» Q.1 – Chương 139: Mưa gió

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025

Ba ngày sau. Hồ Tắc thành.

Nơi đây còn cách Ác Ma thành bảy mươi dặm, vị hòa thượng phong trần mệt mỏi vỗ vỗ bụi trên người, tìm một quán khách sạn rồi ngồi xuống.

“Tiểu nhị, cho ta một bình rượu hoa điêu thượng hạng, ba cái bánh bao, với một đĩa rau xào.” Hòa thượng vừa ngồi xuống đã lớn tiếng gọi.

“Hòa thượng mà cũng uống rượu sao?” Có người trong khách sạn kinh ngạc hỏi.

“Tại sao lại không thể uống rượu?” Hòa thượng hỏi ngược lại.

Người vừa hỏi liền nói: “Hòa thượng không phải có thanh quy giới luật, không được uống rượu, không được ăn thịt sao?”

“Hòa thượng không ăn thịt là vì không sát sinh; hòa thượng không uống rượu là vì uống say sẽ phá vỡ những giới luật khác. Ta ngàn chén không say, uống hay không uống đều chẳng hề gì, cho nên ta có thể uống rượu.” Hòa thượng đáp.

“Sư phụ ngươi mà biết ngươi xuyên tạc giáo nghĩa thế này, sẽ không tức giận à?” Một đạo nhân thân hình cao lớn ngồi xuống trước mặt hòa thượng.

“Khách quan, đồ ăn của ngài đây ạ.” Tiểu nhị mang rượu hoa điêu, bánh bao và rau xào đặt lên bàn trước mặt họ. Đạo nhân cao lớn tiện tay cầm lấy bình rượu hoa điêu, rồi rót ngay cho mình một chén.

“Đừng có làm quen vớ vẩn, lại còn tới uống trộm rượu của ta!” Hòa thượng vươn tay định giật lấy, nhưng đạo nhân cao lớn chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái đã đánh hắn ngã lăn xuống đất. Đạo nhân ngửa đầu uống cạn chén rượu, tán thưởng: “Rượu ngon!”

Hòa thượng từ dưới đất bò dậy: “Đạo sĩ thối, ngươi là ai?”

“Thằng lừa trọc chết tiệt, ngươi là ai?” Đạo nhân cao lớn lại uống thêm một chén rượu.

“Thượng Lâm Thiên cung, Hình Luật viện, Giới Tình Bất Giới Sắc!” Hòa thượng hung tợn đáp.

“À, đồ đệ của Giới Không à. Sao lại lấy cái pháp hiệu năm chữ nghe buồn cười vậy?” Đạo nhân cao lớn thản nhiên nói.

Giới Tình Bất Giới Sắc chớp lấy thời cơ giật lại bình rượu hoa điêu, tò mò đánh giá đạo sĩ trước mặt: “Xem ra ngươi biết nhiều thật đấy. Ngươi tên là gì, khai ra mau!”

Đạo nhân cao lớn nhíu mày, dường như suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài: “Tên của ta vì quá lâu không có ai gọi, đã không nhớ rõ lắm. Ta phải về hỏi lại một chút.”

Giới Tình Bất Giới Sắc sững sờ, sau đó gật đầu nói: “Cũng phải, cũng phải. Ngươi nói tên thật của ta là gì, ta cũng phải suy nghĩ kỹ lại một chút. Nhưng các ngươi Đạo gia không phải cũng đều nổi danh hiệu sao? Như Hỏa Long chân nhân, Trường Xuân chân nhân chẳng hạn.”

“À, cái đó thì có.” Đạo nhân cao lớn nhẹ gật đầu, “Ta gọi Đạo Quân.”

“À, Đạo Quân à.” Giới Tình Bất Giới Sắc giơ ly rượu lên uống một hớp. Nhưng chỉ một lát sau, hắn liền ý thức được hàm nghĩa đằng sau hai chữ này, dọa đến toàn thân giật bắn, “Đạo Quân? Đạo Quân!” Nhưng đợi hắn lấy lại tinh thần, trước mặt đã không còn một ai, chỉ còn lại thanh âm của Đạo Quân quanh quẩn trong khách sạn.

“Nếu có cơ hội, tới Thanh Thành sơn uống rượu.”

Giới Tình Bất Giới Sắc đập đập miệng: “Ngay cả Đạo Quân cũng tới rồi… Lần đi Ác Ma thành này, có phải độ khó hơi cao một chút không? Tạ Khán Hoa có phải quá coi trọng ta rồi không?”

“Đạo Quân?” Một thân hồng y nữ tử đi đến bên cạnh Giới Tình Bất Giới Sắc, nhìn bình rượu hoa điêu còn sót lại một tia tử khí, thì thào nói, “Hắn sao cũng tới rồi?”

Giới Tình Bất Giới Sắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ tử, đầu tiên là giật mình: Trên đời lại có nữ tử đẹp đến vậy? Sau đó lại là một cái cầm lấy bình rượu hoa điêu trước mặt: Có xinh đẹp đến mấy cũng không thể cướp rượu hoa điêu của ta!

Nữ tử cúi đầu hỏi: “Ngươi với Đạo Quân là quan hệ thế nào?”

“Lần đầu gặp mặt.” Giới Tình Bất Giới Sắc thành thật đáp, “Hắn còn uống trộm của ta hai chén rượu.”

“Ngươi cũng muốn đi Ác Ma thành?” Nữ tử lại hỏi.

Giới Tình Bất Giới Sắc nhẹ gật đầu: “Chỉ đi xem…”

“Xem ra, ngươi giống như người của Thượng Lâm Thiên cung, Hình Luật viện.” Giọng điệu nữ tử bỗng để lộ mấy phần sát khí.

“Không có không có, tiểu tăng tới từ Thiên Hỏa tự.” Giới Tình Bất Giới Sắc chắp tay trước ngực, niệm một tiếng Phật hiệu.

“Nói bậy.” Nữ tử ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái.

Ngay sau đó, Giới Tình Bất Giới Sắc liền ăn một bạt tai.

Nhưng hắn vẫn như cũ chắp tay trước ngực, trên mặt ý cười. Hắn không nhìn rõ nữ tử ra tay thế nào, đương nhiên cho dù có nhìn rõ, hắn cũng không dám đánh trả, bởi vì hắn nhận ra thân phận của tên tuyệt sắc nữ tử trước mặt này.

Mặc Kiếm thành thành chủ, Hồng Y Kiếm Tiên Mặc Hoa Tuyết.

“Ta là đi trợ Tô Bạch Y!” Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng ngả bài nói.

“Võ công kém như vậy, làm sao mà trợ giúp?” Mặc Hoa Tuyết lắc đầu, quay người vụt đi.

Giới Tình Bất Giới Sắc thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán: “Lại là Kiếm Tiên, lại là Đạo Quân. Võ công ta kém cỏi thế này, đúng là chẳng có tác dụng gì…”

Mặc Hoa Tuyết từ trong khách sạn vụt ra, liền thấy Đạo Quân đứng trên mái hiên đối diện, nhẹ nhàng gật đầu với nàng. Mặc Hoa Tuyết cúi đầu đáp lễ lại, sau đó hai người đồng thời phóng người nhảy lên, mấy cái phóng đã đến ngoài thành.

“Mặc thành chủ không nên tới lội vũng nước đục này. Kiếm thành với Thượng Lâm Thiên cung từ trước đến nay quan hệ không tệ.” Đạo Quân khuyên nhủ.

“Là phụ thân ta với Tô Hàn Đại Cung Chủ quan hệ tốt, không phải Kiếm thành với Thượng Lâm Thiên cung quan hệ tốt. Mà lần này cũng không phải Kiếm thành đến, là ta Mặc Hoa Tuyết tự mình muốn tới.” Mặc Hoa Tuyết đáp.

“Vậy Mặc Hoa Tuyết dừng lại trong thành này là vì…” Đạo Quân hỏi.

“Có một cao thủ đang tới gần nơi này, nhưng hắn, cũng chỉ có thể đến nơi đây.” Mặc Hoa Tuyết đáp.

“Ngươi đi giao thủ với hắn rất không thích hợp, bối phận kém rất nhiều rất nhiều. Ngay cả phụ thân ngươi nhìn thấy hắn, cũng phải gọi một tiếng thúc phụ.” Đạo Quân lắc đầu, “Hơn nữa, ngươi rất có thể sẽ thua bởi hắn, nhưng cho dù ngươi thắng, cũng sẽ phải trả giá rất lớn. Mặc Kiếm thành không nhất định có thể chịu đựng được cái giá như vậy.”

Mặc Hoa Tuyết khẽ nhíu mày: “Ta không phải người dễ dàng bị thuyết phục như vậy.”

“Ta ở lại đây đi.” Đạo Quân cười nói, “Bối phận của ta vẫn được, võ công cũng chịu đựng được. Có lẽ có thể ngăn hắn lại.”

Mặc Hoa Tuyết quay đầu nhìn về phía Đạo Quân. Rất nhiều năm trước, khi nàng còn rất nhỏ, phụ thân đã nói với nàng rằng Đạo Quân là một trong hai người thần bí nhất thiên hạ. Không ai biết võ công của hắn cao bao nhiêu, bởi vì mọi người dường như từ trước tới nay chưa từng thấy hắn xuất thủ. Nhưng mọi người đều tin tưởng, chỉ cần hắn xuất thủ, hẳn là có thực lực của cường giả đứng trong top ba thiên hạ.

“Ta có thể tin tưởng Đạo Quân ngài sao?” Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Gây hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật đồng thời làm, ta để xem phục.” Đạo Quân mỉm cười, “Ta tin Đại Đạo.”

“Cái gì gọi là Đại Đạo?” Mặc Hoa Tuyết truy vấn.

“Ít nhất con đường Thượng Lâm Thiên cung đang đi, liền không phải Đại Đạo. Đi thôi.” Đạo Quân nhẹ nhàng phất phất ống tay áo, “Nơi này có ta.”

Mặc Hoa Tuyết bị ống tay áo kia nhẹ nhàng đánh, cả người cũng bay ra ngoài. Nàng dựa thế xoay người liền bước đi theo hướng Ác Ma thành. Thân hình nàng vừa biến mất, một thanh trường thương màu đỏ tươi liền xuất hiện trên trời cao.

Lướt gấp xuống!

“Trở về.” Đạo Quân lại nhẹ nhàng vung ống tay áo, liền đánh thanh trường thương kia bay trở lại.

Một lão nhân râu tóc bạc trắng từ một mảnh sương mù đi ra, cầm cây trường thương kia, nhìn đạo nhân trước mắt, ngữ khí kinh ngạc: “Đạo Quân đại nhân?”

Đạo Quân nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi: “Thương Thánh tiên sinh.”

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 784: Ba ngàn tiểu thế giới Phá Diệt vương kiếm

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 783: U linh đạo Vạn Minh thần biến

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 782: Bắc Minh đế quốc tù ngục

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025