» Chương 855: Ba người đi

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

**Chương 855: Ba Người Đi**

Nhìn thấy Thần Toán Tử thê thảm, Bạch Tiểu Thuần tràn đầy đồng tình, nội tâm không khỏi đem Hồng Trần Nữ cùng những nữ thổ dân thuộc mẫu hệ bộ lạc kia ra so sánh.

Như thế so sánh, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy… chính mình rất hạnh phúc.

Tuy nhiên trên mặt, hắn đương nhiên sẽ không biểu lộ, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Thần Toán Tử, sự đồng tình càng nhiều. Cứ như vậy, hắn cùng Tống Khuyết, mang Thần Toán Tử từ bộ lạc kia đi.

Rời khỏi mẫu hệ bộ lạc, nhờ có đan dược của Bạch Tiểu Thuần, cấm chế trên người cùng thương thế của Thần Toán Tử, đều đang chậm rãi khôi phục. Sắc mặt hắn cũng không còn tái nhợt như trước, mà xuất hiện chút huyết sắc. Quan trọng nhất là tâm tình hắn, tràn đầy kích động cùng vui sướng sau khi sống sót.

Toàn thân như được tân sinh, tâm tình vô cùng tốt đẹp. Hắn cảm thấy bầu trời thật xanh thẳm, ánh nắng thật tươi đẹp, mọi thứ đều đang hướng về hướng tốt đẹp mà phát triển. Chỉ là… tâm tình này chỉ tồn tại một canh giờ… Không lâu sau khi ba người rời khỏi mẫu hệ bộ lạc kia, Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh hắn, liên tục không ngừng mở miệng.

“Thần Toán Tử à, ngươi lăn lộn cũng thảm quá rồi.”

“Ôi, trước ngươi, ta còn tưởng Khuyết nhi thảm nhất, không ngờ là ngươi…” Bạch Tiểu Thuần cảm thán, khiến Tống Khuyết bên cạnh nội tâm hừ lạnh. Hắn xem như đã nhìn ra, Bạch Tiểu Thuần này hiển nhiên đang chuẩn bị khoe khoang với Thần Toán Tử.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy, Bạch Tiểu Thuần đã đợi một canh giờ, cũng không thấy Thần Toán Tử hỏi mình ở Man Hoang này lăn lộn thế nào. Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần đáy lòng không vui, cái cảm giác cẩm y dạ hành kia, khiến lòng hắn như có mèo cào, rất mong Thần Toán Tử có thể hỏi mình một chút.

Thần Toán Tử thần sắc cổ quái, tuy đã vài năm không gặp Bạch Tiểu Thuần, nhưng hắn đối với Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ vẫn còn nhiều. Nhất là tu vi của Bạch Tiểu Thuần và Tống Khuyết, lúc trước hắn còn chưa cẩn thận quan sát, giờ thấy rồi, nội tâm đã chấn động. Lúc này liếc mắt đã nhìn ra ý nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, hắn không khỏi nhớ đến những cảnh tượng ở Tinh Không Đạo Cực Tông và Trường Thành trước kia, âm thầm quyết định, tuyệt không mở miệng hỏi, thế là đổi chủ đề.

“Không nói chuyện này nữa, thương thế của ta chưa khỏi hẳn, đợi ta tu luyện một chút đã.” Thần Toán Tử cười ha hả, dứt khoát trong khi tiến lên này, ngưng thần vận chuyển tu vi.

Bạch Tiểu Thuần có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy Thần Toán Tử quá không có nghĩa khí, mình chẳng qua muốn khoe khoang một chút mà thôi, không thể phối hợp một chút sao. Giờ phút này hắn vô cùng nhớ Hứa Bảo Tài, nghĩ nếu Hứa Bảo Tài ở đây, nhất định sẽ phối hợp mình.

Thấy Bạch Tiểu Thuần không đạt được ước nguyện, đáy lòng Tống Khuyết liền dễ chịu không ít. Cứ như vậy, trong sự phiền muộn của Bạch Tiểu Thuần, ba người càng ngày càng gần với Sinh Mệnh Cấm Khu.

Cuối cùng, khi khoảng cách đến Sinh Mệnh Cấm Khu chỉ còn lại một ngày đường, Thần Toán Tử thấy Bạch Tiểu Thuần dường như không có cơ hội khoe khoang, nhịn không được, hỏi một câu.

“Vậy… Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy.”

Câu nói này của hắn vừa hỏi ra, nội tâm Tống Khuyết lộp bộp một tiếng, đang định truyền âm thì ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, đột nhiên nhảy ra, phấn chấn lớn tiếng mở miệng.

“Chúng ta đây là muốn đi Sinh Mệnh Cấm Khu, thông qua nơi đó về Nghịch Hà Tông. Sinh Mệnh Cấm Khu ngươi biết chứ, nơi đó nguy hiểm vô cùng, đừng nói là Nguyên Anh, ngay cả Thiên Nhân, cũng đều không dám bước vào nửa bước đâu.”

“Sinh Mệnh Cấm Khu?” Thần Toán Tử đột nhiên trợn to mắt, Sinh Mệnh Cấm Khu này hắn cũng đã nghe nói, biết Bạch Tiểu Thuần nói không sai, thậm chí cũng không khoa trương. Theo hắn biết, trong Sinh Mệnh Cấm Khu kia, dù là Bán Thần, cũng đều phải dừng bước!

Đó là nơi cấm tất cả sinh mệnh bước vào!

“Chúng ta vẫn là đi Trường Thành đi…” Thần Toán Tử nuốt nước bọt, hắn đã từng chỉ tính ra bản thân được người cứu đi, nhưng lại không tính ra sinh tử sau khi cứu đi. Đã trải qua sống sót sau tai nạn, hắn coi trọng mạng nhỏ cực kỳ, giờ phút này vội vàng mở miệng.

Tống Khuyết bên cạnh, nghe vậy thở dài một tiếng, hắn hiểu được, giờ phút này… ai cũng không thể ngăn cản Bạch Tiểu Thuần khoe khoang và khoe mẽ. Quả nhiên như hắn đã đoán, lời nói của Thần Toán Tử vừa thốt ra, mắt Bạch Tiểu Thuần đã sáng lên.

“Ha ha, Thần Toán Tử, cái này ngươi không biết đâu, lại đây lại đây, ta nói cho ngươi biết.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một viên lệnh bài.

Thần Toán Tử sững sờ, nhìn miếng lệnh bài kia, mơ hồ cảm giác, mình dường như đã cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội…

“Thấy không? Có tấm lệnh bài này, chúng ta liền có thể vô cùng thông thuận đi qua Sinh Mệnh Cấm Khu!” Bạch Tiểu Thuần nói, đi lên ôm Thần Toán Tử, mày mặt hớn hở mở miệng nói.

“Ngươi nhất định có nghi vấn, muốn biết lệnh bài này là gì, lại là ta từ đâu có được. Cái này nói ra thì dài lắm, nhưng chúng ta có thời gian, ta kỹ càng kể cho ngươi nghe nhé. Cái này phải nói từ ngày đầu tiên ta bị truyền tống đến Man Hoang này…”

Một ngày thời gian, rất nhanh trôi qua, câu chuyện của Bạch Tiểu Thuần cũng đã nói ròng rã hơn nửa ngày. Hắn nói rất kỹ càng, nhất là về địa vị và thân phận của bản thân, càng là đắc ý nói ra.

Lúc đầu Thần Toán Tử còn đáy lòng thở dài, nhưng rất nhanh, khi hắn nghe nói Bạch Tiểu Thuần thế mà bắt cóc Bán Thần Cự Quỷ Vương về sau, tròng mắt Thần Toán Tử đều muốn rớt xuống, không ngừng hít khí. Nhưng không lâu sau, hắn mới biết, so với bắt cóc Cự Quỷ Vương, những việc Bạch Tiểu Thuần làm sau đó, mới là kinh thiên động địa!

“Ngươi nói ngươi… Bắt cóc tất cả thiên kiêu Man Hoang!! Cự Quỷ Vương gả Hồng Trần Nữ cho ngươi?!”

“Ngươi… Ngươi nói ngươi trở thành Giám sát sứ Khôi Hoàng triều, xét nhà vô số!!”

“Ngươi giúp Đại Thiên Sư thôi động Chúng Ân Lệnh? Ngươi là Luyện Hồn sư Địa phẩm đỉnh phong!!”

“Ngươi… Trời ạ, ngươi không đùa chứ, đệ tử của ngươi là Minh Hoàng?!!” Não hải Thần Toán Tử triệt để oanh minh, hắn hô hấp dồn dập, vẻ mặt không thể tin, càng là kinh hãi há to miệng một bộ không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện Bạch Tiểu Thuần nói, hắn cảm thấy như thiên phương dạ đàm, căn bản không thể tin được.

Bạch Tiểu Thuần vội ho khan một tiếng, chú ý tới ánh mắt của Thần Toán Tử về sau, nội tâm hắn cực kỳ thoải mái, cảm thấy mình trước khi rời khỏi Man Hoang này, cuối cùng cũng không còn tiếc nuối.

Thưởng thức ánh mắt chú mục của Thần Toán Tử, Bạch Tiểu Thuần cũng hiếm hoi khiêm tốn một chút.

“Vẫn được, trên thực tế ta chỉ dùng một phần nhỏ khí lực thôi.” Bạch Tiểu Thuần nhỏ hất tay áo, nâng cằm lên, lạnh nhạt mở miệng.

“Các ngươi cũng biết, bất kỳ chuyện gì, ta Bạch Tiểu Thuần chỉ trong lúc phất tay áo, chắc chắn tan thành mây khói, đây đâu phải lần đầu tiên.”

Thần Toán Tử chỉ cảm thấy Thiên Lôi không ngừng oanh minh bên tai, hắn vốn không tin, nhưng hết lần này tới lần khác… Tống Khuyết bên cạnh, từ đầu đến cuối đều là sắc mặt khó coi, không nói một lời. Điều này khiến nội tâm Thần Toán Tử chấn động mãnh liệt, dâng lên sóng lớn ngập trời, nhưng cái cảm giác không thể tin kia, vẫn vô cùng mãnh liệt. Nhất là điểm cuối cùng, đệ tử của Bạch Tiểu Thuần, lại là Minh Hoàng, điều này khiến nội tâm Thần Toán Tử run rẩy đồng thời, càng có vô hạn bi ai và cảm khái.

Hắn phát hiện, người so với người, thật là một chuyện rất tàn khốc. Bạch Tiểu Thuần này dường như dù đến nơi nào, đều có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi!

Tinh Không Đạo Cực Tông, hắn có thể kéo bè kéo cánh, hình thành một thế lực!

Trong Trường Thành, hắn có thể dựa vào chiến công, trực tiếp trở thành Vạn phu trưởng vạn người chú ý!

Đến Man Hoang này, gã này càng như bộc phát, cư nhiên trở thành sư phụ Minh Hoàng!

Các loại suy nghĩ này, hóa thành kích thích, khiến Thần Toán Tử trong buổi chiều này, trên đường đi đều ngơ ngác, não hải vù vù không ngừng, đều đang vang vọng những chuyện Bạch Tiểu Thuần nói. Trong này bất kể chuyện nào, đều là kinh thiên động địa.

Cứ như vậy, trong đầu óc mê muội của Thần Toán Tử, ba người cuối cùng vào một ngày hoàng hôn, đã đến… nơi giữa Đông mạch Thông Thiên Hà và Trường Thành Bắc mạch của Sinh Mệnh Cấm Khu!

Nơi đó có một dãy núi ngang dọc, như một con Ngọa Long. Mà bước qua dãy núi này, liền xem như bước vào… trong truyền thuyết kia, Sinh Mệnh Cấm Khu không ai có thể đi vào!

Nhìn dãy núi kia, Bạch Tiểu Thuần sờ túi trữ vật, hắn tin tưởng Thủ Lăng Nhân không cần thiết lừa mình, thế là cắn răng một cái, thẳng đến dãy núi bay đi!

Tống Khuyết cũng hít sâu, trên thực tế nếu có thể, hắn cũng không muốn đi nơi này, thật sự là hắn cũng biết, Trường Thành sụp đổ, phong ấn Thiên Tôn bố trí, bọn họ không thể thông qua.

Nếu như đợi, sẽ không biết phải chờ bao lâu. Lại thêm Bạch Tiểu Thuần dường như rất có lòng tin, Tống Khuyết cũng liền cắn răng, trong mắt lộ ra vẻ quả quyết, đi theo.

Lúc này Thần Toán Tử sự hoảng hốt cũng từ từ bình ổn, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lúc, nội tâm sớm đã kính sợ vô cùng, chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này chính là Thần Nhân. Đối với Sinh Mệnh Cấm Khu này, hắn đối với Bạch Tiểu Thuần lòng tin vượt xa Tống Khuyết, lúc này không nửa điểm chần chờ, ba người trong chốc lát, liền lật vượt dãy núi, bước vào… Sinh Mệnh Cấm Khu!

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 829: Lấy thân dẫn lôi

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2264: Sát Thủ công hội

Chương 2263: Đê Ngữ chi sâm