» Q.1 – Chương 170: Chuyển luân
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Hai người các ngươi gần đây võ công tinh tiến không ít nhỉ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt dừng chân trong khách sạn, quan sát Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh hồi lâu, cuối cùng vừa cười vừa nói.
Phong Tả Quân cúi đầu nhìn Nho Thánh tiên sinh, người còn chưa cao đến ngực mình, gãi gãi đầu: “Tiên sinh, ngươi đừng dùng ngữ khí đứng đắn như vậy nói chuyện với chúng ta, thấy dáng vẻ người bây giờ thật kỳ lạ.”
“Kỳ lạ sao?” Đông Phương Tiểu Nguyệt khẽ cười, thân hình lóe lên, đã xuất hiện sau lưng hắn.
Phong Tả Quân sững sờ, sờ lên ngang lưng, chợt phát hiện trên đó trống trơn, trường đao đã không còn.
“Tuyết Lạc?” Đông Phương Tiểu Nguyệt vung cây trường đao cao ngang người mình, nhưng chẳng hề thấy chút vụng về nào, động tác vẫn nhẹ nhàng phiêu dật. “Khó trách Mạc Vấn lại nguyện ý tặng ngươi cây đao này, hẳn cũng đã truyền thụ ngươi đao pháp rồi?”
Phong Tả Quân cười cười: “Thành chủ không dạy ta đao pháp, chỉ là dạy ta cách lên đao thế. Hắn nói nếu bàn về đao pháp, Thiên Hiểu Vân Cảnh của chúng ta có phong thế đã rất hoàn mỹ, nhưng bản thân ta về phương diện đao thế vẫn còn thiếu sót chút ít.”
“Thật có độ lượng.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cân nhắc trường đao trong tay. “Mặc dù Ác Ma thành không tính là chính đạo danh môn, nhưng Mạc Vấn có độ lượng thiên hạ vô song. Chỉ có người độ lượng như hắn mới có thể chấp nhận mọi chuyện không theo lẽ thường của Ác Ma thành. Hắn có thể dạy ngươi đao thuật, truyền cho ngươi danh đao này, là cơ duyên của ngươi.” Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên trở tay chém một đao về phía Tạ Vũ Linh.
Tạ Vũ Linh bỗng nhiên mở Phù Tô Phiến, chỉ nghe tiếng “Đinh” một tiếng, đao và phiến chạm vào nhau. Tạ Vũ Linh lùi lại ba bước, sau đó thu quạt, khẽ cúi đầu về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt: “Tiên sinh.”
“Ồ? Phù Tô Phiến? Ngươi học võ công trên đó rồi à?” Đông Phương Tiểu Nguyệt ném Tuyết Lạc Đao lại cho Phong Tả Quân, ngay sau đó tiến tới, cầm lấy chiếc quạt xếp từ tay Tạ Vũ Linh, xoay xoay nhìn một lượt. “Xem ra huynh trưởng ngươi đã giải quyết đám tộc thúc của ngươi rồi.”
Tạ Vũ Linh sững sờ: “Nghe Nho Thánh tiên sinh nói, người tựa hồ biết chút ẩn tình?”
Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói: “Để một công tử thế gia bị đồn thổi tu luyện võ công Ma tông, một lần nữa được gia tộc công nhận, cần chút khó khăn. May mà Tạ gia thế yếu, đám tộc thúc của các ngươi cũng đều là hạng hèn nhát. Kẻ hèn nhát thì tự nhiên sợ hãi kẻ mạnh mẽ. Ta chỉ hơi chỉ điểm huynh trưởng của ngươi một chút. Huynh trưởng ngươi lựa chọn kiếm, để lại quạt cho ngươi, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Tạ Vũ Linh nhìn Phù Tô Phiến, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Người chọn kiếm, hộ nhà. Người cầm quạt, chưởng nhà.”
Phong Tả Quân nghe hiểu, vui vẻ nói: “Lão ca ngươi đây là muốn đẩy ngươi lên làm gia chủ à.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt phe phẩy chiếc Phù Tô Phiến: “Môn võ công trên chiếc quạt này rất tốt, nhưng không phải thích hợp cho tất cả mọi người. Dùng quạt so với dùng kiếm, càng cần cái khí chất phong lưu kia. Tâm tư ngươi quá nặng, có đôi khi cần học cách tự cho mình nhẹ nhõm một chút.”
“Đúng rồi đấy. Lão cau mày làm gì!” Phong Tả Quân vỗ vỗ vai Tạ Vũ Linh.
“Đao của ngươi thì lại cần ổn trọng hơn một chút.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ném quạt xếp lại cho Tạ Vũ Linh. “Ta xem như sư phụ của các ngươi, nhưng có thể dạy cho các ngươi lại không nhiều.”
Hai người vội vàng lắc đầu, nói: “Nếu không có lần trước sư phụ dạy bảo, võ học của hai chúng ta có lẽ còn trì trệ không tiến.”
“Lần này đi Duy Long sơn hung hiểm vô cùng, ta dạy các ngươi một môn võ công giả chết vậy.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói.
“À?” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, bọn họ luôn không cách nào bắt kịp mạch suy nghĩ của Đông Phương Tiểu Nguyệt, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa Nho Thánh và người bình thường.
“Đánh không lại thì chạy, chạy không được thì giả chết. Vi sư hành tẩu giang hồ nhiều năm, biến thành cái dạng này mà vẫn chưa chết, là có nguyên nhân đấy.” Đông Phương Tiểu Nguyệt khoanh chân ngồi xuống. “Nghe kỹ đây.”
“Vâng.” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh không còn dám nói nhiều, vội vàng đáp lời.
Sau ba canh giờ, cửa phòng cạnh bên cuối cùng cũng mở ra, Đạo Quân từ trong đi ra. Khuôn mặt tái nhợt của hắn cuối cùng cũng có mấy phần huyết sắc, đạo bào không gió mà tung bay, tựa hồ đã không còn đáng ngại.
Đông Phương Tiểu Nguyệt mở mắt, nhìn Đạo Quân một cái, trầm mặc một lát rồi nói: “Chỉ có thể làm được như thế thôi sao?”
Đạo Quân nhẹ gật đầu: “Chỉ có thể tới đây.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng: “Đến cả ngươi cũng thành ra thế này, xem ra giang hồ của chúng ta đã đi xa rồi.”
“Giang hồ của chúng ta đi xa, chẳng phải là chuyện tốt sao?” Đạo Quân liếc nhìn Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đang ngồi dưới đất. “Hơn nữa bây giờ nói lời này còn hơi sớm. Chờ trở về Thanh Thành sơn, tu bổ lại hai cái thân thể thủng trăm ngàn lỗ của chúng ta, tóm lại rồi cũng sẽ có ngày phát huy được tác dụng. Có câu chuyện xưa nói thế nào ấy nhỉ?”
“Thuyền nát còn ba nghìn đinh.” Đông Phương Tiểu Nguyệt tiếp lời.
“Chính là đạo lý này. Hai người bọn họ đang luyện võ công gì?” Đạo Quân hỏi.
“Chuyển Luân Công.” Đông Phương Tiểu Nguyệt u u nói.
“Cái gì?” Đạo Quân giật mình. “Ngươi là một Nho gia Thánh Nhân, sao lại dạy đệ tử mình loại võ công này?”
“Ta nói với bọn hắn, về sau nếu bị người phát hiện, cứ nói là ngươi dạy.” Đông Phương Tiểu Nguyệt giảo hoạt cười một tiếng.
Vừa dứt lời, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đồng thời mở mắt. Hai người nặng nề thở hổn hển, nhìn về phía đối phương, đều thấy được nỗi hoảng sợ trong mắt nhau.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Hai người đồng thời hỏi.
“Mỗi người nhìn thấy sẽ không giống nhau đâu.” Đạo Quân lạnh lùng nói.
Hai người ngẩng đầu lên, xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Nhưng tóm lại không phải thứ gì khiến người ta vui vẻ là được rồi.” Nho Thánh tiên sinh đỡ hai người đứng dậy. “Đứng dậy đi, các ngươi đã chậm trễ một chút thời gian rồi, mau đi Duy Long sơn.”
Phong Tả Quân vẫn chưa hết sợ, thở hổn hển nửa ngày mới nói: “Tiên sinh ngươi quá ác, không cho chúng ta ngủ một giấc ở đây. Đi đi đi, Tạ Vũ Linh, chúng ta đi thôi.”
“Mặc Trần, nên đi rồi.” Đạo Quân hướng vào trong phòng hô một tiếng.
Mặc Trần từ trong phòng chậm rãi đi ra. Hắn vừa mới tiêu hao đại lượng chân khí để chữa thương cho Đạo Quân, giờ phút này sắc mặt có chút tái nhợt. Hắn gật đầu nói: “Sư phụ, các ngươi trên đường cẩn thận.”
“Tiểu đạo hữu, ngươi vẫn nên về núi đi thôi. Chuyến này của chúng ta rất có thể là đi mất mạng, ngươi mới bao nhiêu lớn, cũng vội vàng đi chịu chết sao?” Phong Tả Quân gãi gãi đầu Mặc Trần.
“Cũng chớ xem thường Mặc Trần.” Đạo Quân cười nói. “Hắn về sau nhưng là muốn kế thừa vị trí Đạo Quân đấy.”
Phong Tả Quân sững sờ, nắm chặt cổ áo Mặc Trần, xách hắn lên: “Cái tiểu gia hỏa này, về sau muốn làm Đạo Quân sao?”
Mặc Trần đá một cước vào lồng ngực Phong Tả Quân, dựa thế thoát khỏi tay Phong Tả Quân. Hắn giảo hoạt cười một tiếng: “Vị đại ca này, xem thường trẻ con là phải trả giá đấy.”
Phong Tả Quân vỗ vỗ bụi bám trên lồng ngực, nhìn thoáng qua Tạ Vũ Linh: “Ngươi thấy sao?”
Tạ Vũ Linh trả lời không chút suy nghĩ: “Ta cảm thấy còn mạnh hơn ngươi.”
“Đã như vậy, vậy thì đi thôi.” Phong Tả Quân nhìn về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt: “Lần sau gặp được tiên sinh, tiên sinh vẫn sẽ là bộ dạng như bây giờ sao?”
Đông Phương Tiểu Nguyệt đá một cước vào mông Phong Tả Quân: “Cút!”