» Q.1 – Chương 194: Xem thường
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
Tạ Vũ Linh cùng Giới Tình Bất Giới Sắc một đường lao nhanh, thấy rõ các đệ tử Phù Sinh Túy Mộng lâu đã bị bỏ lại phía sau. Giới Tình Bất Giới Sắc nhảy về phía trước một bước, đến bên cạnh Tạ Vũ Linh: “Không cần chạy nữa, đã cắt đuôi được rồi, chúng ta nghỉ một lát.”
Tạ Vũ Linh ngẩng đầu, nhìn tòa lầu trước mặt, chầm chậm nói: “Xuân Phong lâu?”
Giới Tình Bất Giới Sắc sững sờ người, quay đầu nhìn lại, lập tức mừng rỡ: “Thật đúng là duyên phận, vậy mà đi đến đây lúc nào không hay. Đến đâu thì hay đến đó, không bằng vào trong ngồi một lát? Chiêm ngưỡng chút phong thái “xuân phong đắc ý” trong truyền thuyết của Hách Liên Tập Nguyệt.”
“Nếu ta nhớ không lầm, chính Hách Liên Tập Nguyệt đã bắt thất thúc ta về Thượng Lâm Thiên cung.” Tạ Vũ Linh cau mày nói.
“Chuyện này không cần nghĩ ngợi, Hách Liên Tập Nguyệt không đời nào thật sự đối nghịch với thất thúc ngươi. Người một nhà cả, ta dùng tính mạng đảm bảo.” Giới Tình Bất Giới Sắc kéo vai Tạ Vũ Linh, đá văng cánh cửa lớn Xuân Phong lâu, rồi thẳng bước đi vào.
Xoẹt xoẹt xoẹt một trận tiếng binh khí vang lên, hai người vừa bước vào được một bước, liền thấy bảy thanh trường kiếm lóe hàn quang đang chĩa thẳng vào họ.
“Đi… Đi nhầm rồi.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn bảy nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo diễm lệ trước mặt, nuốt nước miếng, buột miệng nói.
“Ngươi không đi sai đâu.” Một giọng nói vang lên từ phía sau bảy nữ tử này, các nữ tử nhao nhao cất kiếm né tránh. Lúc này Giới Tình Bất Giới Sắc mới trông thấy Hách Liên Tập Nguyệt đang ngồi trên ghế sắt, bèn cười gượng gạo: “Hách Liên lâu chủ.”
Hách Liên Tập Nguyệt nhẹ nhàng vung tay lên, cánh cửa phía sau hai người Tạ Vũ Linh liền khép lại. Hắn đứng lên, hỏi: “Hòa thượng, ngươi tìm ta?”
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Chúng ta đang bị đám cháu trai Phù Sinh Túy Mộng lâu truy đuổi đó, nên đến chỗ Hách Liên lâu chủ đây để trốn một chút. Nhưng nhìn bộ dạng các ngươi thế này… đang bàn bạc chuyện đại sự gì sao? Nếu không tiện, ta xin cáo lui trước.”
Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu: “Cứ tự nhiên nói chuyện.”
Cơ La cười nói: “Hòa thượng, ngươi đến thì cứ đến, sao còn mang theo một công tử tuấn tú thế này? Vị công tử này là ai vậy?” Nàng đi đến trước mặt Tạ Vũ Linh, từ trên xuống dưới tò mò đánh giá y, khiến Tạ Vũ Linh phải đỏ bừng hai má.
“Trông lạnh lùng vậy thôi, mà lại là một thiếu niên lang dễ thương đó chứ.” Cơ La che miệng cười nói, “Dễ thẹn thùng như vậy.”
Hách Liên Tập Nguyệt thấy được cây quạt trong tay Tạ Vũ Linh, thân hình loé lên, lướt qua bên cạnh Tạ Vũ Linh, cầm cây quạt đó trong tay, lướt mắt nhìn qua, u u nói: “Phù Tô Phiến?”
Tạ Vũ Linh còn chưa kịp phản ứng, cây quạt trong tay đã biến mất. Hắn vội vàng xoay người: “Trả lại cho ta.”
“Ngươi là người của Tạ gia.” Hách Liên Tập Nguyệt tiện tay ném cây quạt trở lại, tựa hồ cũng chẳng xem bảo vật gia truyền này của Tạ gia ra gì.
Giới Tình Bất Giới Sắc thấy bầu không khí lúng túng, vội vàng giải thích: “Vị này là Tạ gia tam công tử Tạ Vũ Linh, hiện đang học ở học cung. Chuyến này y cùng nhóm đồng môn cùng nhau lên núi, là để cứu Tạ Khán Hoa. Vừa rồi ở bên cạnh u ngục, chúng ta đã diễn một màn kịch, dẫn dụ các đệ tử Phù Sinh Túy Mộng lâu ra ngoài.”
Cơ La sững sờ người, sau đó lắc đầu cười nói: “Cứu Tạ Khán Hoa chuyện lớn như vậy, tiểu hòa thượng ngươi vài ba câu đã nói nhẹ bẫng như vậy. Chúng ta nơi này chính là Xuân Phong lâu, ngươi có tin chúng ta sẽ trói ngươi lại ngay bây giờ không?”
Tạ Vũ Linh nhìn về phía Hách Liên Tập Nguyệt: “Hách Liên Tập Nguyệt, chính ngươi đã bắt thất thúc ta sao?”
“Tạ tam công tử, đừng nghiêm túc như vậy chứ!” Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng vỗ vỗ vai Tạ Vũ Linh. Giới Tình Bất Giới Sắc từ nhỏ đã giao hảo với Tạ Khán Hoa, tự nhiên quan hệ cũng có chút thân cận với Hách Liên Tập Nguyệt. Nhưng vì Tạ Khán Hoa tính cách tùy tính, làm người ôn hòa, cho nên Giới Tình Bất Giới Sắc dám tùy ý cùng hắn nói đùa. Còn Hách Liên Tập Nguyệt thì…
Khi còn bé, Giới Tình Bất Giới Sắc tại chỗ Tạ Khán Hoa trốn được đòn đánh, đều bị Hách Liên Tập Nguyệt trả lại.
“Ta nói đánh.” Hách Liên Tập Nguyệt nói chuyện luôn từng câu từng chữ, mỗi lần nói cũng không nhiều chữ.
“Cái gì?” Tạ Vũ Linh nghe không hiểu.
“Hắn nói đừng.” Hách Liên Tập Nguyệt dừng một chút, “Bắt hắn, để đồ đệ hắn chạy.”
Tạ Vũ Linh suy nghĩ một lát, mới bừng tỉnh ngộ ra. Hoá ra Hách Liên Tập Nguyệt vốn định cùng Tạ Khán Hoa cùng nhau đánh người Thượng Lâm Thiên cung, nhưng lại nhận được ám chỉ từ Tạ Khán Hoa, để hắn tự nguyện bị mang về Thượng Lâm Thiên cung, nhằm giúp đồ đệ y là Tô Bạch Y thừa cơ đào tẩu.
“Tô Bạch Y cũng đến rồi sao?” Hách Liên Tập Nguyệt lại hỏi.
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Đến cả rồi, Tạ Khán Hoa đã gửi cho ta một mảnh ngọc vỡ, bảo ta khuyên y đừng đến, nhưng Tô Bạch Y nào chịu nghe. Y lập tức mang theo mấy bằng hữu này lên núi rồi.”
“Ngu xuẩn.” Hách Liên Tập Nguyệt thấp giọng mắng một câu.
“Sao lại là ngu xuẩn chứ! Chẳng lẽ để sư phụ ở trên núi mặc cho Bạch Cực Nhạc kia giết, thì mới không gọi ngu xuẩn sao?” Tạ Vũ Linh cả giận nói.
“Lâu chủ nói Tạ lâu chủ ngu xuẩn.” Cơ La những năm qua vì vị lâu chủ ít nói này mà tốn không ít tâm tư, cũng đã rèn luyện được khả năng chỉ từ vài chữ là có thể nắm bắt được toàn bộ ý tứ của lâu chủ. “Lâu chủ những ngày này vẫn luôn mắng Tạ Khán Hoa ngu muội, đọc sách nhiều năm như vậy, tự xưng phong lưu nhường nào, kết quả đứng trước chuyện quan trọng, lại cổ hủ đến thế. Chẳng lẽ hắn chết rồi, đồ đệ hắn liền có thể an toàn sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải đánh sao? Bỏ mạng để lấy nghĩa là chuyện ngu xuẩn, giết địch nhân rồi sống sót mới là lựa chọn duy nhất.”
“Nhiều lời.” Hách Liên Tập Nguyệt nói.
Cơ La che miệng, nhún vai về phía Tạ Vũ Linh.
Giới Tình Bất Giới Sắc thấy đúng thời cơ bèn hỏi: “Bây giờ ngũ quân tử học cung đã từ cửa chính leo núi, những người khác chúng ta cũng đã tiềm phục ở bên cạnh u ngục, đại chiến đã bắt đầu rồi. Xuân Phong lâu dự định khi nào ra tay?”
Cơ La nhìn thoáng qua Hách Liên Tập Nguyệt, rồi trả lời: “Bây giờ tình thế bên trong Thượng Lâm Thiên cung rất phức tạp, bốn viện trong đó có người đã bị Bạch Cực Nhạc mua chuộc, có viện còn đang tính toán lợi ích của riêng mình. Cho nên ngươi thấy ngũ quân tử leo núi, thì đó chính là bộ lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng lâu tự mình xuống núi chặn.”
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Ta hiểu rồi. Lâu chủ không muốn bị người khác ngư ông đắc lợi sao?”
“Đúng thế.” Cơ La gật đầu: “Xuân Phong lâu lúc này một khi ra tay, cùng Phù Sinh Túy Mộng lâu đánh nhau sống chết, thì bốn viện đang án binh bất động kia sẽ lập tức ra tay, chúng ta đều không có đường sống.”
“Đây là một tử cục, cần một người phá cục.” Giới Tình Bất Giới Sắc thâm ý nói.
“Để ta đi.” Hách Liên Tập Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng.
Cơ La vội vàng kêu lên: “Lâu chủ!”
“Tiểu hòa thượng nói không sai.” Hách Liên Tập Nguyệt gật đầu: “Ta tới phá cục.”
Cánh cửa Xuân Phong lâu bỗng nhiên mở ra.
Hách Liên Tập Nguyệt thân hình loé lên, đã đi ra ngoài.
Sau đó, cánh cửa Xuân Phong lâu liền lại khép kín.
Giới Tình Bất Giới Sắc cùng Tạ Vũ Linh nhìn nhau, Cơ La cười khổ nói: “Lâu chủ hắn vẫn cứ hành sự tự tiện như vậy.”
Trước cửa Thanh Minh viện.
Hách Liên Tập Nguyệt thân hình rơi xuống đất, y nhẹ nhàng vung tay lên, liền đánh nát cánh cổng sân đang đóng chặt kia.
“Kẻ nào đến, dám phá cửa lớn Thanh Minh viện ta?”
“Xuân phong đắc ý, Hách Liên Tập Nguyệt.”