» Q.1 – Chương 198: Truyền công
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025
Sắc trời dần sáng.
Dưới chân núi Duy Long, Chu Chính cùng Bạch Long đã giao chiến mấy canh giờ nhưng vẫn bất phân thắng bại. Một đám đệ tử hai bên đã ngây người, bởi đây là một trận quyết đấu vượt xa phạm vi thực lực của họ. Thậm chí, họ còn không thể lại gần mười trượng quanh hai người.
Cuối cùng, Chu Chính quân tử là người thu kiếm trước, lạnh nhạt nói: “Đánh mệt rồi.”
Bạch Long nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên bạch y, nói: “Đúng vậy, ta cũng hơi mệt.”
“Hãy nghỉ một chút đi.” Chu Chính chậm rãi nói.
Bạch Long gật đầu: “Đúng là nên nghỉ.”
“Có ghế ngồi thì tốt quá.” Chu Chính trầm ngâm nói.
“Người đâu, mang ghế đến cho Chu Chính quân tử.” Bạch Long phất tay nói.
Lập tức, có đệ tử mang ghế đến. Chu Chính ngồi xuống, lấy tay quạt quạt gió, tiếp lời: “Mặt trời hơi chói.”
“Dựng cho quân tử một cái lều.” Bạch Long tiếp tục phân phó.
Tuy trong lòng không cam tâm, nhưng các đệ tử không dám làm trái ý bộ lâu chủ, bèn chạy lên núi. Không lâu sau đó, một chiếc lều đã được dựng lên ngay trên đầu Chu Chính.
“Thêm một bình trà lạnh nữa đi.” Chu Chính trầm ngâm nói.
“Ngươi có hết hay không!” Các đệ tử bên cạnh rốt cục không nhịn nổi, nhao nhao mắng ầm lên.
“Cứ đi chuẩn bị.” Bạch Long cười nói, “Không biết Chu Chính quân tử còn có yêu cầu nào khác không, cũng nói luôn một thể.”
“Không còn yêu cầu nào khác, chờ trà đến, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát?” Chu Chính cũng cười nói.
Bạch Long cúi đầu: “Vinh hạnh vô cùng.”
Thế là, dưới chân núi Duy Long, một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện: hai đối thủ vốn giao chiến suốt đêm lại ngồi trong một chiếc lều, thảnh thơi uống trà lạnh.
Chu Chính một hơi uống ba ly lớn, cảm khái nói: “Lâu lắm rồi không được đánh thống khoái như vậy.”
Bạch Long gật đầu nói: “Quả thật thống khoái.”
“Nghĩ tới nhị sư huynh ta năm đó leo núi, bất quá chỉ một ngày thời gian, đã đánh từ dưới núi lên đến trên núi, đánh cho cả đại cung chủ các ngươi đều phải tự mình xuất thủ. Vậy mà ta đánh một đêm, ngay cả sơn môn cũng chưa qua được, thật vô dụng a.” Chu Chính đặt chén trà xuống.
Bạch Long chậm rãi uống trà: “Hai vị quân tử năm đó quả thật dũng mãnh. Chỉ tiếc ngày ấy ba người chúng ta ở Phù Sinh Túy Mộng lâu đều không có mặt trên núi, chưa thể chứng kiến phong thái của quân tử. Nhưng kiếm pháp của Ngũ quân tử cũng rất lợi hại, không hề kém cạnh Bốn viện thủ tọa.”
“Cho nên ý của ngươi là, ngươi đang ở trên Bốn viện thủ tọa rồi?” Chu Chính lại uống một ngụm trà lạnh, trầm ngâm nói.
“Không dám nhận.” Bạch Long nhẹ nhàng phất tay áo, “Chỉ là hết sức nỗ lực mà thôi.”
Chu Chính nhìn những lầu các phía trên, chậm rãi nói: “Ngươi biết không, ngoài việc là Ngũ quân tử của học cung, ta còn là một người viết sách.”
“Danh tiếng Tiên sinh Núi Hư, thiên hạ đều biết.” Bạch Long cúi đầu nói.
“Ta rất thích ghi chép những người thú vị hoặc những chuyện kỳ lạ trên giang hồ. Ta cảm thấy ngươi rất thú vị, khác xa với những gì ta tưởng tượng về người của Thượng Lâm Thiên cung.” Chu Chính nhìn về phía Bạch Long.
Bạch Long cung kính nói: “Quân tử có ý gì?”
“Ngươi rất giống một trận gió.” Chu Chính giơ tay, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua, “Vẫn là một trận gió xuân. Dù là đối thoại hay đối kiếm cùng ngươi, ta đều không cảm nhận được phong mang quá lớn, ngược lại mang lại cảm giác rất thoải mái, không giống như là kẻ địch.”
“Để quân tử chê cười rồi, ta vốn dĩ đã cảm thấy chúng ta không phải địch nhân.” Bạch Long uống một ngụm trà.
“Vì sao lại chọn đứng về phía Bạch Cực Nhạc?” Chu Chính hỏi.
“Ta cùng đệ đệ ta từ nhỏ đã được Bạch lâu chủ thu dưỡng. Không phải là chúng ta lựa chọn đứng về phía Bạch lâu chủ, mà là chúng ta đại diện cho Bạch lâu chủ, Bạch lâu chủ đại diện cho chúng ta.” Bạch Long nói rất chân thành.
Chu Chính nhẹ gật đầu: “Minh bạch.”
“Bộ lâu chủ.” Một đệ tử từ trên núi chạy xuống, ngập ngừng muốn nói với Bạch Long.
Bạch Long phất phất tay: “Cứ nói đừng ngại, không cần kỵ húy Chu Chính quân tử.”
“Vâng.” Đệ tử nhìn Chu Chính một cái, vẫn vô thức hạ giọng, “Đêm qua, có người đột nhập vào Thượng Lâm Thiên cung.”
Bạch Long khẽ nhíu mày, cũng nhìn Chu Chính một cái: “Thì ra kiếm này của Chu Chính quân tử chỉ là hư chiêu.”
Chu Chính ôm quyền nói: “Ta coi như đó là lời khen ngợi.”
Đệ tử kia tiếp tục nói: “Có hai người định xông vào U ngục để cứu Tạ Khán Hoa, bị Bạch Hạc bộ lâu chủ ngăn cản. Cuối cùng hai người này trốn thoát, hiện giờ tung tích không rõ. Theo lời Bạch Hạc bộ lâu chủ, hai người này chính là Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y. Ngoài ra, Hách Liên lâu chủ hôm qua đột nhiên phóng hỏa đốt Thanh Minh viện, giết Phó tọa Trần Bạch Nhãn của Thanh Minh viện, đồng thời đuổi các đệ tử khác của Thanh Minh viện xuống núi.”
Chu Chính cười nói: “Khó trách tối qua khi giao chiến với ngươi, ta cảm thấy có một đám người đang đổ xuống núi. Ta còn tưởng là tới đối phó ta.”
Bạch Long lắc đầu nói: “Thanh Minh viện đã sớm chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ là không ngờ Hách Liên lâu chủ lại đích thân ra tay.”
Đệ tử kia lại tiếp lời: “Còn nữa, đệ tử Giới Sắc của Hình Luật viện đột nhiên mang theo Tạ gia tam công tử Tạ Vũ Linh quay về Hình Luật viện, giết chết Phó tọa Giới Võ, đồng thời công khai tuyên bố mình lập tức trở thành Thủ tọa của Hình Luật viện. Trong Hình Luật viện không một ai phản đối.”
“Vị hòa thượng kia, còn lợi hại hơn ta tưởng tượng a.” Chu Chính ngửa đầu lại uống một ly trà.
“Bạch lâu chủ đâu?” Bạch Long hỏi.
“Lâu chủ vẫn ở trong lâu, không ra một bước.” Đệ tử trả lời.
Bạch Long nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu đệ tử lui ra. Hắn nhìn những lầu các trên núi, trong lòng khẽ nói: Lâu chủ, rốt cuộc ngươi đang chờ đợi điều gì vậy?
***
Thượng Lâm Thiên cung.
Ninh Thanh Thành mở mắt, chỉ sau một đêm, hắn giống như đã biến thành một người khác. Gương mặt tái nhợt rốt cục có huyết sắc, luồng khí suy sụp tinh thần trên người cũng dần tan đi.
Hắn đứng dậy, nhìn đôi tay mình: “Đây chính là sức mạnh của Tiên Nhân Thư sao? Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ nó lại mạnh đến thế. Khó trách những người từ Doanh Châu lên năm đó, võ công đều đáng sợ như vậy.”
Thần sắc Tô Bạch Y bên cạnh lại có chút rã rời, hắn cười khổ nói: “Luyện công pháp này, về sau e là không thể ngủ được nữa.”
“Không cần, những năm nay, ta đã ngủ đủ lâu rồi.” Ninh Thanh Thành nắm chặt nắm đấm.
“Bây giờ bất quá mới dạy ngươi một nửa thôi, lại có kỳ hiệu như vậy sao?” Tô Bạch Y không hiểu, “Sao ta không phát giác công pháp này lợi hại đến thế?”
“Đó là bởi vì khi ngươi luyện công pháp này, trong thể nội không có vật gì. Tạ Khán Hoa năm đó trộm được bí tịch xong, cũng không nghiên cứu rõ ràng. Kỳ thật, tiền đề tu luyện Tiên Nhân Thư chính là phải nắm giữ nội lực cường đại.” Ninh Thanh Thành nhìn về phía Tô Bạch Y, “Mà trong cơ thể ngươi không có vật gì, cho nên có luyện cũng chỉ là luyện không.”
“Thì ra là thế.” Tô Bạch Y nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
“Tiếp tục đi, nửa còn lại, hôm nay ta phải học được.” Ánh mắt Ninh Thanh Thành toát ra vài phần cuồng nhiệt, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
“Được.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.
Cũng đúng lúc này, trong đại điện, cạnh dược trì.
Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên mở mắt.