» Q.1 – Chương 338: Chung chiến
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 31, 2025
Tô Bạch Y một đường tiến về phía trước theo con đường thông ra bên ngoài của thiên ngục, cuối cùng vung một chưởng mở tung song sắt trên đỉnh, thả người nhảy lên, thoát khỏi thiên ngục. Lâu ngày không thấy ánh nắng, hắn cảm giác có chút hoa mắt. Chậm rãi mở mắt ra sau một lúc, hắn lại phát hiện xung quanh mình đã bị người vây kín.
Hóa ra, lối ra của thiên ngục chính là sơn trang nằm ở đỉnh Doanh Châu.
Lữ Phàm Tiên, Lữ Hạo Tiên cùng những cao thủ còn lại đều nhìn chằm chằm Tô Bạch Y. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến có người có thể thoát khỏi thiên ngục. Tô Bạch Y cũng sững sờ. Hắn cũng không ngờ rằng vừa thoát ra đã chạm mặt nhiều đối thủ như vậy. Hắn vừa nhìn thấy Lữ Hạo Tiên, lập tức đưa tay hỏi: “Kiếm của ta đâu?”
Lữ Hạo Tiên cau mày nói: “Ngươi là thế nào chạy đến?”
“Nào có lắm lời như vậy, kiếm của ta đâu!” Tô Bạch Y gầm thét một tiếng, mấy người của Doanh Châu định tiếp cận hắn đều bị hắn chấn văng ra ngoài.
Lữ Hạo Tiên lắc đầu nói: “Sao mà mỗi lần gặp ta, ngươi đều hỏi ta muốn kiếm.”
Trong một cung điện vắng vẻ phía dưới, bỗng nhiên có người đẩy cửa đi ra. Hắn toàn thân áo trắng, khí vũ bất phàm, trong tay cầm một thanh trường kiếm óng ánh sáng loáng, chính là thanh Quân Niệm Kiếm làm từ huyền băng. Hắn khẽ thở dài: “Có lẽ ngay từ đầu, đã sai rồi.” Hắn khẽ vung tay, Quân Niệm Kiếm liền bay vút lên hướng đỉnh núi.
Tô Bạch Y bỗng nhiên cảm nhận được khí tức của Quân Niệm Kiếm, hắn lập tức quay đầu. Chỉ thấy Quân Niệm Kiếm từ trên trời giáng xuống, bất ngờ lao tới phía hắn. Hắn khẽ vươn tay, nắm lấy Quân Niệm Kiếm. Tô Bạch Y quay người lại lần nữa nhìn về phía Lữ Hạo Tiên: “Lữ Huyền Thủy ở nơi nào! Hắn giấu sư tỷ của ta ở đâu!”
Lữ Phàm Tiên nhẹ nhàng nâng tay: “Giết hắn!”
Lệnh vừa ban ra, đám người ồ ạt xông lên. Nhưng Tô Bạch Y chỉ khẽ vung trường kiếm, liền có mấy người bay văng lên. Trong số đó, rất nhanh có người nhận ra bộ kiếm pháp ẩn chứa hàn ý cực hạn này: “Đây là Tô Hàn kiếm pháp năm đó!”
“Cái gì mà tiên nhân Doanh Châu, không chịu nổi một kích!” Tô Bạch Y cười lạnh nói.
Mà sơn trang bên ngoài, Tạ Vũ Linh cũng rốt cục đăng đỉnh.
Hắn nhìn cánh cửa lớn đóng chặt của sơn trang, xoa mồ hôi trên trán, thở ra một hơi dài.
“Đáng tiếc a.” Trong doanh địa, Hiên Viên Lạc Hạ uống một ngụm rượu, sau đó lại đem rượu trong hồ lô vẩy xuống đất: “Tạ Tam quả thực rất dũng cảm, còn dũng cảm hơn cả những kẻ như chúng ta. Nhưng cũng chỉ có thể đến đây thôi. Cái dũng của thất phu, cuối cùng chỉ hóa thành bụi đất mà thôi.”
Đông Phương Vân Ngã cười lạnh nói: “Tạ Tam là minh hữu của chúng ta, mà Hiên Viên chưởng môn trong lòng, lại chỉ muốn hắn chết đi!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha, Tạ Tam! Ngươi nghe thấy chưa! Ngươi đó là cái dũng của thất phu!” Bỗng nhiên, một tiếng cười vang như sấm sét nổ lên. Hơn phân nửa đệ tử các môn phái dưới chân núi chỉ vừa nghe thấy tiếng cười lớn kia đã vội bịt tai, quỳ rạp xuống đất, còn các cao thủ của các phái khác thì đều cau chặt lông mày.
Đến cả Tạ Tam đang đứng trên ngọn núi kia cũng toàn thân run lên.
“Là ai!” Hiên Viên Lạc Hạ phẫn nộ quát: “Đang giả thần giả quỷ!”
“Giả thần giả quỷ? Không, ta chính là quỷ đây. Ác quỷ bò ra từ lòng đất!” Một thanh trường đao vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống giữa doanh địa. Một luồng đao khí cường đại trong nháy tức san phẳng khu vực doanh địa phụ cận. Sau đó, một nam tử khôi ngô rơi xuống trên chuôi đao, hai tay khoanh trước ngực, ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới.
“Phong Tả Quân!” Thiên Hiểu Vân Cảnh, Học Cung cùng Ác Ma Thành đều vui mừng khôn xiết: “Ngươi còn sống!”
Phong Ngọc Hàn càng thêm kích động đến hoa mắt chóng mặt, cười mắng: “Ngươi tiểu tử thối này! Ngươi tiểu tử thối này!”
“Là ngươi? Ngươi còn sống!” Hiên Viên Lạc Hạ lui về sau ba bước.
“Là ta. Ta còn sống!” Phong Tả Quân khóe miệng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ miệt thị: “Ta sẽ không chết, bởi vì ta còn muốn lên núi.”
Tạ Tam công tử đang đứng trên ngọn núi kia vừa quay đầu nhìn xuống dưới núi. Nửa câu nói sau của Phong Tả Quân nói rất lớn tiếng, là cố ý để Tạ Vũ Linh, người đã đứng trên đỉnh núi, cũng có thể nghe thấy.
Phong Tả Quân ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên núi.
Hai người cách nhau rất xa, nhưng cả hai đều biết, bọn hắn đang nhìn về phía đối phương.
Tạ Vũ Linh bỗng nhiên bật khóc, hắn gục đầu xuống, đưa tay lau nước mắt, bả vai hơi co rút.
“Cả đời này, không ngờ còn có thể gặp ngươi khóc một lần, không uổng công sống cuộc đời này.” Phong Tả Quân từ trên chuôi đao nhảy xuống, đồng thời tay nắm chặt chuôi đao, rút thanh đại đao ra: “Các ngươi, tránh ra!”
Không ai dám nói gì, đến cả Hiên Viên Lạc Hạ cũng phải cắn răng nhường đường. Rất nhiều người trong số bọn họ từng chứng kiến đao pháp của Phong Tả Quân, cho dù chưa chứng kiến, cũng từng nghe qua trận chiến ở Thập Lý Lang, nghe qua “tai tiếng” của thiếu tông chủ Phong gia. So với những người ở doanh địa trên núi kia, con người này tuy là đệ tử chính phái, nhưng tác phong làm việc lại càng vô lễ và vô lý hơn!
“Tả Quân, cẩn thận!” Phong Ngọc Hàn trầm giọng nói.
“Yên tâm đi, phụ thân, trận chiến này của ta nhất định phải kinh thiên động địa!” Phong Tả Quân vung thanh cự đao này lên, tại chỗ xoay tròn ba vòng, sau đó trực tiếp ném thanh cự đao về phía đỉnh núi. Hắn cấp tốc bước ra ba bước về phía trước, rồi nhảy lên một cái, một tay nắm lấy chuôi đao, cả người liền theo cự đao kia bay thẳng lên đỉnh núi.
Đao phong những nơi đi qua, không còn ngọn cỏ!
Đám người giữa sân nhìn trợn mắt hốc mồm, trong lòng chỉ có bốn chữ —— Như vậy cũng được sao?
Cách đó không xa trên núi cao, Đạo Quân cười cười: “Tiểu tử này, vẫn là như thế làm loạn.”
Mặc Trần vỗ tay reo lên: “Tốt quá tốt quá, Phong đại ca thật sự không chết, ta đã biết hắn sẽ không chết mà.”
“Đúng vậy, có những người ngươi sẽ cảm thấy, hắn sẽ không chết đơn giản như vậy. Nếu hắn thật sự chết, thì cũng phải ở một nơi không tầm thường.” Đạo Quân khẽ dừng một chút: “Tỉ như ngọn Doanh Sơn này.”
Mặc Trần lắc đầu, ánh mắt kiên quyết: “Không, lần này, ai cũng sẽ không chết!”
Đạo Quân ngẩn người, nhìn Mặc Trần bỗng nhiên có biến hóa trên người, trong lòng vui mừng, cười nói: “Dường như trong mấy người, ngươi thích nhất vị Phong đại ca này.”
“Đúng vậy, bởi vì hắn khiến ta nhớ lại ngày trước.” Mặc Trần bước một bước về phía trước.
Chỉ trong mấy hơi thở, Phong Tả Quân liền rơi xuống bên cạnh Tạ Vũ Linh. Hắn khiêng đại đao lên vai, một tay đè đầu Tạ Vũ Linh xuống: “Đừng khóc, mất mặt lắm.”
Tạ Vũ Linh ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: “Ngươi làm thế nào sống sót?”
“Ta còn nhớ ước định của chúng ta. Trước khi hoàn thành, ta sẽ không chết.” Phong Tả Quân nhìn cánh cửa lớn đóng chặt phía trước: “Những người dưới núi kia nói ngươi một mình lên núi, là cái dũng của thất phu. Hôm nay, ta liền muốn nói cho bọn hắn.”
“Đây là…”
“Quân tử chi khí!”
Thanh âm vang vọng trong núi, mọi người dưới núi không khỏi động dung.
“Thật cho rằng sơn môn Doanh Sơn dễ phá như vậy sao, một người hay hai người thì khác biệt gì!” Hiên Viên Lạc Hạ hung tợn nói.
“Hiên Viên chưởng môn.” Một trưởng lão của Vạn Pháp Môn cuối cùng cũng không thể nhìn nổi nữa, đứng ra nói: “Sơn môn Doanh Sơn có lẽ hôm nay thật sự không thể phá được, nhưng từ nay về sau mấy chục năm giang hồ, sẽ vĩnh viễn chỉ nhớ hai người trẻ tuổi này, mà không nhớ đến chúng ta. Đúng như lời bọn hắn nói, đây là quân tử chi khí, đáng giá mỗi người trong giang hồ kính trọng!”
“Nếu đại môn không mở, vậy liền từ chính chúng ta bổ ra vậy.” Phong Tả Quân giơ trường đao lên, chỉ vào cánh cửa lớn đang đóng chặt kia.
“Tựa hồ mỗi lần đều là như vậy.” Tạ Vũ Linh rút thanh kiếm gỗ bên hông.
“Ta cảm thấy ngay lúc này, chúng ta đều đang nghĩ một chuyện.” Phong Tả Quân nhìn thoáng qua Tạ Vũ Linh.
Hai người đồng thời nói một câu: “Nếu hắn cũng ở đây thì tiện quá.”
Vừa dứt lời, bên trong sơn trang bỗng nhiên dâng lên một luồng kiếm khí mãnh liệt bá đạo. Đại môn lập tức bị luồng kiếm khí kia chém vỡ nát, ầm vang đổ xuống đất. Bên trong sơn trang ánh lửa ngút trời, có một người đứng ở cửa ra vào. Trên người bạch bào của hắn đã rách nát không chịu nổi, tóc tai bù xù, trên mặt dính đầy tro, trông vô cùng chật vật. Nhưng người này lại nhếch miệng cười vô cùng phách lối. Hắn khiêng kiếm trên vai, nhìn hai người bên ngoài sơn trang, cười nói: “Người các ngươi nói ——”
“Thế nhưng là ta?”
“Tô Bạch Y!”