» Q.1 – Chương 149: Tái khởi

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025

Cổng thành Ác Ma cuối cùng cũng mở ra vào lúc này. Tô Bạch Y cùng nhóm người hắn bước ra, còn Triệu Hạ Thu, Cố Diệp, Yến Tiểu Đường và những người bị thương khác thì đi vào trong thành.

“Hạ Thu!” Cách gọi Triệu Hạ Thu của Tô Bạch Y đã chẳng biết tự lúc nào, từ “Triệu đạo trưởng”, “Triệu huynh” biến thành “Hạ Thu”. Hắn gọi một tiếng rồi lập tức chạy đến xem xét thương thế của Triệu Hạ Thu: “Thế nào rồi?”

“Không chết được.” Triệu Hạ Thu lạnh nhạt nói.

“Vừa rồi kiếm của ngươi, quá mạnh mẽ!” Tô Bạch Y khen ngợi.

“Không giết được kẻ đáng giết, sao có thể xem là mạnh?” Triệu Hạ Thu lắc đầu.

“Sống sót được, chính là mạnh.” Tô Bạch Y vỗ vỗ vai Triệu Hạ Thu, đi ngang qua hắn: “Phần tiếp theo cứ giao cho ta.”

Triệu Hạ Thu quay đầu: “Ngươi cũng đừng có chết đấy.”

“Yên tâm đi.” Tô Bạch Y cũng quay đầu cười một cái.

Tiêu Sinh sau đó bước tới, chắp tay hành lễ với Chu Chính quân tử: “Chu Chính quân tử, ta vẫn luôn tự hỏi một ngày kia, liệu ta có giống những nhân vật dưới ngòi bút của ngươi, vì một điều gì đó mà dốc hết toàn lực liều mạng không?”

“Ngươi chưa từng có bao giờ sao?” Chu Chính hỏi.

Tiêu Sinh lắc đầu: “Lúc ấy ta hối hận. Nhưng bây giờ ta bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt.”

“Đã nghĩ thông suốt điều gì vậy?” Chu Chính cười cười.

“Nếu được làm lại từ đầu, ta sẽ vẫn đưa ra lựa chọn đó.” Tiêu Sinh quay người, bước đi về phía xa: “Tựa như lựa chọn của ngày hôm nay.”

Ngoài Triệu Hạ Thu cùng những người bị thương đã vào thành, toàn bộ Cửu Ác còn lại của Ác Ma thành đều đi theo. Mạc Vấn và Tức Mặc Hoa Tuyết có thể lựa chọn đơn độc dùng một đao một kiếm đối đầu với các cao thủ của bảy đại phái, nhưng Tiêu Sinh cùng những người khác cũng lựa chọn đứng sau lưng bọn họ, vai kề vai chiến đấu.

Tức Mặc Hoa Tuyết hơi nghiêng đầu: “Ngươi có những người dân thành không tệ đấy.”

Mạc Vấn cười cười: “Đều là bằng hữu.”

Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh lái xe ngựa từ trong Ác Ma thành đi ra. Phong Tả Quân đưa tay về phía Tô Bạch Y: “Ta luôn cảm thấy từ ngày xuống núi đến nay, vẫn luôn ở trên đường.”

“Thật ra những chuyện này, vốn dĩ không liên quan gì đến các huynh đệ.” Tô Bạch Y thở dài, nắm lấy tay Phong Tả Quân rồi nhảy lên xe ngựa.

“Nói vậy thì không đúng rồi, về sau này trên giang hồ, phàm là chuyện thú vị, đều nên liên quan đến ta.” Phong Tả Quân cười nói.

Tô Bạch Y quay người, lại đưa tay về phía Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ, chúng ta đi đón sư phụ về nhà.”

Nam Cung Tịch Nhi sững sờ: “Nhà ư?”

“Phong Kiều Trấn Hạnh Hoa thôn, khế đất của cái sân nhỏ ở đó ta vẫn giữ bên người đấy. Người ở đó rất tốt, phong cảnh rất đẹp, rượu uống rất ngon.” Tô Bạch Y cười nói.

“Được.” Nam Cung Tịch Nhi cũng duyên dáng cười một tiếng, nắm chặt tay Tô Bạch Y rồi nhảy lên.

Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh nhìn nhau. Phong Tả Quân lẩm bẩm: “Ta cảm thấy có gì đó không đúng.”

Tạ Vũ Linh nhẹ gật đầu: “Lần này, ta đồng ý với ngươi.”

“Sư huynh?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi Chu Chính vẫn đang đứng một bên.

Chu Chính nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta không lên xe ngựa, ta sẽ tùy hành bảo vệ các ngươi bên cạnh, không cần quản ta.” Nói xong câu đó, Chu Chính quân tử điểm nhẹ chân, vút qua rồi bước đi về phía xa.

“Đi thôi.” Phong Tả Quân nặng nề vung roi ngựa: “Đi Thượng Lâm Thiên cung, vén hắn cái long trời lở đất!”

Tô Bạch Y gãi đầu: “Nếu có thể vụng trộm cứu sư phụ ra đương nhiên là tốt nhất.”

“Với tính cách của Thất thúc, vậy thì khó mà lén lút được…” Tạ Vũ Linh cảm khái.

Tô Bạch Y cười cười: “Cũng phải.”

***

Thượng Lâm Thiên cung.

Tạ Khán Hoa nặng nề hắt hơi một cái. Hắn kéo chặt quần áo trên người: “Trời lạnh thật. Sắp tuyết rơi rồi chăng?”

Lão nhân nơi sâu thẳm u ngục u u nói: “Dựa theo lời hòa thượng kia lần trước, nếu tuyết rơi, ngươi đáng chết.”

Tạ Khán Hoa cười nói: “Tiền bối, nếu như ta chết rồi, ngài chẳng phải sẽ rất tịch mịch, không có ai nói chuyện cùng ngài, cũng không có người mời ngài uống rượu ăn thịt sao?”

Lão nhân cười gằn: “Bằng hữu của ngươi đã lâu không đến rồi, ngược lại ta rất nhớ rượu và thịt của hắn.”

“Đúng vậy a.” Tạ Khán Hoa ngáp một cái: “Chắc là đã quên ta rồi, mặc cho ta tự sinh tự diệt đi.”

Vừa dứt lời, cửa u ngục liền bị mở ra.

“Vừa nhắc tới, liền đến rồi.” Tạ Khán Hoa cười đứng dậy, nhưng khi nhìn rõ diện mạo người đến thì hơi sững sờ: “Là ngươi?”

Bạch Cực Nhạc toàn thân áo trắng bước đến trước mặt Tạ Khán Hoa, khẽ gật đầu: “Là ta.”

Tạ Khán Hoa nhìn ra bên ngoài u ngục, khẽ nhíu mày: “Cũng không thấy bông tuyết nào bay vào cả.”

Bạch Cực Nhạc lắc đầu: “Hôm nay ta không phải đến để giết ngươi.”

Tạ Khán Hoa thở một hơi: “Nhưng dọa chết ta rồi. Ta cứ ngỡ đại nạn của mình đã đến, ngươi là Diêm Vương đến lấy mạng. Hi vọng năm nay Duy Long sơn đừng tuyết rơi đi, như vậy là có thể sống thêm một năm.”

“Chỉ cần giao ra 《Tiên Nhân Thư》, ta có thể để ngươi bất tử.” Bạch Cực Nhạc lạnh nhạt nói.

Tạ Khán Hoa nhún vai: “Thật sự là một cuộc đàm phán rất lạc hậu, ta cứ nghĩ một người đặc biệt như ngươi sẽ không nói những lời như vậy.”

“Ta rất thưởng thức ngươi.” Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên nói.

Tạ Khán Hoa nhíu mày: “Thưởng thức dung mạo của ta, hay là thưởng thức tài hoa của ta?”

“Nếu là những người khác, ta sẽ không cho bọn hắn cơ hội này, nhưng tương tự, ta chỉ có thể nói một lần.” Bạch Cực Nhạc quay người: “Lần sau gặp mặt, liền thật sự là muốn giết ngươi.”

“Này, tên nhóc bên kia.” Lão nhân nơi sâu thẳm u ngục bỗng nhiên mở miệng.

Bạch Cực Nhạc xoay người, biểu cảm dần trở nên ngưng trọng.

“Xem ra ngươi cũng rất ít khi đến u ngục, đến nỗi ngươi cũng không biết sâu trong u ngục còn giam giữ một vị đại nhân vật như vậy đâu.” Tạ Khán Hoa trêu chọc nói.

“Ngươi mau cút đi, ta không thích ngươi.” Lão nhân đi đến bên song sắt, xiềng xích trên tay phát ra tiếng vang lanh canh: “Nếu ngươi không đi, ta giết ngươi.”

Bạch Cực Nhạc cười gằn: “Vậy ngươi cứ thử xem.”

“Ồ?” Lão nhân nặng nề vỗ một cái vào song sắt, toàn bộ u ngục đều kịch liệt chấn động. Một trận cuồng phong ập thẳng đến Bạch Cực Nhạc. Bạch Cực Nhạc khẽ dậm chân, cỗ chân khí kia liền bị cưỡng ép áp xuống, toàn bộ u ngục khôi phục yên tĩnh.

“Võ công tiền bối cao siêu.” Bạch Cực Nhạc tán thán.

Lão nhân cười gằn: “Đến lượt một tên tiểu bối như ngươi đến đánh giá võ công của ta sao?”

Tạ Khán Hoa gãi đầu: “Bạch Cực Nhạc, ngươi có dám thả tiền bối ra đánh một trận không?”

Bạch Cực Nhạc không để ý đến hắn, quay người đi ra ngoài. Cửa u ngục lại một lần nữa bị đóng lại. Tạ Khán Hoa nhún vai, một lần nữa nằm xuống, lười biếng nói: “Tiền bối, người này thế nào?”

Lão nhân trầm mặc hồi lâu: “Có chút lợi hại.”

“Ba vị lâu chủ Thượng Lâm Thiên cung, một cái là ta, một cái là hắn, còn một cái là kẻ đưa cơm. Trong đó mạnh nhất chính là người này.” Tạ Khán Hoa nhếch miệng: “Những năm này ta dồn hết tâm huyết vào việc dạy dỗ tên đồ đệ bất thành khí kia, e rằng càng thêm không phải là đối thủ của hắn rồi.”

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 783: U linh đạo Vạn Minh thần biến

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 782: Bắc Minh đế quốc tù ngục

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 781: Dũng sĩ không sợ

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025