» Q.1 – Chương 278: Chí Tôn bãi săn
Thôn Thiên Ký - Cập nhật ngày May 29, 2025
Sự biến hóa này diễn ra quá đột ngột, đến mức bây giờ, đầu óc Ngô Dục gần như trống rỗng. Mãi một lúc sau, hắn mới hiểu ra rằng mình hẳn là đã bị một con đại xà nuốt chửng. Đây là một con đại xà rất đáng sợ, đến cả Minh Lang còn nói là gay go.
Mà Cửu Anh lại gọi con đại xà này là ‘Ba thúc’, còn nói nó không có linh trí, mà còn có thể làm hại mình…
Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi hỏi: “Cửu Anh, ngươi cũng đừng vội, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, rồi chúng ta cùng nghĩ cách.”
Sự tình đã xảy ra, oán trách lung tung cũng chẳng ích gì.
Cửu Anh có chút tức điên người, nhưng thấy ánh mắt trầm tĩnh của Ngô Dục, hắn bình ổn lại tâm tình, nói: “À, là thế này. Trước ngươi cũng đã thấy có một con rắn lớn xuất hiện, chính là kẻ đang nuốt chửng chúng ta lúc này. Nó tên là ‘Ba xà’, là một đại yêu ma kết hợp với phụ thân ta. Cũng có thể xem như một huynh đệ của phụ thân ta vậy. Chẳng qua, vì là phối hợp thú, ‘Ba xà’ này không có linh trí. Dù rất mạnh mẽ, đã đạt đến Nguyên Thần cảnh giới, nhưng bản chất lại gần như một con dã thú, không thể giao lưu, chỉ có thể tâm linh tương thông với phụ thân ta, nghe theo hiệu lệnh của Người. Lần này nó tất nhiên là bị phụ thân ta triệu tới, để đưa ta về Vân Mộng biển rộng.”
Ngô Dục có chút ngớ người ra. Hắn thấy lạ với từ ‘phối hợp thú’ này, bởi vì ngay cả yêu ma rất yếu như Vạn Thanh cũng đã có thần trí, còn có thể sống trong hoàng cung dưới thân phận con người. Thế mà con cự thú Nguyên Thần cảnh giới này lại không có linh trí, điều này thật quá đỗi ngạc nhiên.
“Vậy là, nó vốn định dẫn ngươi đi, nhưng vì ta ở quá gần ngươi, mà nó lại không có linh trí, cho nên kéo ta vào luôn? Lại nữa, ngươi không thể giao lưu với nó, nên nó sẽ mang ta và ngươi cùng về ‘Vô tận ma biển’?” Ngô Dục suy đoán từ phản ứng sốt ruột của Cửu Anh.
Cửu Anh bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Không sai, đúng là như thế. Nếu ta có thể giao lưu với nó, khẳng định ta sẽ lập tức thả ngươi đi. Cái đồ ngu xuẩn này chỉ có một thân yêu lực, nhưng…”
Nói cách khác, chính mình rất có thể sẽ vô tình bị mang tới Vô tận ma biển xa xôi kia. Đương nhiên, yêu ma bình thường gọi là Vân Mộng biển rộng.
“Vậy thì sau khi đến, cho ta trở về đi. Tuy rằng làm lỡ không ít thời gian, nhưng cũng chẳng có cách nào…” Ngô Dục đành phải chấp nhận như vậy.
Hắn suy đoán, kỳ thực lúc đó nếu mình ở xa Cửu Anh thêm một chút, thì đã không bị cuốn vào rồi.
Không ngờ Cửu Anh lại lắc đầu, vẻ mặt đầy áy náy, nói: “Có thể sẽ có một chút phiền toái. Bởi vì ta là đi ra từ ‘Chí Tôn bãi săn’, với tính tình của phụ thân ta, e rằng Người sẽ khiến ‘Ba thúc’ trực tiếp ném ta vào ‘Chí Tôn bãi săn’. Đến lúc đó ngươi phỏng chừng cũng sẽ bị ném ở đó. Ở ‘Chí Tôn bãi săn’, ta nếu không hoàn thành nhiệm vụ săn giết, đều không ra được, huống chi ngươi là con người, muốn thoát ra e rằng càng khó…”
Ngô Dục nghe đến mức hoàn toàn choáng váng. Chẳng qua, ít nhất tính mạng hiện tại vẫn còn, chỉ là xem ra việc trở về Thục Sơn sẽ không dễ dàng chút nào.
Sự tiến triển của tình hình, hoàn toàn ra ngoài dự liệu.
“Ngô Dục.” Cửu Anh bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói: “Không giấu ngươi, phụ thân ta là chủ nhân của Vân Mộng biển rộng này, Chí Tôn của bầy yêu, khắp Thần Châu đại địa, người ta gọi Người là ‘Hài Nhi Hoàng’.”
Ngô Dục vừa nghe, sợ đến giật mình trong lòng. Hắn còn ngỡ mình nghe lầm, thế nhưng Cửu Anh rất nghiêm túc, hiển nhiên sẽ không đùa giỡn về chuyện như thế này.
Ngô Dục nhớ khi bản thân xem Thần Châu Liệt Truyện, có giới thiệu về vị lão yêu ma của Vô tận ma biển này. Người ta nói là đại địch của Thục Sơn, một lão quái vật đáng sợ tồn tại vô số năm. Tương truyền hắn hung sát, thô bạo, độc hành độc đoán, tàn nhẫn vô tình, mấy lần gây ra hạo kiếp cho Thần Châu đại địa, cần rất nhiều chính đạo nhân sĩ liên thủ trấn áp, gần đây mới ẩn mình ở Vô tận ma biển…
Vua của bầy yêu, chính là Hài Nhi Hoàng này.
Tùy tiện gặp phải một yêu ma, lại chính là nhi tử của Hài Nhi Hoàng, vận may này cũng thật là nghịch thiên rồi.
Chẳng trách huyết thống yêu ma của Cửu Anh lại mạnh mẽ đến vậy, hắn chính là con trai của Hài Nhi Hoàng, lẽ ra phải có những năng lực này. Dường như Hài Nhi Hoàng kia chưa từng có dòng dõi, mà Cửu Anh tuổi tác rất nhỏ, hiển nhiên đây là chuyện của mười mấy năm qua, e rằng cả Thần Châu, còn chưa có mấy người biết.
Ở Ngô Dục vẫn còn chưa kịp phản ứng, Cửu Anh đã vẻ mặt đau khổ nói: “Vấn đề là lão già này quá ngoan cố, đối với ta quá nghiêm khắc, còn ép ta phải giết người. Lần này lại muốn ném ta vào ‘Chí Tôn bãi săn’, cứ nhất định phải bắt ta giết người mới được. Ta đã trốn ra trước khi bị ném vào, nhưng cũng chẳng trốn được mấy ngày. Trước đó ta ẩn mình dưới lòng đất không bị phát hiện, vừa mới ra đã bị Ba thúc của ta mang đi rồi. Lần trước Người đã nói, nếu ta không xông ra được từ ‘Chí Tôn bãi săn’ kia, đời này đừng hòng gặp lại Người. Nếu như ta bị trực tiếp ném vào đó, vậy thì kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.”
Cửu Anh chỉ sợ bị trực tiếp ném vào trong đó. Nếu như ở bên ngoài ‘Chí Tôn bãi săn’, hắn còn có thể giao lưu với các yêu ma khác, biết đâu còn có thể đưa Ngô Dục đi. Đương nhiên, điều này dựa trên giả định là những yêu ma kia không thù ghét Ngô Dục.
Nhưng bất kể nói thế nào, hắn là nhi tử của Hài Nhi Hoàng, Ngô Dục bị vô tình bắt đi như vậy, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ ‘Ba thúc’ của ngươi mang chúng ta tới ‘Vân Mộng biển rộng’.” Ngô Dục thấy đối phương đều tự xưng là Vân Mộng biển rộng, cũng không tiện nói là Vô tận ma biển nữa.
“Không sai.”
“Được rồi, vậy cái ‘Chí Tôn bãi săn’ này, lại là nơi như thế nào?”
Sắc mặt Cửu Anh có chút ngượng ngùng, nói: “Nói ra ngươi có thể sẽ tức giận đấy.”
“Không sao.” Ngô Dục vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Cửu Anh liền nói: “‘Chí Tôn bãi săn’ là một nơi rèn luyện của yêu tộc ta. Đúng như tên gọi của nó, là nơi săn bắn của một số yêu ma trẻ tuổi chúng ta. Tổng cộng chia thành mười tầng, mỗi tầng đều là một thế giới hoàn toàn khép kín, mười tầng này lại liên thông với nhau. Trong mỗi thế giới, đều có rất nhiều con mồi. Ngươi hẳn đoán được, đối với yêu tộc chúng ta mà nói, con mồi sẽ là gì rồi chứ…”
Ngô Dục trong nháy mắt nghĩ đến Yêu Ma Vực Sâu! Quả nhiên, nhân quả báo ứng.
“Là người, là người tu đạo.” Ngô Dục nói.
“Không sai. Có người tu đạo từ các đại tông môn Thần Châu, có Thiên Nghệ tộc, thậm chí ngay cả Quỷ tu Đông Hải cũng có không ít. Cơ bản đều là tù binh của yêu tộc ta, bị các trưởng bối ném vào ‘Chí Tôn bãi săn’, cung cấp cho yêu ma trẻ tuổi chém giết rèn luyện. Ở ‘Chí Tôn bãi săn’, họ chỉ có đánh bại đủ số yêu ma, mới có thể giành được cơ hội rời đi. Mà chúng ta yêu tộc, phải xông qua mười tầng, bắt được mười cái ‘Nô Dịch Lệnh Cấm’, mới có thể rời đi ‘Chí Tôn bãi săn’. Nếu có thể qua cửa thành công, không chỉ nhận được vô số khen thưởng, mà còn đạt được thân phận địa vị rất cao.”
Quả nhiên, thiết lập này hầu như hoàn toàn nhất trí với Yêu Ma Vực Sâu. Chẳng qua hiển nhiên, những người trong ‘Chí Tôn bãi săn’ của họ, mạnh mẽ hơn những yêu ma trong Yêu Ma Vực Sâu. Đương nhiên, Yêu Ma Vực Sâu là Phàm Kiếm Vực. Ngô Dục cũng không biết, bốn đại kiếm vực của Thanh Thiên Thục Sơn kia, liệu có nơi nào tương tự không. Nghĩ vậy, chắc là có…
Người tu đạo dùng yêu ma luyện kiếm, yêu ma lại coi người tu đạo là mục tiêu săn bắn. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Cửu Anh tiếp tục nói: “Không giấu ngươi, tình huống thật sự là như vậy. Chúng ta yêu tộc tiến vào ‘Chí Tôn bãi săn’, cần ở mỗi một tầng giết một vị người tu đạo, mới có thể có được ‘Nô Dịch Lệnh Cấm’ loại trên người họ. Đây là một loại pháp khí thông linh đặc thù của yêu tộc ta. Nhưng người tu đạo thì chỉ có thể đánh bại chúng ta, mới có thể lấy được ‘Yêu Ma Lệnh Cấm’ mang trên người chúng ta. Một khi trọng thương hoặc đánh giết yêu tộc, bị Đại Yêu Chấp Pháp phát hiện, sẽ bị trực tiếp chém giết. Biện pháp duy nhất để rời đi, tựa hồ là thu thập đủ năm mươi ‘Yêu Ma Lệnh Cấm’.”
Cửu Anh tuy rằng hổ thẹn lắm, nhưng Ngô Dục kỳ thực rất rõ ràng, loại thiết lập này hầu như không khác gì với Yêu Ma Vực Sâu. Ở Yêu Ma Vực Sâu, yêu ma chính là con mồi, mà lại không thể giết ngược lại đệ tử Thục Sơn.
Để giải thích rõ ràng với Ngô Dục, Cửu Anh tiếp tục nói: “Có thể ngươi không rõ, yêu tộc tôn trọng thực lực chân chính, chứ không tôn trọng yêu ma chỉ có địa vị mà không có thực lực. Ta mặc dù là con trai của Hài Nhi Hoàng, nhưng ở Vân Mộng biển rộng, rất ít yêu ma chịu nghe lời ta, trừ phi ta có thể gặp được phụ thân ta. Mà ngươi thân là nhân tộc, tất nhiên sẽ bị thù thị. Ta lo lắng họ sẽ trực tiếp coi ngươi là người tu đạo bị nô dịch, ném vào ‘Chí Tôn bãi săn’, chờ đợi yêu ma rèn luyện tới khiêu chiến ngươi…”
“Còn có chuyện như thế ư?” Điều này ngược lại hơi khác so với Thục Sơn. Ở Thục Sơn, chỉ cần công khai thân phận, chỉ cần là đệ tử của ai, hậu duệ của ai, bất kể thực lực thế nào, đều sẽ nhận được kính nể và tôn trọng. Giả như Ngô Dục có thể trở thành đệ tử của Tinh Hà Kiếm Thánh, e rằng không ít đệ tử Thiên Kiếm cấp đều sẽ lấy lòng hắn.
Có lẽ đây là do phương thức tư duy của con người và yêu ma khác nhau.
Nếu như mình bị ném vào ‘Chí Tôn bãi săn’ kia, sẽ giống như hồ yêu ở Yêu Ma Vực Sâu, vậy kết cục sẽ ra sao? Thấy Cửu Anh vốn ngày thường bình tĩnh lại có vẻ mặt đau khổ, Ngô Dục liền biết rồi.
“Người tu đạo vừa đến, sẽ bị gieo ‘Nô Dịch Lệnh Cấm’, sau đó căn cứ năng lực thực chiến, bị đặt vào một tầng bất kỳ trong mười tầng, không thể tự ý đến tầng khác. Nếu như thực lực phát sinh biến hóa, chẳng mấy chốc sẽ bị chuyển đến tầng săn bắn mạnh hơn. Mãi cho đến khi thu thập đủ năm mươi ‘Yêu Ma Lệnh Cấm’… Chẳng qua, ta nhất định sẽ tranh thủ đưa ngươi ra ngoài an toàn, tin rằng cũng sẽ có người nể mặt ta một chút?” Về phương diện này, Cửu Anh tựa hồ không đặc biệt tự tin.
Hiện tại cái gì cũng không thể xác định, chỉ có thể chờ Ba xà thả mình ra rồi tính.
Ngô Dục làm sao cũng không ngờ, mình lại rơi vào cảnh ngộ này. Hắn chợt thấy hiếu kỳ, nhưng càng thêm kính nể Vô tận ma biển, mảnh thiên địa của yêu ma này! Người ta nói, nơi đây có vô vàn yêu ma, lớn đến che kín bầu trời, nhỏ đến mắt thường không thấy được mà vẫn có thể dễ dàng đưa người vào chỗ chết. Thậm chí ngay cả nham thạch, cây cối, hay cả tạp vật bị vứt bỏ, sau một thời gian dài, đều có khả năng hóa yêu.
Ba xà có tốc độ rất khủng khiếp, phỏng chừng chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ đến ‘Chí Tôn bãi săn’ của Vô tận ma biển.
“Ngô Dục, thật xin lỗi.” Cửu Anh vẫn đặc biệt hổ thẹn. Điểm mấu chốt là ngay cả chính hắn cũng rất phiền muộn. Con Ba xà kia quả thực là một dã thú hoàn toàn không có đầu óc. Bình thường Hài Nhi Hoàng bảo nó làm thế nào, nó xưa nay sẽ không có chút thay đổi, nhiệm vụ đều là hoàn thành cực kỳ tinh chuẩn.
Nhớ tới đôi mắt xanh lục biếc kia, trầm tĩnh như hồ nước, xác thực không có bất kỳ cảm giác linh trí nào.
“Đây cũng là một phần của vận mệnh. Coi như thật sự muốn đánh bại năm mươi yêu ma mới có thể đi ra ngoài, thì cứ coi đó là một sự rèn luyện đi, ta cũng không để ý.” Ngô Dục đúng là đã nghĩ thông suốt.
Dù sao bây giờ trở về Thục Sơn thì cũng là tu luyện. Nam Cung Vi cũng còn lâu mới đến lúc đi ra.
Đáng tiếc duy nhất chính là nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng chưa đi lĩnh công lao. Hi vọng đến lúc ra ngoài, Thục Sơn sẽ không quên chuyện này mất.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: