» Q.1 – Chương 310: Song tuyệt
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025
Lữ Thiên Nhàn lại vung vẩy cây cần câu trong tay, hắn hơi sốt ruột nhếch miệng: “Tốc chiến tốc thắng!” Vừa dứt lời, hắn liền thả người nhảy vọt về phía Phong Tả Quân.
Phong Tả Quân cười lạnh một tiếng, nghiêng người né tránh lưỡi câu kia, sau đó vung đao chém về phía Lữ Thiên Nhàn: “Chiêu số giống vậy, dùng hai lần với ta thì vô ích!”
Lữ Thiên Nhàn đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên kim đao, sau đó tay phải hất lên, lưỡi câu kia liền bay ngược lại, nhằm thẳng vào ót Phong Tả Quân. Tạ Vũ Linh vung Phù Tô Phiến trong tay, chặn đứng lưỡi câu kia. Sau đó hắn lại vung tay, trường kiếm bên hông tuốt vỏ lao ra, buộc Lữ Thiên Nhàn phải thu cần né tránh. Tạ Vũ Linh trước tiên thu hồi Phù Tô Phiến, rồi lại cầm lấy trường kiếm: “Ta tới đối phó hắn, ngươi đi đối phó kẻ khác.”
Phong Tả Quân nhẹ gật đầu, hiểu ý Tạ Vũ Linh. Bởi vì Tạ Vũ Linh có Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông, cần câu của Lữ Thiên Nhàn đối với hắn mà nói không có tác dụng quá lớn. Hắn nhìn về phía Lữ Thiên Thương, Lữ Thiên Thương sờ tấm lưới đánh cá mang bên hông: “Năm đó sư phụ của các ngươi trên tay chúng ta cũng chẳng lấy được lợi lộc gì.”
“Năm đó sư phụ của chúng ta, cũng chỉ ở độ tuổi như chúng ta bây giờ. Năm đó bọn họ, cũng chưa từng e ngại các ngươi!” Phong Tả Quân xông lên trước, vung đao chém xuống Lữ Thiên Thương.
Lữ Thiên Thương vươn tay một chưởng, trực tiếp nắm lấy trường đao của Phong Tả Quân. Hắn cười nói: “Hảo đao pháp!”
Phong Tả Quân khẽ nhíu mày, vội vàng rút đao lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước. Lữ Thiên Thương vung một chiêu “Cổ Tay Chặt” xuống, trực tiếp để lại một đạo huyết ấn trên người hắn. Nếu Phong Tả Quân vừa rồi chậm thêm một chút, e rằng đã bị mở ngực phá bụng.
“Đúng là ‘Cổ Tay Chặt’!” Phong Tả Quân xoay người một cái, phất tay chém ra hơn mười đao.
Lữ Thiên Thương song chưởng cùng lúc vung lên, thoáng chốc đã qua hơn mười chiêu với Phong Tả Quân.
Một bên khác, Tạ Vũ Linh bị Lữ Thiên Nhàn một chưởng đánh lui, đụng vào lưng Phong Tả Quân. Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: “Cẩn thận tấm lưới đánh cá của hắn.”
“Nhiều chuyện, biết rồi!” Phong Tả Quân nhếch miệng, lại cầm đao chém tới.
“Đao pháp của ngươi rất tốt, nhưng vẫn còn non nớt một chút.” Lữ Thiên Thương phất tay ngăn cản, “Nếu các ngươi nguyện ý đầu nhập môn hạ Doanh Châu chúng ta…”
“Lão tử Thiên Hiểu Vân Cảnh thiếu tông chủ, đời này đệ nhất nhân của học cung, muốn ta làm tiểu đệ của ngươi ư!” Phong Tả Quân một cước đá vào ngực Lữ Thiên Thương, “Lão tử đời này chỉ coi một người là tiểu đệ, đó chính là sư tỷ của ta!”
“Ngươi bất kể thế nào vuốt mông ngựa, sư tỷ thích cũng là Tô Bạch Y.” Tạ Vũ Linh châm chọc nói.
“Ta nhổ vào! Ta muốn làm tùy tùng của sư tỷ là bởi vì ta thèm khát mỹ mạo của nàng sao?” Phong Tả Quân tại không trung một cái xoay người hoa mỹ, sau đó một đao bổ xuống, “Là bởi vì thực lực của sư tỷ khiến ta tin phục!”
Lữ Thiên Thương duỗi song chưởng muốn lần nữa nắm chặt đao này, nhưng lại trực tiếp bị Phong Tả Quân đánh cho lún sâu ba thước. Hắn giật mình: “Vì sao?”
“Đồ đần, ta nhưng vẫn chưa dùng ra toàn lực đâu.” Phong Tả Quân lại tung một đao hướng về phía Lữ Thiên Thương chém ngang, “Bá Đao, Phá Phong Thức!”
Lữ Thiên Thương lông mày hơi nhíu lại, thò tay nắm lấy lưới đánh cá bên hông, trực tiếp tát tới Phong Tả Quân.
“Đang chờ ngươi chiêu này!” Phong Tả Quân cầm đao mãnh liệt lùi lại, phẫn nộ quát: “Tạ Vũ Linh!”
Một bên khác, Tạ Vũ Linh áp sát Lữ Thiên Nhàn, sau đó xoay người đi tới phía sau Lữ Thiên Nhàn, hai tay vừa nhấc trực tiếp giữ chặt hắn.
“Cút đi!” Lữ Thiên Nhàn vận khởi toàn thân chân khí, ý đồ chấn khai Tạ Vũ Linh.
Tạ Vũ Linh dưới chân nhẹ nhàng xoay tròn, hiện ra một đóa hoa sen, sau đó vung Lữ Thiên Nhàn về phía Phong Tả Quân.
Cuối cùng, tấm lưới đánh cá kia trực tiếp bao lấy Lữ Thiên Nhàn, thu lại rồi trùm hắn xuống mặt đất. Lữ Thiên Nhàn rơi vào trong đó không thể động đậy, mắng Lữ Thiên Thương: “Ngươi đối ta dùng Thiên La Địa Võng làm gì!”
Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu một cái.
Lữ Thiên Thương nhướng mày, trong lòng dâng lên một tia dự cảm bất tường. Hắn vội vàng xông lên trước quát: “Lữ Thiên Nhàn, cẩn thận!”
“Phanh” một tiếng, Tạ Vũ Linh rơi xuống trước mặt hắn, vận khởi toàn thân công lực một chưởng đánh Lữ Thiên Thương bay trở lại.
Một bên khác, Phong Tả Quân đã cầm đao đi tới: “Cả đời này ta dù đã trải qua không ít sinh tử chi chiến, nhưng rất ít giết người. Bất quá tất cả mọi thứ đều nói cho ta biết, các ngươi, nhất định phải giết!” Vừa nói xong, Tuyết Lạc Đao đã rơi xuống, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Lữ Thiên Nhàn.
“Ngươi!” Lữ Thiên Nhàn ọe ra một ngụm máu tươi, duỗi ngón tay về phía Phong Tả Quân, “Dám giết ta.”
“Có gì không dám? Thật làm chính mình là tiên nhân rồi?” Phong Tả Quân rút trường đao ra, nhẹ nhàng hất lên, vứt bỏ máu tươi trên đao.
“Thiên Nhàn!” Lữ Thiên Thương thay đổi vẻ bình tĩnh trầm ổn thường ngày, như điên mà muốn xông tới, nhưng đều bị Tạ Vũ Linh cản trở lại.
“Thật xin lỗi, nhưng không có cách nào.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt đáp.
Lữ Thiên Nhàn nằm trên mặt đất, nói ra câu nói cuối cùng kia rồi tắt thở. Phong Tả Quân nhìn hắn một cái, đi lên trước: “Như vậy, liền chỉ còn lại một mình ngươi.”
“Thật sao?” Một giọng nói băng lãnh vang lên bên tai Phong Tả Quân.
“Ai!” Phong Tả Quân kinh hãi đến ướt đẫm mồ hôi lạnh, vô ý thức liền muốn vung đao, nhưng một bàn tay đã xuất hiện kẹp lấy cổ hắn. Sau đó Phong Tả Quân liền bị nặng nề hất lên, trực tiếp bay ra ngoài, đụng gãy mười cây đại thụ mới ngừng lại được.
“Phong Tả Quân!” Tạ Vũ Linh thấy thế lập tức rút lui đến bên cạnh Phong Tả Quân.
Phong Tả Quân nằm trong vũng máu, toàn thân quần áo đã vỡ vụn. Hắn miễn cưỡng vươn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, thở hồng hộc nói ra: “Người này rất lợi hại.”
Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, nhìn về phía người áo trắng mới xuất hiện ở đó. Trang phục của hắn cùng Lữ Thiên Nhàn, Lữ Thiên Thương giống nhau như đúc, mái tóc màu đỏ, nửa gương mặt được che bằng ngân giáp, hẳn cũng là người Doanh Châu.
“Vân Tiên đại nhân.” Lữ Thiên Thương cúi đầu nói.
Người tóc đỏ cúi đầu nhìn Lữ Thiên Nhàn trên đất, trầm giọng nói: “Hắn chết rồi.”
Lữ Thiên Thương nắm chặt nắm đấm: “Là đệ tử vô năng.”
“Hắn chết rồi, chỉ có thể là hắn vô năng. Lữ Hạo Tiên sao lại không ở đây?” Người tóc đỏ hỏi.
“Hạo Tiên đại nhân đã mang theo thân thể vị tiên nhân kia đi trước trở về Doanh Châu rồi.” Lữ Thiên Thương trả lời.
“Được.” Người tóc đỏ nhẹ gật đầu.
Tạ Vũ Linh dìu Phong Tả Quân đứng lên, thấp giọng nói: “Người này chúng ta không phải là đối thủ, chạy!”
“Chạy?” Người tóc đỏ chẳng biết lúc nào đã bất ngờ tới trước mặt bọn họ, “Sợ là không thể.”
Tạ Vũ Linh cảm thấy một áp lực đáng sợ, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi. Hắn đẩy Phong Tả Quân đang bị thương về phía sau, chân trên mặt đất nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn.
“Tam Hoa Tụ Đỉnh?” Người tóc đỏ duỗi ngón tay nhẹ nhàng búng ra.
Đóa hoa sen vừa hiện ra dưới chân Tạ Vũ Linh lập tức băng liệt. Trên đỉnh đầu Tạ Vũ Linh, một đóa hoa sen mà người thường không thể nhìn thấy cũng trong nháy mắt tàn lụi. Hắn trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, nặng nề bắt đầu thở hồng hộc.
“Ta gọi Lữ Vân Tiên.” Người tóc đỏ chậm rãi đi lên trước, “Chính là Hữu Tôn Sứ của Doanh Châu. Hôm nay hai ngươi sẽ bỏ mạng tại đây.”