» Q.1 – Chương 269: Rút quẻ
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025
Kim Phong hào. Sắc trời đã gần hoàng hôn, con thuyền từ từ cập bờ.
Tô Bạch Y nhìn những chiếc đèn lồng lục tục sáng lên bên bờ, hít một hơi, ngửi thấy mùi khói bếp quen thuộc đã lâu. Hắn cảm khái nói: “Tòa thành này chính là Thiên Tầm thành sao?”
“Đúng thế. Thiên Tầm Thiên Tầm, ngàn dặm tìm nàng, bỗng nhiên thu tay. Đây là một tòa thành trì đặc biệt mỹ lệ, ta rất ưa thích.” Nụ cười của Mộc Niên Hoa mang theo vài phần ý đồ không tốt.
“Nụ cười của ngươi như muốn để lộ điều gì đó.” Tô Bạch Y có chút ghét bỏ nói.
“Chính là chỗ này a.” Mộc Niên Hoa bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Được.” Tô Bạch Y lại vẫn nghe hiểu, nhẹ gật đầu.
Con thuyền cập bờ, toàn bộ thân thuyền rung chuyển kịch liệt một chút.
Tô Bạch Y đi vào khoang tàu, đến Dược Vương Các. Nam Cung Tịch Nhi dường như vừa bị sự rung lắc ban nãy làm cho thức giấc, đang dùng tay xoa huyệt thái dương.
“Sư tỷ, cập bờ rồi.” Tô Bạch Y nói.
“Nhanh vậy sao?” Nam Cung Tịch Nhi sững sờ.
“Đây chỉ là một điểm dừng chân giữa đường, vẫn chưa tới điểm cuối của chuyến này đâu.” Tô Bạch Y đáp, “Sư tỷ, chúng ta xuống đi dạo đi. Cứ ở mãi trên thuyền, ta cảm thấy cả người sắp mốc meo rồi.”
“Được.” Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy, cầm lấy Lương Nhân Kiếm, liền theo Tô Bạch Y ra khỏi khoang tàu.
Tô Tiển đang ngồi ở đầu thuyền hóng gió. Tô Bạch Y giả vờ trấn tĩnh lên tiếng chào hỏi: “Tiền bối, cùng xuống thuyền uống chút rượu không?”
“Không đi. Ta không thích Thiên Tầm thành.” Tô Tiển lạnh nhạt nói.
“Vậy ta sẽ mang về cho tiền bối một bình rượu ngon.” Tô Bạch Y ôm quyền nói. Nói xong, hắn liền dẫn Nam Cung Tịch Nhi cùng Mộc Niên Hoa xuống thuyền.
Thiên Tầm thành là một tòa thành thuộc bắc cảnh, nhưng lại rất giống các thành trì phương Nam; nơi đây rất ôn hòa. Khi ngàn ngọn đèn lồng trong thành thắp sáng vào ban đêm, sự ôn hòa ấy càng thêm mê người. Đương nhiên, ôn hòa nhất vẫn là những cô nương trong thành. Nhân tiện nói đến Quế Phượng Lâu kia…” Mộc Niên Hoa vung quạt xếp, mặt mày hớn hở.
“Khụ khụ.” Tô Bạch Y khẽ ho một tiếng.
Mộc Niên Hoa lập tức đổi đề tài: “Thiên Tầm thành còn có một đạo quán chỉ mở cửa vào ban đêm. Đạo quán nằm ở thành nam, bên cạnh một dòng suối nhỏ. Bên trong có thể gõ chuông rút quẻ, nhưng khi xin được quẻ, cầm lên lại là một tấm giấy trắng.”
“Giấy trắng? Tại sao lại là một tấm giấy trắng?” Nam Cung Tịch Nhi tò mò hỏi.
“Đừng nóng vội. Sau khi xin được quẻ, ngươi đi ra khỏi đạo quán, đến đầu dòng suối nhỏ kia, cầm tờ giấy trắng ấy đặt vào dòng suối, nhẹ nhàng rửa một chút. Đợi đến khi lấy ra, nhìn dưới ánh trăng, thì chữ viết trên quẻ sẽ từ từ hiện lên.” Mộc Niên Hoa giải thích.
“Có chút ý tứ.” Nam Cung Tịch Nhi cười.
“Không vội không vội.” Mộc Niên Hoa dẫn bọn họ đi vào một tửu lầu. “Ăn chút đồ ngon trước đã.” Có lẽ vì ở trên biển quá lâu, Mộc Niên Hoa một hơi gọi đầy một bàn đồ ăn, sơn hào hải vị cái gì cũng có. Thế nhưng, hắn lại chỉ ăn mỗi món một miếng.
“Thật đáng ao ước.” Tô Bạch Y cảm khái nói, “Một bàn thịt rượu này, đoán chừng bằng số tiền năm xưa ta cùng sư phụ ở Hạnh Hoa thôn tiêu xài trong một năm.”
“Sư phụ ngươi năm xưa thế nhưng là Tạ gia thiếu chủ, hắn ăn khổ vậy sao?” Mộc Niên Hoa uống một ngụm rượu.
Tô Bạch Y cười nói: “Thức ăn và cơm đều là ta mua nấu, ta ăn khổ nên là nhiều hơn một chút…”
“Ha ha ha ha ha.” Mộc Niên Hoa đặt đũa xuống. “Ăn no rồi. Ta muốn đi Quế Phượng Lâu, hai vị thì sao?”
“Đạo quán kia tên gọi là gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Thành nam, Ly Thủy Quan.” Mộc Niên Hoa vung quạt, sải bước đi thẳng ra ngoài.
“Đi xem một chút đi.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh nhạt nói.
“Được thôi, sư tỷ!” Tô Bạch Y lập tức đứng dậy cầm kiếm giúp sư tỷ.
Thiên Tầm thành cũng không tính là một thành lớn. Hai người đi không bao lâu liền đến Ly Thủy Quan trong truyền thuyết. Cả Ly Thủy Quan đều được sơn đỏ, trông có vẻ tinh xảo hoa mỹ. Những người ra vào phần lớn là nam nữ trẻ tuổi, lại còn đa số có đôi có cặp. Trong lòng Tô Bạch Y bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, nhưng Nam Cung Tịch Nhi đã bước vào trong.
Ly Thủy Quan bên trong không lớn. Phía bên trái là chỗ rút quẻ, bên dưới có suối nước chảy qua. Một số nam nữ trẻ tuổi xin được quẻ trực tiếp phủ phục ở đó rửa tờ giấy trắng không chữ, trông có vẻ không giống lời Mộc Niên Hoa nói là phải ra ngoài đạo quán. Phía bên phải thờ phụng một vị thần linh không rõ danh tính, hai bên mang theo dây lụa đỏ, ở giữa rủ xuống một sợi dây gai, phía trên buộc một chiếc chuông linh lớn màu đỏ. Những đôi nam nữ kia phần lớn chắp tay trước ngực cầu phúc trước chuông linh, sau đó tiến lên cùng nhau nắm lấy sợi dây, lay động mạnh chiếc chuông linh, phát ra tiếng “đinh đinh đang đang” trong trẻo.
“Đây là thần tiên gì vậy?” Tô Bạch Y hỏi một thư sinh đi ngang qua.
Thư sinh cười nói: “Đây là Đào Hoa Tiên.”
“Đào Hoa Tiên?” Tô Bạch Y chưa từng nghe qua.
“Là thần tiên trong thành Thiên Tầm của chúng ta, liên quan đến một đoạn cố sự tình yêu lưu truyền trăm năm trong thành. Tóm lại, ở đây cầu tình duyên rất linh nghiệm.” Thư sinh nhìn thoáng qua Nam Cung Tịch Nhi, trong thần sắc lộ ra vài phần kinh ngạc. “Hai vị thật đúng là một đôi bích nhân.”
“Cầu tình duyên…” Tô Bạch Y gãi gãi đầu, này Mộc Niên Hoa quả nhiên xấu xa cực kỳ a.
“Đa tạ công tử giải hoặc.” Nam Cung Tịch Nhi hướng về phía thư sinh kia cười một tiếng, nắm lấy ống tay áo Tô Bạch Y đi tới trước chuông linh, sau đó chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại. Tô Bạch Y thấy Nam Cung Tịch Nhi không nói gì, cũng không tiện nói thêm, liền đi theo chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Một lát sau, hai người đồng thời mở mắt, lại đồng thời đưa tay ra, nắm lấy sợi dây buộc chuông linh.
“Đinh đinh đinh.”
Chuông linh phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Ha ha ha.” Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu nhìn chuông linh, cười đến cành hoa run rẩy.
Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi cười, cũng đi theo cười.
Chỉ là nụ cười của hai người, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong đạo quán. Các nam tử nhìn xem Nam Cung Tịch Nhi nét mặt tươi cười, tất cả đều ngây người. Còn những cô gái kia cũng bị Tô Bạch Y hấp dẫn.
“Khụ khụ khụ, hai vị.” Một tiếng nói già nua cắt ngang tiếng cười của hai người.
Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y đồng thời quay đầu, chỉ thấy một lão đạo sĩ tóc trắng xóa ngồi ở trong góc. Bên cạnh lão đạo sĩ bày một cái bàn nhỏ để ống thẻ, phía sau là một tủ gỗ có rất nhiều ngăn kéo nhỏ. Lão đạo sĩ cười nói với họ: “Hai vị mà còn cười nữa, chắc hẳn mỹ danh định tình duyên của Ly Thủy Quan ta sẽ bị hủy trong tối nay mất.”
Nam Cung Tịch Nhi mặt đỏ lên, vội vàng kéo Tô Bạch Y từ dưới chuông linh đi ra, quay người liền muốn ra khỏi quán.
“Hai vị, không cầu một quẻ sao?” Lão đạo sĩ hỏi.
“Rút quẻ?” Nam Cung Tịch Nhi sững sờ.
“Ba đồng tiền một quẻ.” Lão đạo sĩ giơ thẳng ba ngón tay.
May mắn là trước khi ra cửa đã hỏi Mộc Niên Hoa xin tiền. Tô Bạch Y trong lòng vui mừng, trực tiếp ném một thỏi bạc vụn lên bàn, ngay sau đó thấp giọng nói riêng với lão đạo sĩ kia: “Cho một quẻ tốt nhất!”
Lão đạo sĩ lập tức giấu thỏi bạc vào trong lòng, sau đó cất cao giọng nói: “Quẻ tốt hay quẻ xấu, dĩ nhiên là phải cầu rồi mới biết! Đương nhiên, công tử nguyện ý cho thêm chút bạc, bần đạo thay Đào Hoa Tiên cảm ơn.”