» Q.1 – Chương 186: Tụ tập
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Tạ Vũ Linh, ngươi nói xem, liệu có khả năng chúng ta sẽ chết ở đây không?”
Phong Tả Quân tay cầm dây cương, mặt đối mặt với gió núi thổi tung mái tóc dài, hắn cười nói ra câu kia.
“Trong mắt nhiều người, đây không phải một khả năng, mà là một điều tất yếu.” Tạ Vũ Linh giọng đáp, vân đạm phong khinh.
Phong Tả Quân cười nói: “Nhưng chúng ta vẫn đến đây. Ta tin ta sẽ không chết. Đúng rồi, tiểu đạo sĩ, Đạo gia các ngươi chẳng phải đều biết đoán mệnh sao? Bói cho hai chúng ta một quẻ đi.”
Tiểu đạo đồng Mặc Trần gãi gãi đầu: “Sư phụ biết tính, ta thì không.”
Phong Tả Quân nhún vai: “Giả đạo sĩ.”
“Ta cảm thấy chuyện đoán mệnh kỳ thực tồn tại một nghịch lý.” Mặc Trần bỗng nhiên nói.
“Ai u, không biết tính thì thôi, câu nói này của ngươi nghe có vẻ khi sư diệt tổ đấy.” Phong Tả Quân trêu chọc nói.
“Bởi vì khi ngươi biết được vận mệnh của mình, ngay khoảnh khắc đó, vận mệnh của ngươi đã bắt đầu thay đổi.” Mặc Trần giang hai tay, “Cho nên trừ phi tính toán xong mà không nói ra, nhưng nếu không nói ra, người ta đoán mệnh để làm gì?”
“Đúng thế, nếu ngươi tính ra ta sau này sẽ là thiên hạ đệ nhất, vậy ta cứ về Thiên Hiểu Vân Cảnh mỗi ngày phong lưu khoái hoạt, nằm chờ mình trở thành thiên hạ đệ nhất, như vậy kết quả cuối cùng chỉ có thể là trở thành thiên hạ đệ nhất phế vật. Còn nếu ngươi tính ra ta lên núi sẽ chết, ta lập tức quay đầu bỏ đi, như vậy ta cũng sẽ không chết. Mệnh của ngươi coi như sai.” Phong Tả Quân gật đầu nói.
“Không phải.” Tạ Vũ Linh lắc đầu.
“Ồ? Tạ tam công tử nhưng có kiến giải gì chăng?” Phong Tả Quân nhíu mày nói.
“Cho dù Mặc Trần tính ra chúng ta sẽ chết, chúng ta vẫn sẽ lên núi.” Tạ Vũ Linh ngửa đầu nói, “Đây chính là tính thế nào, cũng sẽ không thay đổi mệnh.”
“Cái gọi là vận mệnh, ngoài mệnh ra còn có vận, vận ở đâu?” Mặc Trần hỏi.
Phong Tả Quân cười một tiếng: “Tại trong đao của ta.”
Gió núi gào thét, xe ngựa lao nhanh qua một con đường, đám người ngửa đầu nhìn lại, đỉnh núi Duy Long Sơn đã hiện rõ trước mắt.
“Thượng Lâm Thiên Cung, thiên hạ đệ nhất? Ta đến rồi!”
***
Bên trong Địa Hạ Thành, Tô Bạch Y và Tô Hạc Lập sau khi khom mình hành lễ thì đi ra từ trong phòng.
“Thế nào rồi?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
Tô Bạch Y ánh mắt lấp lánh: “Thúc công đã quyết định giúp chúng ta.”
“Thúc công? Vậy thân phận của ngươi được xác nhận rồi sao?” Nam Cung Tịch Nhi sững sờ.
“Ừ. Tô Điểm Mặc là mẫu thân của ta.” Tô Bạch Y gật đầu nói.
“Quả nhiên là thế, vậy phụ thân ngươi đâu? Hắn là ai? Hắn còn sống sao?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi dồn.
“Phụ thân của ta, ưm, thúc công nói ông ấy cũng không biết…” Tô Bạch Y hoảng loạn nói.
“Thế nào?” Tô Triết sững sờ, tiến lên nói: “Rõ ràng là…”
“Tô Triết huynh, chúng ta còn có hai vị sư huynh chưa đến. Chờ các huynh ấy đến, chúng ta sẽ lên núi, còn xin đến lúc đó tiếp ứng chúng ta.” Tô Bạch Y vội vàng ngắt lời nói.
“Được.” Tô Triết không tiếp tục nói gì thêm.
Tô Vũ Nặc tựa hồ đoán được điều gì, khẽ cười một tiếng, đang muốn mở miệng, lại bị Nam Cung Tịch Nhi nhìn hằm hằm một cái: “Ngươi đừng nói chuyện!”
“Hừ.” Tô Vũ Nặc hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Tô Triết mặt lộ vẻ ngại ngùng: “Nha đầu Vũ Nặc này bị ta làm hư rồi, nếu có gì đắc tội, còn xin Nam Cung cô nương thứ lỗi.”
“Ngươi chẳng phải chưa lập gia đình sao? Ta thấy cô nương này thật hợp với ngươi, ngươi tìm thời gian mà cưới nàng đi.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói.
Tô Triết há to miệng: “A?”
“Không vui sao?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Không phải, không phải, ta cùng Vũ Nặc vẫn luôn coi nhau như huynh muội…” Tô Triết vội la lên.
Nghe tới hai chữ “huynh muội”, Tô Bạch Y toàn thân run lên, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, phất tay áo bỏ đi.
Tô Triết sững sờ: “Bạch Y huynh, hình như giận rồi… Chắc là vậy?”
Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày, đi theo sau: “Tô Bạch Y, ngươi thích cô nương kia sao?”
Tô Bạch Y dở khóc dở cười: “Thù lớn chưa trả, sư phụ chưa cứu được, nào có tâm tư nói mấy chuyện gió hoa tuyết nguyệt này?”
“Đây cũng xứng gọi là gió hoa tuyết nguyệt sao?” Nam Cung Tịch Nhi nghiêm nghị quát lên, “Đây rõ ràng là hạ lưu bẩn thỉu!”
“Sư tỷ, đây không phải trọng điểm.” Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói.
“Chẳng lẽ đại thù được báo, sư phụ được cứu, ngươi liền muốn bắt đầu cân nhắc chuyện với cô nương kia rồi sao?” Nam Cung Tịch Nhi lại hỏi.
“Sư tỷ, đây càng không phải trọng điểm!” Tô Bạch Y nâng trán nói.
“Vậy ngươi ngược lại nói xem cái gì mới là trọng điểm đi!” Nam Cung Tịch Nhi vội la lên.
“Trọng điểm chính là ta cùng cái Tô Vũ Nặc kia trong sạch, ta đối nàng không có nửa điểm hứng thú nào!” Tô Bạch Y xoay người nói, “Sư tỷ, ngươi chừng nào thì lại cảm thấy hứng thú đến vậy với đời sống cá nhân của ta rồi?”
Nam Cung Tịch Nhi mặt hơi đỏ lên, cúi đầu nói: “Ta là sư tỷ của ngươi, tự nhiên có trách nhiệm dạy bảo, chỉ dẫn cho ngươi…”
***
Bên ngoài Ngọa Long Trấn, Phong Tả Quân dừng xe lại ngay lập tức, nhìn thị trấn nhỏ phồn hoa người đi lại trước mặt, nhất thời có chút mơ hồ: “Đi đâu tìm bọn hắn? Chẳng lẽ phải hô lớn một tiếng: ‘Ta Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong Tả Quân tới, Tô Bạch Y ngươi mau đến đây tiếp ta?'”
“Không cần.” Mặc Trần từ trong ngực móc ra một con bướm, tiện tay vẫy một cái: “Nó sẽ dẫn đường cho chúng ta đi.”
“Con hồ điệp này, chẳng phải là bướm gió chuyên dụng của học cung ta sao? Nghe nói là đại sư huynh tạo ra? Sao ngươi cũng có?” Tạ Vũ Linh hỏi.
“Thật sao? Ta từ nhỏ đã biết làm thứ này, chắc là sư phụ dạy ta đấy.” Mặc Trần trả lời.
“Tiên sinh và đạo quân quan hệ tốt như vậy, phương pháp chế tạo con bướm này, cũng không có gì là lạ.” Phong Tả Quân cưỡi xe ngựa theo con hồ điệp kia đi thẳng tới trước cửa khách sạn. Giới Tình Bất Giới Sắc vừa quay đầu lại đã thấy bọn họ, liền buông chén trà trong tay xuống: “Nha, các ngươi thật biết tìm đường đấy, đang định phái người ra ngoài tìm tin tức các ngươi đây.”
Phong Tả Quân nhảy xuống xe ngựa: “Ngươi hòa thượng này, toàn nói nhảm, ngoài miệng thì nói thế, sợ là đã sớm quên chúng ta rồi.”
Tạ Vũ Linh cũng đi theo sau: “Tô Bạch Y và sư tỷ đâu rồi?”
Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói: “Bọn họ có việc riêng phải xử lý. Ai u, sao lại đưa tiễn đạo quân, mà lại tới một tiểu đạo sĩ thế này?”
Mặc Trần hướng về phía Giới Tình Bất Giới Sắc khẽ cúi đầu: “Thanh Thành Sơn, Mặc Trần, gặp Đại sư.”
Giới Tình Bất Giới Sắc nụ cười trên mặt dần dần ngưng kết lại, hắn ngại ngùng nói: “Vị Thiên Sư này, liệu có phải hiện chân thân pháp tướng?”
Mặc Trần nháy nháy mắt, lắc đầu nói: “Không phải Thiên Sư đâu ạ, ta còn nhỏ lắm, chỉ là tiểu đạo đồng dưới trướng Đạo quân đại nhân thôi.”
Giới Tình Bất Giới Sắc liên tục lắc đầu: “Thâm tàng bất lộ, thâm tàng bất lộ.”
“Ngươi hòa thượng này, làm gì mà thần bí thế? Trọng thể giới thiệu một chút, đây là tiểu đệ của ta, Mặc Trần.” Phong Tả Quân gãi đầu Mặc Trần, “Chuyến này cùng chúng ta cùng tiến lên Duy Long Sơn.”
Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn tay Phong Tả Quân, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “Thiên Sư, kẻ không biết thì vô tội mà.”
Mặc Trần cười khẽ: “Đại sư nhìn lầm rồi, ta thật sự không phải Thiên Sư gì cả.”
“A Di Đà Phật.” Giới Tình Bất Giới Sắc không nói gì thêm nữa, chỉ hiếm hoi mà xướng một tiếng Phật hiệu.