» Q.1 – Chương 201: Chênh lệch
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025
“Học cung sao?” Ninh Thanh Thành lạnh nhạt nói, đoạn cúi đầu cười khẽ.
“Sư tỷ cẩn thận!” Tô Bạch Y hét lớn.
Ngay khi Tô Bạch Y vừa cất tiếng, Nam Cung Tịch Nhi đã phóng người vọt lên, cầm kiếm thoái lui đến ba trượng bên ngoài. Vị trí ban đầu của nàng đã bị Ninh Thanh Thành một quyền đánh ra một cái hố sâu. Ninh Thanh Thành thu hồi nắm đấm, mặt không đổi sắc nói: “Ta ghét nhất nghe được, chính là hai chữ ‘học cung’ này.”
Sau lưng Nam Cung Tịch Nhi dâng lên một luồng mồ hôi lạnh. Vừa rồi, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tránh nhát kiếm kia, nhưng vẫn suýt nữa chậm mất. Trong khi đó, Ninh Thanh Thành thần sắc lạnh nhạt, phảng phất quyền kia chỉ là tiện tay vung lên hời hợt. Đây chính là thực lực của người từng xếp hạng nhất trên Thiên Võ bảng sao?
“Ngươi đi trước.” Nam Cung Tịch Nhi trầm giọng nói.
Tô Bạch Y lắc đầu: “Đừng làm rộn, sư tỷ. Ngươi biết là không thể nào.”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Kẻ này không giống những đối thủ trước kia.” Nam Cung Tịch Nhi nắm chặt Lương Nhân Kiếm.
Tô Bạch Y vung kiếm, rơi xuống bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi: “Tự nhiên, vẫn là song kiếm hợp bích.”
“Chỉ bằng ngươi?” Ninh Thanh Thành nhẹ nhàng vung tay áo, trực tiếp đánh văng Tô Bạch Y vừa mới chạm đất.
Tô Bạch Y vung kiếm che chắn, xoay một vòng trên không rồi rơi xuống một góc. Hắn ôm ngực cố gắng cười: “Quả nhiên là lợi hại a.”
Ninh Thanh Thành lại cúi đầu nhìn tay phải của mình, cau mày nói: “Làm sao có thể?”
Cơ hội!
Nam Cung Tịch Nhi nhướng mày, Lương Nhân Kiếm trong tay lập tức vung lên. Nàng không có lựa chọn nào khác, trực tiếp dùng ra thức mạnh nhất của Thệ Thủy kiếm ý —— Triều Sinh. Kiếm bức đến trán Ninh Thanh Thành, kiếm khí mênh mông, tầng tầng lớp lớp, tựa như thủy triều vỗ bờ.
Ninh Thanh Thành duỗi hai ngón tay, trực tiếp kẹp lấy Lương Nhân Kiếm. Mặc cho kiếm khí ngươi có mãnh liệt đến đâu, cũng không xuyên qua được giữa hai ngón tay ta.
“Thức kiếm chiêu này, ta từng thấy qua.” Ninh Thanh Thành lạnh nhạt nói.
Nam Cung Tịch Nhi gầm thét một tiếng, cả thân tử sam bay lên, luồng kiếm khí bị Ninh Thanh Thành hai ngón tay đè xuống kia lại một lần nữa trỗi dậy!
Trong mắt Ninh Thanh Thành lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ồ? Có thể trong khoảnh khắc này phá cảnh? Vẫn còn trẻ như vậy mà đã ở cảnh giới Vô Hồi, giết quả thật đáng tiếc.”
“Đi chết đi!” Nam Cung Tịch Nhi Lương Nhân Kiếm bỗng nhiên giương lên, từ giữa hai ngón tay Ninh Thanh Thành tránh thoát, sau đó nhảy lên thật cao rồi lại lần nữa chém xuống!
Ống tay áo Ninh Thanh Thành bị nhát kiếm này chém nát, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như cũ không đổi, lùi về sau một bước rồi lại lần nữa nhảy lên phía trước, một phát bắt lấy yết hầu Nam Cung Tịch Nhi: “Chỉ tiếc, cường giả trong mắt thế nhân, dù võ đạo Vô Hồi, tại chỗ ta cũng không thể đi quá ba chiêu. Tô Bạch Y, ngươi…”
Ninh Thanh Thành vẫn chưa nói xong, một nắm đấm đã nện vào mặt hắn, khiến hắn bị đánh bay nặng nề ra ngoài.
“Thả sư tỷ ta ra.” Tô Bạch Y hung tợn nói.
Ninh Thanh Thành xoay người rơi xuống cách đó mười bước. Hắn ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá Tô Bạch Y trước mặt.
Lúc này Tô Bạch Y con ngươi hỏa hồng, toàn thân chân khí hỗn loạn hành tẩu, nghiễm nhiên một bộ dáng tẩu hỏa nhập ma, nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt vẫn còn lưu lại ý thức thanh tỉnh. Nam Cung Tịch Nhi cả kinh nói: “Ngươi…”
“Sư tỷ,” Tô Bạch Y ngửa đầu nói, “chuyện nhảm vẫn là không nói nhiều, cùng nhau làm thịt gã này đi.” Lúc này Tô Bạch Y, cùng Tô Bạch Y dĩ vãng đều không quá giống, hắn đã không còn khí chất thư sinh ngày thường, vô luận là ngữ khí, hay cử chỉ, đều thêm phần cuồng ngạo, thêm mấy phần tà khí, nhưng cùng bộ dạng hoàn toàn đánh mất lý trí sau khi nhập mộng trước đó cũng hoàn toàn khác biệt, có thể bình thường mà trò chuyện cùng Nam Cung Tịch Nhi.
Con ngươi Ninh Thanh Thành hơi hơi co lại: “Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi, ta không ngờ ngươi lại vẫn còn lưu hậu chiêu.”
“Là ngươi quá gấp, ta cũng không ngờ, đường đường Thượng Lâm Thiên Cung Đại cung chủ sẽ dễ dàng mắc câu như vậy, ngay cả ‘Tiên Nhân Thư’ mình căn bản chưa học xong cũng không nghĩ tới.” Tô Bạch Y nhếch miệng cười nói, “Ta từ nhỏ đi theo sư phụ tại thôn nhỏ lớn lên, những thủ đoạn ở phố xá ta có thể so với ai cũng rõ ràng hơn, Thượng cung chủ mặc dù thân là võ lâm đệ nhất nhân, nhưng thủ đoạn so với những tiểu dân lật lọng kia, lại không có nửa điểm khác biệt nào đâu.”
Ninh Thanh Thành cưỡng ép đè xuống cơn giận của mình. Hắn vừa rồi luyện công xong, xác thực cảm nhận được gân mạch đã toàn bộ được chữa trị, nhưng vừa rồi cùng Nam Cung Tịch Nhi đối chiến mấy hiệp, mới phát hiện trong gân mạch thường có nỗi khổ riêng truyền đến, công lực vừa mới khôi phục cũng đang từ từ trôi đi.
“Bàn điều kiện đi.” Ninh Thanh Thành chậm rãi nói.
“Ta bàn điều kiện đại gia ngươi!” Tô Bạch Y phóng người nhảy lên, kiếm trong tay vung ra, dùng đến lại là đao thức, chém thẳng tới Ninh Thanh Thành. Ninh Thanh Thành muốn bắt chước cách vừa rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy Lương Nhân Kiếm để ngăn cản nhát đao này, nhưng hai ngón vừa khép, lại trực tiếp bị một đao chấn khai, hắn vội vàng lùi về sau.
Thân hình Tô Bạch Y nhanh chóng, một thân chân khí bá đạo hung mãnh, nhưng đao pháp trong tay lại tinh diệu tuyệt luân, chính là cuốn ‘Tiên Nhân Thư – Đao pháp quyển’ mà hắn ngày đó tại Thiên Hiểu Vân Cảnh cùng Tông chủ Phong Ngọc Hàn học được. Ngày ấy nội lực trên người hắn là của người khác, ý thức cũng là thanh tỉnh, khi dùng đao pháp này đã có thể thắng qua Phó đường chủ Thiên Thư đường, bây giờ hắn đã để thân thể tiến vào trạng thái nhập mộng, lần nữa dùng ra đao pháp này, lại uy thế còn thắng được mấy lần so với ngày đó.
“Lên.” Ninh Thanh Thành chắp tay trước ngực, khẽ quát một tiếng. Nơi xa treo trên tường một thanh trường kiếm đen như mực ứng thanh rơi xuống tay hắn. Hắn giương kiếm lên, một đạo kiếm khí màu đen trực tiếp đánh bay Tô Bạch Y.
“Mặc Kiếm Vô Trần!” Nam Cung Tịch Nhi nhận ra chuôi kỳ kiếm nổi tiếng thiên hạ này.
“Rõ ràng là kiếm như chủ, gần mực thì đen!” Tô Bạch Y xoay người trên không, lại lần nữa phách trảm xuống.
Ninh Thanh Thành giương kiếm chặn lại, lại vung ra một đạo kiếm khí màu đen, chỉ là đạo kiếm khí này khi vừa xuất kiếm là một, khi ra khỏi kiếm đã phân làm ba, đến trước mặt Tô Bạch Y thì lại có hơn mười đạo kiếm khí. Người bình thường nhìn thấy kiếm khí hung hãn quỷ dị như vậy, tự nhiên sẽ lui tránh, nhưng Tô Bạch Y lại hoàn toàn không sợ, Quân Ngữ Kiếm trong tay cuồng vũ, đánh tan kiếm khí kia không còn một mảnh, mà lại càng đánh càng hưng phấn, cuối cùng còn hướng về phía Ninh Thanh Thành mà phản một kiếm.
Cũng là một kiếm ban đầu là một, rồi thành ba, ba mà sinh sôi không ngừng!
Ninh Thanh Thành sững sờ, trường kiếm vung lên, quét đi kiếm khí kia: “Ngươi làm sao cũng biết Vô Trần kiếm pháp?”
“Ta cũng không biết ta làm sao lại biết, nhưng ta chính là như thế biết đấy.” Tô Bạch Y cất cao giọng nói. Kiếm thức lại biến thành đao thức, nhảy vọt đến sau lưng Ninh Thanh Thành, đánh xuống một đòn.
Nam Cung Tịch Nhi cũng lập tức lên đường, lại lần nữa dùng ra Triều Sinh một kiếm, đánh thẳng tới chính diện Ninh Thanh Thành.
“Xem ra là bị xem thường rồi. Các ngươi thật chẳng lẽ cho là dựa vào hai người các ngươi hậu bối song kiếm hợp bích, là có thể giết ta sao?” Ninh Thanh Thành cười lạnh một tiếng, Vô Trần kiếm trong tay nhẹ nhàng kéo ra một đạo kiếm hoa.
Nam Cung Tịch Nhi cùng Tô Bạch Y tất cả đều ngừng lại.
Bọn hắn đồng thời cảm giác sau lưng có một kiếm đánh tới, nhưng khi quay đầu nhìn lại sau lưng, lại không có một ai.
Sau đó Ninh Thanh Thành lại kéo ra một đạo kiếm hoa.
Hai người liền cảm giác bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, có vô số thanh kiếm đánh tới!