» Q.1 – Chương 291: Mưa kiếm

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025

Tô Bạch Y khi còn dưới chân núi từng nghe qua một câu ngạn ngữ rằng: “Trong núi không biết tuế nguyệt dài, thế nhưng nhân gian trăm năm tang thương.” Giờ đây, trong quãng thời gian này, hắn mới thực sự cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của những lời ấy.

Mỗi ngày vào ban ngày, hắn ngay tại vách núi kia nhảy xuống hết lần này đến lần khác; đến đêm, lại uống một bát trà xanh do Tô Tỏa Mạc nấu rồi ngủ say tít thò lò. Ngày thứ hai thức dậy, toàn thân hắn đau nhức như xương cốt muốn đứt rời. Hắn ăn một đóa tuyết liên để khôi phục tinh lực, rồi tiếp tục luyện công. Ngày qua ngày, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Tô Bạch Y mỗi lần từ vách đá hạ xuống, đã không còn kinh hoàng như ban đầu, ngược lại trở nên vô cùng thản nhiên. Thậm chí, hắn đã có thể cảm nhận được vết tích phong lưu chuyển trong sơn cốc ngay khi đang rơi. Cho đến hôm nay, hắn lựa chọn rút kiếm.

Quân Ngữ Kiếm đã hồi lâu chưa từng xuất vỏ. Mấy ngày nay, mỗi lần hạ xuống, Tô Bạch Y chỉ đơn thuần thuận gió mà xuống. Dù tay hắn mỗi lần đều đặt trên chuôi kiếm, nhưng chưa bao giờ rút kiếm ra.

Nhưng hôm nay, Tô Bạch Y cuối cùng đã có một tia lòng tin.

Tô Bạch Y mở mắt, theo trận gió kia, rút kiếm khỏi vỏ. Có lẽ là cất kiếm quá lâu, hay là do mấy ngày nay đã tụ tập kiếm thế quá mạnh, lần này Quân Ngữ Kiếm xuất vỏ, trong vỏ lại vang lên tiếng sấm.

“Chính là như thế!” Tô Bạch Y khẽ quát một tiếng. Trường kiếm trong tay hắn theo hướng gió trong sơn cốc hất lên, sau đó, Tô Bạch Y liền bay lên!

“Ha ha ha ha, đây chính là cảm giác thuận gió mà lên sao?” Tô Bạch Y cười lớn đầy đắc ý.

Trong Ngọc Hư Cung, Tô Tỏa Mạc đặt chén trà xuống, nhìn ra ngoài phòng. Con Tuyết Ưng kia quanh quẩn trên không trung, phát ra từng tiếng rít vang.

“Không sai.” Tô Tỏa Mạc khẽ gật đầu, một bước nhảy vọt ra. Chỉ lát sau, hắn đã đứng bên vách núi.

Tô Bạch Y tựa hồ đang chơi đến cao hứng. Trường kiếm trong tay hắn theo trường phong vung lên, liền vọt lên một khoảng, rồi lại rơi xuống, sau đó lại vung lên mà vọt lên, cứ thế từ trên xuống dưới phập phồng.

“Nếu chỉ làm được trình độ này, còn xa xa không đủ.” Tô Tỏa Mạc lạnh nhạt nói.

“Minh bạch, Sơn chủ. Đương nhiên, ta còn có một kiếm! Một kiếm này, sẽ giúp ta phù diêu thẳng tiến!” Tô Bạch Y nhìn xuống dưới, hai tay cùng lúc nắm chuôi kiếm. Hắn lại một lần nữa theo gió thế vung lên, nhưng ngay sau khắc, hắn lập tức chuyển đổi kiếm thế, bất chợt vung mạnh xuống phía dưới.

Toàn bộ trường phong trong sơn cốc đều bị hắn xé rách, phát ra tiếng gào thét tựa long ngâm. Tô Bạch Y trong gió lay động lung lay sắp đổ, như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

“Thuận thế mà làm, thì sẽ không ngã!” Tô Tỏa Mạc cất cao giọng nói, “Ngươi hãy ghi nhớ.”

“Ghi nhớ, nhưng nghịch thế mà đi, để gió theo mình động, mới là Thiên Đạo!” Tô Bạch Y gầm thét một tiếng. Trường kiếm nâng quá đỉnh đầu, lại lần nữa bổ xuống. Xung quanh phong tuyết tất cả đều bị một kiếm này của hắn hấp dẫn đi qua, hội tụ thành một đạo Tuyết Long chi hình, nhằm thẳng đáy cốc phía dưới nặng nề đập tới.

Tất cả ở trong nháy mắt đó bình tĩnh lại.

Tô Tỏa Mạc nhàn nhạt nở nụ cười: “Đã nhiều năm như vậy, chúng ta Tô gia vẫn là một Tô gia thiếu niên anh tài xuất hiện lớp lớp a!”

Tô Bạch Y thu kiếm, chậm rãi hướng xuống rơi xuống.

Sau một lát, tiếng gió hú, tiếng long ngâm từ phía dưới lại lần nữa truyền đến. Hắn hơi cúi đầu, chỉ thấy một cơn gió mạnh xoay tròn vọt lên, trực tiếp đưa Tô Bạch Y lên không trung.

“Ha ha ha, thoải mái thoải mái.” Tô Bạch Y đầu tiên sững sờ, sau đó chỉ cảm thấy trời rộng biển không, trong lòng vô cùng sảng khoái. Hắn nương theo ngọn gió kia lượn vòng bay ra, rồi ngẩng đầu lên.

Tô Tỏa Mạc khẽ gật đầu: “Được rồi. Từ ngày ngươi bước vào Côn Luân đã qua nửa năm, hôm nay, ngươi đã làm được.”

“Đã ròng rã nửa năm a.” Tô Bạch Y nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói.

Hắn nhớ tới tổ sư gia trong huyễn cảnh, sau khi thuận gió mà lên, một kiếm bổ ra tầng sương mù tuyết bao phủ toàn bộ Côn Luân, khiến Côn Luân vốn mấy trăm năm chưa thấy ánh nắng, một lần nữa tắm rửa sắc trời.

Hắn bỗng nhiên lại có một loại xúc động nào đó. Hắn đạp gió mà lên, hướng về phía trên, lại vung một kiếm.

“Không thể!” Tô Tỏa Mạc hét lớn một tiếng, nhưng đã muộn.

Một kiếm này của Tô Bạch Y đã vung ra, mà trong sương mù tuyết kia, có một đạo kim sắc kiếm quang lóe lên. Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau, Tô Bạch Y trơ mắt nhìn Quân Ngữ Kiếm trong tay mình trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Hắn mở to hai mắt, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

“Về đây!” Tô Tỏa Mạc hét lớn một tiếng, duỗi ra một ngón tay, chỉ lên trên phẫn nộ quát.

Chỉ nghe tiếng gầm này của hắn, đại môn Kiếm Các bỗng nhiên mở ra. Bên trong mấy trăm thanh trường kiếm trong nháy tức thì đều bay lượn mà ra, xuyên qua Ngọc Hư Cung, xuyên qua vách núi kia, đi thẳng tới sau lưng Tô Tỏa Mạc.

Phô thiên cái địa, phảng phất như mưa kiếm!

Một thanh trường kiếm thon dài, tuyển tú dẫn đầu bay ra, tiếp lấy Tô Bạch Y đang rơi xuống, đem hắn mang về bên cạnh Tô Tỏa Mạc.

“Sơn chủ!” Tô Bạch Y lấy lại tinh thần, giật mình nói, “Vừa rồi ta…”

“Không phải vấn đề của ngươi. Ngươi quá gần nơi đó, Thiên Ma nhập tâm, là bọn chúng mê hoặc ngươi.” Tô Tỏa Mạc vung tay lên, một thanh bạch ngọc trường kiếm rơi xuống từ trên không, rơi vào tay hắn. Đây là lần đầu tiên Tô Bạch Y nhìn thấy Tô Tỏa Mạc nắm giữ một thanh chân chính kiếm kể từ khi gặp hắn.

Tô Bạch Y cảm nhận được uy áp cường đại trên không trung, mà kiếm trận phía sau Tô Tỏa Mạc rót thành mưa kiếm cũng thực hùng vĩ. Cuộc tỷ thí này căn bản không phải quyết đấu mà cao thủ phàm thế có thể hiểu được.

“Về, đi!” Tô Tỏa Mạc lần nữa hét lớn.

Trên không trung truyền đến một trận tiếng cười, khi như nam khi như nữ, lúc hùng hậu phóng khoáng, lúc lại trở nên réo rắt thảm thiết, âm trầm. Luồng kiếm khí màu vàng óng phía sau sương mù tuyết thì trở nên càng ngày càng chướng mắt.

“Xem ra, hôm nay rất khó thiện rồi.” Tô Tỏa Mạc than nhẹ một tiếng, điểm chân vút qua, tiến lên vọt lên.

Nhưng ngay tại tích tắc này, trận tiếng cười đột nhiên biến mất, kim sắc kiếm quang cũng tiêu tán vô tung. Toàn bộ vách núi, một lần nữa trở về dáng vẻ vừa rồi, tựa hồ tất cả những gì vừa xảy ra bất quá chỉ là một trận ảo giác. Tô Tỏa Mạc ngừng lại thế đi, rơi xuống đất, cầm bạch ngọc kiếm trong tay về phía Kiếm Các bỗng nhiên vung lên. Thế là, thanh kiếm kia liền dẫn đầy trời mưa kiếm một lần nữa xuyên qua Ngọc Hư Cung, trở lại Kiếm Các bên trong.

Tô Bạch Y lắc đầu liên tục: “Sơn chủ, ngươi đây đã là Kiếm Tiên trong tiểu thuyết thoại bản rồi.”

Tô Tỏa Mạc xoa xoa mồ hôi trên trán, bờ môi hơi có chút run rẩy: “Suýt chút nữa Kiếm Tiên sẽ chết ở đây.”

“Ta cảm thấy những người kia trên kia sợ ngươi a.” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Ta cũng sợ bọn chúng.” Tô Tỏa Mạc cúi đầu nhìn chân mình, “Hiện tại chân ta có chút mềm.”

Tô Bạch Y sững sờ, tiến lên đỡ lấy Tô Tỏa Mạc: “Sơn chủ, bản sự của ngươi lớn như thế, còn sẽ có lúc sợ hãi sao?”

Tô Tỏa Mạc nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Dù sao năm đó đến cả sư phụ ta, cũng không có cách nào từ nơi đó toàn thân trở ra. Trên không rốt cuộc là cảnh tượng ra sao, ta cũng không biết.”

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1172: Yêu Thần Thương Long

Thôn Thiên Ký - June 3, 2025

Q.1 – Chương 1171: Ngư Long hải vực

Thôn Thiên Ký - June 3, 2025

Q.1 – Chương 1170: Cổ yêu thạch bí mật

Thôn Thiên Ký - June 3, 2025