không quá một tháng, thời gian vẫn còn nhiều lắm. Ta phải làm sao đó để càng nhiều người biết tin tức này mới được. Ta có thể không vội đi ra ngoài được không? Dù sao đi nữa, tiến vào Thái Cổ Tiên Lộ một lần thật sự không dễ dàng gì, cha ta cũng đã tốn không ít tiền của…”
Lam Điền Ngọc vẻ mặt đau khổ nói.
Xác thực, vẫn còn thời gian.
Hắn có ý nghĩ lập tức rời đi Thái Cổ Tiên Lộ, Ngô Dục liền đủ cảm kích hắn.
“Mời ngươi làm hết sức truyền đạt tin tức này cho càng nhiều người. Đa tạ. Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, ngày sau như có chỗ nào cần giúp đỡ, Ngô Dục tuyệt đối sẽ không từ chối việc nghĩa.” Hắn chắp tay, cực kỳ trịnh trọng nói.
“Nhanh đừng nghiêm túc như vậy. Thiên hạ tồn vong, chính là trách nhiệm của tu sĩ chúng ta. Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách.” Lam Điền Ngọc nói.
Kết quả tốt nhất là dựa vào hắn và mình, tiếp tục truyền bá tin tức, khiến người trong Thái Cổ Tiên Lộ đều biết chuyện này. Rồi sẽ có người rời khỏi Thái Cổ Tiên Lộ, tin tức cũng sẽ được truyền ra ngoài. Dù cho có chuyện ngoài ý muốn, tổng sẽ có người tin tưởng và đồng ý đến Thần Châu xem xét! Dù sao, chuyện này quan hệ trọng đại.
“Nếu như ngươi gặp phải ta trước khi Lôi Nguyên Tinh Thú Vương xuất hiện thì tốt rồi. Ta chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người biết. Lần tranh đấu đó, trực tiếp có hơn trăm người bị ép rời khỏi Thái Cổ Tiên Lộ. Nếu như bọn họ biết tin tức này, lúc này Viêm Hoàng Cổ Vực nói không chừng đều đã truyền ra.” Lam Điền Ngọc tiếc hận nói.
“Dĩ nhiên có hơn trăm người bị ép rời đi sao?” Ngô Dục lúc đó cũng ở gần đó.
“Đúng vậy, ta cũng không đến tham gia trò vui, trốn rất xa nên mới may mắn sống sót. Lần này bị Lôi Nguyên Tinh Thú Vương bức đi, cũng không ít Nguyên Thần Hóa Hình Cảnh.”
“Cuối cùng kết quả thế nào?” Ngô Dục vẫn muốn biết.
“Ta cũng không rõ ràng. Lúc đó quá hỗn loạn, hình như Lôi Nguyên Tinh Thú Vương bị giết, thế nhưng lại không biết là ai đã cướp đi khối lôi nguyên cổ tinh thạch to lớn kia. Ta hỏi người khác, cũng không ai biết. Khẳng định là có người đã đoạt được bảo vật rồi ẩn mình đi. Dù sao, bảo bối này dù có mang ra ngoài cũng sẽ gây ra tranh chấp, người ẩn mình đi quả thực rất thông minh. Đáng tiếc, từ đó về sau, các loại Lôi Nguyên Tinh Thú, Thủy Nguyên Tinh Thú, vân vân, trong thương hải này đều như hoàn toàn biến mất, rất khó tìm lại được. Những người còn ở lại đây hiện tại đều đã tìm mười mấy ngày rồi, hình như cũng không có động tĩnh gì. Quan trọng là, chúng ta hình như lại bị nhốt trong biển sâu này, căn bản không có cách nào rời đi.”
“Đương nhiên, có lẽ đã có người rời đi rồi, nhưng phần lớn người vẫn còn ở lại đây, đều giống ta, trở thành con ruồi không đầu.”
Đây chính là hiện trạng.
Nói tới đây, Lam Điền Ngọc nói: “Ta phải mau chóng tìm người, để bọn họ truyền việc này đi. Ngươi đi cùng ta hay là chúng ta phân công nhau hành động? Phân công nhau hành động, hiệu suất sẽ cao hơn một chút, cũng có thể tránh cho việc đột nhiên gặp phải chuyện gì đó, khiến chúng ta cùng nhau bị tóm gọn, tin tức kia liền đứt đoạn.”
“Vậy thì phân công nhau hành động đi.” Ngô Dục suy nghĩ một chút. Đi cùng hắn, bản thân mình cũng không cách nào đi rèn đúc Kim Cương Bất Hoại Thân Thể.
Có Lam Điền Ngọc một người như vậy giúp đỡ mình, hắn liền càng yên tâm. Nếu nói nhiệm vụ của Viêm Hoàng Thành Chủ giao cho mình có một trăm phần trăm, thì kỳ thực hiện tại đã hoàn thành ít nhất năm mươi phần trăm. Ít nhất sau khi Lam Điền Ngọc ra ngoài, sẽ nói với phụ thân hắn, hơn nữa hắn cũng sẽ nói cho những người khác. Tuy rằng không biết bên ngoài sẽ phản ứng thế nào, nhưng lạc quan mà nói, loại đại sự diệt thế này, luôn có người để bụng.
Đương nhiên, Ngô Dục muốn hoàn thành một trăm phần trăm!
Hắn vẫn còn thời gian.
“Ngô Dục, cho ngươi Bản Vĩ Phù của ta, bất cứ lúc nào có thể liên hệ. Ngươi cũng cho ta một ít.”
Bản Vĩ Phù tuy rằng không thể truyền ra ngoài, thế nhưng ở khoảng cách gần, trong thương hải này vẫn có thể liên lạc lẫn nhau.
Ngô Dục cấp tốc trao đổi Bản Vĩ Phù với hắn. Lam Điền Ngọc lúc này mới yên tâm vội vàng rời đi. Có thể thấy, chuyện này hắn nhất định sẽ để bụng.
“Gặp phải người tốt.” Ngô Dục nhìn theo bóng hắn rời đi, không nhịn được cảm khái.
Lam Điền Ngọc cũng có một vài bằng hữu, phỏng chừng hiện tại đang liên hệ những bằng hữu kia.
Chuyện như vậy, khi truyền bá ra ngoài, người biết sẽ càng ngày càng nhiều, Ngô Dục cũng càng ngày càng yên tâm.
Chẳng qua, hắn vẫn không thả lỏng, tiếp tục bước lên hành trình.