» Q.1 – Chương 204: Vẫn lạc
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025
Bạch Cực Nhạc rời khỏi Phù Sinh Túy Mộng Lâu, mà không đi về phía u ngục. Hắn đi về phía bắc, nơi xa nhất ở phía bắc toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung. Đó chính là Thiên Thủy Lâu, tòa lầu thứ tư được giấu kín sâu nhất trong Thượng Lâm Thiên Cung, cũng là tòa lầu duy nhất thuộc về Đại cung chủ.
“Ta tin tưởng, ngươi có thể cho ta một kinh hỉ.” Bạch Cực Nhạc tự lẩm bẩm.
Bạch Hạc đứng bên giường, nhìn Bạch Cực Nhạc một mình hướng bắc mà đi, khẽ thở dài một tiếng: “Xem ra đã đến lúc phải rời đi rồi.” Phía sau hắn là mấy chục đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu, tất cả đều mặc bạch y, eo đeo ngọc kiếm; đó chính là những đệ tử tinh nhuệ chân chính của Phù Sinh Túy Mộng Lâu. Bọn họ đang chờ Bạch Hạc hạ lệnh.
“Đốt đi.” Bạch Hạc thả người nhảy vọt, từ trên đỉnh Phù Sinh Túy Mộng Lâu nhảy xuống. “Đệ tử tuân mệnh.” Nghe xong, các đệ tử còn lại lập tức đốt lên bó đuốc rồi ném vào mọi ngóc ngách trong lầu.
Khi Cơ La và những người đang chạy đến u ngục nhìn thấy ánh lửa, bước chân của họ hơi chậm lại. Tạ Vũ Linh nghi hoặc hỏi: “Cháy rồi sao?” “Là hướng Phù Sinh Túy Mộng Lâu? Không phải người của các ngươi làm đấy chứ?” Cơ La hỏi. “Có lẽ vậy…” Tạ Vũ Linh vừa dứt lời, từ phía bắc xa xôi đã vang lên tiếng “Phanh” thật lớn. “Chỗ đó là!” Cơ La giật mình. “Là Thiên Thủy Lâu, nơi Ninh Đại cung chủ bế quan.” Một đệ tử khác trầm giọng nói.
Bạch Cực Nhạc cũng nghe thấy tiếng vang này, bước chân của hắn cũng nhanh hơn một chút.
Mà trong Thiên Thủy Lâu, Tô Bạch Y đang vác Lương Nhân Kiếm cùng Quân Ngữ Kiếm, ôm Nam Cung Tịch Nhi chạy trốn tứ phía. Hắn bất đắc dĩ nói: “Đây là người ư? Hay là quái vật đây!” Trong lầu, tất cả những gì có thể thấy đều đã bị kiếm khí của Ninh Thanh Thành đánh nát, đập tan tành. Tô Bạch Y đã lui không thể lui, định nhảy thẳng qua cửa sổ ra ngoài, nhưng kết quả lại bị một đạo kiếm khí ép trở lại.
“Xuất kiếm.” Ninh Thanh Thành trầm giọng nói. “Xuất kiếm, xuất kiếm, xuất kiếm! Được thôi, vậy thì xuất kiếm… Ra chiêu kiếm nào đây?” Tô Bạch Y nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, thân ảnh tóc trắng bạch y kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Đó là thân ảnh đã từng thả người nhảy vọt xuống vực sâu vạn trượng, cuối cùng dùng trường kiếm nghịch chuyển cuồng phong để bản thân thuận gió mà bay lên. Cùng với một kiếm vung ra, liền chém tan vẻ lo lắng chất chứa trăm năm, để ánh nắng một lần nữa chiếu rọi. Tô Bạch Y chỉ mới lật qua quyển sách tịch kia, chưa hề nghiêm túc học kiếm pháp trong sách, nhưng trong chớp nhoáng này, Tô Bạch Y liền cảm thấy bản thân mình giống như đã học xong. Học xong, liền sử dụng. Tô Bạch Y mở mắt, một kiếm vung ra.
Mười hai gian cửa sổ của Thiên Thủy Lâu đồng thời mở ra, phong tuyết chảy ngược vào. Trên Quân Ngữ Kiếm của Tô Bạch Y, trong nháy mắt nhiễm lên sương hàn. Với trình độ của trận tuyết đầu mùa này, lẽ ra không nên nhiễm lên sương hàn như vậy. Sương hàn, chỉ là bởi vì kiếm khí. Kiếm khí vô cùng lạnh, tựa như đến từ Côn Luân.
Một kiếm dừng lại ở trước mặt Ninh Thanh Thành, cách một tấc.
Ngay khi một kiếm này của Tô Bạch Y sắp có hiệu quả, những luồng kiếm khí màu đen đang chảy xuôi trong Thiên Thủy Lâu đều tan biến, cuối cùng ngưng kết trên trán Ninh Thanh Thành, cứng rắn ngăn cản một kiếm này. Ninh Thanh Thành bình tĩnh nhìn Quân Ngữ Kiếm trước mặt, trầm giọng nói: “Kiếm pháp này, ai đã dạy cho ngươi?”
“Không người dạy, trong sách tự học.” Tô Bạch Y cắn răng nói. Hắn cảm giác hàn ý trên Quân Ngữ Kiếm càng ngày càng thịnh, cỗ hàn ý này thậm chí đã xâm nhập vào chính cơ thể hắn.
“Cơ thể ngươi sao đột nhiên trở nên băng lãnh như vậy?” Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng hỏi.
“Sư tỷ, ta cũng không biết, quyển sách kia có vấn đề, hoặc là nói kiếm pháp đó có vấn đề.” Tô Bạch Y trả lời.
“Đừng lo lắng.” Nam Cung Tịch Nhi đặt hai tay lên lưng Tô Bạch Y, đem phần nội lực còn lại của mình độ vào thể nội Tô Bạch Y. Tô Bạch Y lập tức cảm thấy một trận ấm áp pha chút tử ý chảy xuôi ra, cơ thể vốn đã có chút đông cứng cuối cùng cũng khôi phục tri giác. Tựa như dưới chân núi Côn Luân vạn năm băng phong, đột nhiên có ánh nắng rọi đến. Kiếm ý trên Quân Ngữ Kiếm cũng dường như mạnh hơn chút, tiến gần hơn tấc nữa về phía mi tâm Ninh Thanh Thành.
Ánh mắt Ninh Thanh Thành càng thêm vài phần kinh ngạc: “Năm đó nam nhị quân tử ra một kiếm kia với ta, cùng một kiếm ngươi vừa xuất ra hôm nay, giống nhau như đúc.”
Tô Bạch Y sững sờ. Đây là kiếm pháp trong quyển Tiên Nhân Thư, nhiều năm như vậy vẫn luôn giấu trong Tức Mặc Kiếm Thành. Nam Ngọc Lâu sao lại biết kiếm pháp này? Chẳng lẽ năm đó nhị tẩu đã cho hắn xem kiếm pháp này? Nhưng hắn không có căn cơ nội công của Tiên Nhân Thư, làm sao học được kiếm pháp này?
“Vô Trần.” Ninh Thanh Thành nhẹ nhàng giương tay, trường kiếm trong tay bay lên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu Tô Bạch Y. Chỉ cần tay hắn nhẹ nhàng vung lên, trường kiếm rơi xuống, trực tiếp có thể xuyên thủng cơ thể Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y. Tô Bạch Y muốn thu kiếm lùi lại, nhưng lại phát hiện đã không làm được, cho nên hắn chỉ có thể gầm thét một tiếng, liều mạng đâm trường kiếm về phía trước.
“Thôi.” Ninh Thanh Thành khẽ thở dài một tiếng, tay áo dài vung lên, kiếm Vô Trần trực tiếp xuyên phá đại môn bay ra ngoài. Sau đó hắn bước tới một bước, mi tâm chủ động chạm vào Quân Ngữ Kiếm. Tiếng “Phanh” vang lên, Tô Bạch Y cầm kiếm cũng dẫn theo Nam Cung Tịch Nhi bay ngược ra ngoài, ngã vật xuống đất.
Ngoài Thiên Thủy Lâu một dặm, Bạch Cực Nhạc nhảy lên, một tay nắm lấy chuôi kiếm Vô Trần vừa bay ra.
Ninh Thanh Thành khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Ngươi cùng ta đi một nơi đi, kiếm pháp của ngươi lợi hại như vậy, nên cùng ta cùng một chỗ điên dại võ lâm.”
“Ta lưu lại chính mình nơi này, không thể điên dại võ lâm sao?”
“Không thể. Nơi đây quá nhỏ, mà kiếm của ngươi rất lớn.”
“Lớn bao nhiêu?”
“So toàn bộ Vạn Kiếm Sơn Trang tất cả kiếm cộng lại còn lớn hơn.”
“Vẫn là thôi đi, ta độc lai độc vãng đã quen, không quen nghe theo mệnh lệnh của người khác.”
“Ta là Đại cung chủ, ngươi làm Đại hộ pháp, không quan trọng mệnh lệnh hay không mệnh lệnh. Ngày nào ngươi nếu là đánh thắng ta, vị trí của ta tặng cho ngươi cũng được.”
Đó là lần đầu tiên bọn hắn gặp nhau, Tô Hàn, người eo đeo bội kiếm, mời hắn tới Thượng Lâm Thiên Cung. Mà sau đó, hắn cũng rốt cục trở thành chúa tể Thượng Lâm Thiên Cung, chỉ là lại không phải Tô Hàn tặng cho hắn, mà là chính mình đoạt lấy.
“Nếu ta năm đó không có làm sự kiện kia, hiện tại sẽ hay không không giống chứ?” Ninh Thanh Thành thấp giọng nói. Nếu hắn không đưa ra lựa chọn đó, Tô Hàn sẽ không chết, giang hồ sẽ không loạn như vậy, mà hắn cũng sẽ không bị giam cầm hơn mười năm trong Thượng Lâm Thiên Cung.
“Thế gian này, không có nếu như.” Bạch Cực Nhạc tay cầm kiếm Vô Trần, bước tới, “Dù sao đã làm sự kiện kia rồi.”
“Ngươi tới.” Ninh Thanh Thành thấp giọng nói.
“Ngươi muốn chết rồi.” Bạch Cực Nhạc ngữ khí bình tĩnh.
“Chí ít trước khi chết, ta cảm thấy ta đã đưa ra một lựa chọn chính xác.” Ninh Thanh Thành nói xong câu đó rồi liền không nói nữa, cơ thể trong nháy mắt bị băng tuyết bao trùm, cuối cùng ngừng hô hấp.
Thiên hạ đệ nhất ngày xưa, để lại câu nói khó nắm bắt này rồi cứ thế vẫn lạc.
Bạch Cực Nhạc xoay người, nhìn Tô Bạch Y trên đất, giơ kiếm Vô Trần trong tay lên: “Xem ra, ngươi thật sự cho ta một kinh hỉ.”