» Q.1 – Chương 258: Nhiệm vụ trọng yếu
Thôn Thiên Ký - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Đa tạ cung chủ, cũng xin mời cung chủ thay ta cảm tạ Thẩm tỷ tỷ.” Ngô Dục vẫn có không ít hảo cảm với người tiêu sái này.
Bách Lý Phi Hồng giãy giụa ngồi dậy, như một kẻ tay trói gà không chặt. Hắn vuốt mái tóc rối bời trên trán, nhìn chăm chú Ngô Dục một lúc rồi vỗ tay nói: “Không sai, không sai, đạt đến Kim Đan Đại Đạo cảnh tầng thứ ba, tốc độ quả là rất nhanh. Với năng lực của ngươi, e rằng Kim Đan Đại Đạo cảnh tầng thứ năm bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi. Muốn cái tên Triệu Huyền Tiên kia tìm đến ngươi gây sự, phỏng chừng cũng đành chịu.”
Ngô Dục không biết tình huống của Triệu Huyền Tiên, bèn cười nói: “Đó là tự nhiên. Hắn còn dám tới trêu chọc, vậy khẳng định phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất mới thôi.”
Bây giờ ở Thục Sơn, địa vị tăng lên, tính cách Ngô Dục dần dần bộc lộ ra: ngay thẳng, quả đoán, thậm chí là tùy tiện.
“Ha ha, hắn nhưng mà có đôi có cặp, phu thê đồng lòng đó. Ngươi cái kẻ độc thân này, e là phải cẩn trọng một chút.” Bách Lý Phi Hồng cười to nói.
Ngô Dục không khỏi thấy hơi ngượng. Chẳng phải chỉ là có một đạo lữ xinh đẹp, đồng dạng thiên tài thôi sao, hắn ta mới không thèm để ý. Đều là bại tướng dưới tay ta.
“Đúng rồi, với tư cách cung chủ, mà ngươi lại là đệ tử không có sư tôn, ta cũng có trách nhiệm phải quan tâm đến ngươi. Ngươi có dự định gì tiếp theo? Ngươi phải thông cảm cho ta chứ, nếu như Thẩm Tinh Vũ đại tiểu thư hỏi tình huống của ngươi mà ta không trả lời được, nàng có thể sẽ muốn đánh vào mông ta.”
Bách Lý Phi Hồng vẻ mặt đau khổ nói. Thái độ hắn hòa nhã, không giống một trưởng bối, thực sự khiến người ta thoải mái. Ngô Dục liền thẳng thắn nói: “Lần trước thật vất vả lắm mới được một ít công lao, hiện tại nhanh tiêu hết rồi. Ta cân nhắc nên đi kiếm thêm công lao, thu được thêm tài nguyên, như vậy mới có thể tiến bộ nhanh hơn một chút.”
Bách Lý Phi Hồng cười khúc khích nói: “Viêm màng túi à, ha ha, ta hiểu, ta hiểu. Chúng ta đều là người nghèo, ta hiểu cảm giác này. Đã vậy ta sẽ không làm lỡ thời gian của ngươi nữa, đi thôi.”
Ngô Dục liền cũng không dài dòng, đang chuẩn bị cáo từ thì Bách Lý Phi Hồng chớp mắt, vỗ tay một cái nói: “Ngô Dục, ngươi có muốn một phương pháp để kiếm công lao nhanh hơn không? Phải biết, nhiệm vụ ở ‘Phi Tiên Điện’ của Phàm Kiếm Vực tuy có thể lĩnh, nhưng giá trị sẽ không quá cao. Ngươi muốn nhận, có thể sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, có chút không bõ công.”
“Cung chủ tựa hồ có cách hay? Chỉ cần có, Ngô Dục khẳng định muốn nhanh hơn một chút!” Ngô Dục vội vàng dừng lại. Điều Bách Lý Phi Hồng nói cũng chính là điều khiến hắn có chút khổ não, bởi hắn cảm thấy nhiệm vụ ở Phàm Kiếm Vực khá dễ dàng, công lao cũng khá thấp.
Bách Lý Phi Hồng cười hì hì nói: “Bấy lâu nay, trong số các đệ tử Phàm Đan thăng cấp thành Hoàng Kiếm cấp, Đấu Chiến Kiếm Cung của ta có số lượng nhiều nhất. Lần này có một bằng hữu tìm ta ôn chuyện, nhắc đến mấy vị sư đệ của hắn muốn chấp hành một nhiệm vụ, còn thiếu một người. Tự hồ phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ là mỗi người năm trăm công lao. Điều này được xem là mức công lao tương đối cao trong các nhiệm vụ của đệ tử Hoàng Kiếm cấp. Mấy vị sư đệ và bằng hữu của hắn đều xuất thân từ Đấu Chiến Kiếm Cung của ta, lại đều là thanh niên thiên tài, là những nhân vật đứng đầu trong trăm người của Vạn Kiếm Tiên Bảng mấy năm trước, lại đều bái được danh sư, trong đó còn có cả đệ tử của Thiên Kiếm cấp nữa. Vừa hay, ta có thể đề cử ngươi cho bọn họ.”
Năm trăm công lao! Đây được xem là rất cao! Ngô Dục muốn nhận từ Phi Tiên Điện, đoán chừng phải gần một năm mới có thể kiếm được nhiều như vậy, đây vẫn là trong tình huống thực lực hắn mạnh mẽ. Lập tức, hắn động lòng.
“Nhiệm vụ Hoàng Kiếm cấp, ta có thể tham dự không?” Ngô Dục hỏi.
Bách Lý Phi Hồng cười hắc hắc nói: “Vốn dĩ thì không thể, nhưng nhìn ở mặt mũi ta và Thẩm đại tiểu thư, vậy thì không thành vấn đề. Vả lại ngươi cũng không chịu thua kém, danh tiếng vang dội, ta chỉ cần nói chuyện với bằng hữu ta là được, khẳng định không thành vấn đề. Ngươi cứ ở lại đây vài ngày, chờ tin tức của ta.”
Bách Lý Phi Hồng làm việc cũng thật là hấp tấp, chỉ chốc lát liền biến mất khỏi tầm mắt Ngô Dục.
“Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà công lao lớn đến vậy?” Ngô Dục thoáng nghi hoặc rồi không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn ở Tề Thiên Phong, bắt đầu nuốt Nguyên Kim Đan tu luyện. Sau khoảng năm mươi viên Nguyên Kim Đan được rèn luyện, Kim Đan lại tăng thêm một chút, Bách Lý Phi Hồng mặt tươi cười trở về, nói: “Quyết định rồi! Năm ngày sau vào buổi trưa, ngươi đi tìm Điện chủ ‘Hòa Đạo Tử’ ở ‘Mạ Đạo Điện’ của ‘Tử Dương Kiếm Cung’. Người này là Kim Đan Đại Đạo cảnh tầng thứ bảy, là chỉ huy nhiệm vụ lần này. Nếu hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ nhận được công lao cao nhất, lên tới một ngàn.”
Kim Đan Đại Đạo cảnh tầng thứ bảy dẫn đội, còn mạnh hơn Trương Phù Đồ, đủ để chứng minh tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.
“Tổng cộng có mấy người, những người còn lại thực lực thế nào?” Ngô Dục hỏi.
“Hòa Đạo Tử là sư đệ của bằng hữu ta, ta chưa từng gặp, không biết bản tính thế nào. Còn lại có bốn người, đều là Kim Đan Đại Đạo cảnh tầng thứ sáu, số tuổi đều không vượt quá năm mươi.”
Ngô Dục cân nhắc một lát. Mình chỉ là Kim Đan Đại Đạo tầng thứ ba, xem ra quả thực yếu hơn họ nhiều. Hắn cũng không rõ liệu mình có trở thành gánh nặng trong đội ngũ không.
Thêm vào Ngô Dục tổng cộng có sáu người.
“Ngươi có thể yên tâm, với biểu hiện của ngươi trong Vạn Kiếm Tiên Chiến, bọn họ sẽ rất chăm sóc ngươi.” Bách Lý Phi Hồng cười hắc hắc nói.
Đã vậy Ngô Dục cũng không nghĩ nhiều nữa, cảm tạ Bách Lý Phi Hồng, sau đó xuất phát đi ‘Tử Dương Kiếm Cung’. Dù sao Tử Dương Kiếm Cung có chút xa, nằm ở phía Bắc xa nhất của Phàm Kiếm Vực, cho dù có nhanh chóng ngự kiếm, cũng phải mất một ít thời gian.
“Chỉ là chi tiết nhiệm vụ, ta cũng không rõ lắm, dù sao mỗi nhiệm vụ đều sẽ được bảo mật. Ngươi đến nơi rồi, Hòa Đạo Tử sẽ nói cho ngươi biết. Nếu khi đó ngươi cảm thấy không phù hợp, thì có thể rút lui.” Bách Lý Phi Hồng cuối cùng căn dặn.
Đương nhiên, Ngô Dục đã quyết định đi, chỉ cần không phải làm việc trái lương tâm, hắn căn bản sẽ không chọn rút lui. Bách Lý Phi Hồng cũng có lòng tốt đề cử mình, vậy dĩ nhiên mình cũng phải làm tốt chuyện này, đừng để làm mất mặt hắn.
Ngô Dục vẫn rất hâm mộ đệ tử Hoàng Kiếm cấp. Đệ tử Hoàng Kiếm cấp có thể lên trời xanh Thục Sơn tu hành, lại rời Thục Sơn ra ngoài mà không bị hạn chế thời gian. Ngô Dục lần này đi chấp hành nhiệm vụ, phỏng chừng cũng phải gần ba tháng. Nếu quá giờ, có đệ tử Hoàng Kiếm cấp dẫn theo, chắc cũng không có vấn đề gì.
Hắn ngự kiếm chạy như bay, hồi tưởng vị trí Tử Dương Kiếm Cung trong Dẫn Đạo Lục. Hắn cũng không vội vã, vì vậy vào buổi sáng ngày gần xuất phát mới đến Mạ Đạo Điện của Tử Dương Kiếm Cung. Mạ Đạo Điện có mấy trăm đệ tử, tinh thần và cảnh giới rõ ràng vượt trội so với Phù Đồ Điện, cũng không giống Chiến Tiên Điện. Vị dẫn đầu kia, dù còn trẻ tuổi, nhưng cũng đảm nhiệm Điện chủ ở đây.
Khi Ngô Dục đến Mạ Đạo Điện, liền có đệ tử Kim Đan của Mạ Đạo Điện phát hiện hắn, tiến lên chặn lại hỏi: “Các hạ là ai, đến Mạ Đạo Điện của ta vì chuyện gì?”
“Ta là Ngô Dục, tới gặp Hòa Đạo Tử Điện chủ.” Ngô Dục nói.
“Gặp Điện chủ của ta? Chờ chút, ngươi vừa nói, ngươi là Ngô Dục?” Đệ tử kia đầy mặt chấn động, đánh giá Ngô Dục, thậm chí lùi lại mấy bước.
“Chính là.”
“Mời, xin mời đi theo ta.” Đệ tử kia sợ đến có chút nói lắp, dù sao đây chính là hạng nhất Vạn Kiếm Tiên Bảng. Hắn run rẩy, đưa Ngô Dục đến Mạ Đạo Điện. Trước mắt là một tòa cung điện hoàn toàn bằng cây cối dựng nên, cổ kính, rất có ý nghĩa.
“Điện chủ và các vị tiền bối đều ở bên trong, mời vào.” Khi Ngô Dục đến đây, xung quanh đã có không ít đệ tử Phàm Đan vây xem hắn, trong đó còn có người cao hơn Ngô Dục ở Kim Đan Đại Đạo cảnh tầng thứ tư.
Ngô Dục thực ra cảm nhận được trong cung điện cổ kính này, tồn tại mấy người tu đạo lộ hết sự sắc bén. Quả nhiên, khi hắn nói một tiếng “Ngô Dục cầu kiến” rồi bước vào, trên đại sảnh cung điện, hắn liền nhìn thấy tổng cộng năm kiếm tu trông rất trẻ tuổi, không khác hắn là mấy, đang ngồi trên những chiếc ghế cao quý. Một người trong số đó ngồi ở vị trí trên cùng, hẳn là Hòa Đạo Tử.
Ngoài ra, bên trái có hai người thanh niên trẻ, phía bên phải thì là hai cô gái trẻ.
Năm người, ba nam hai nữ.
Khi Ngô Dục bước vào, ánh mắt hắn lướt qua họ trong khoảnh khắc, quan sát tướng mạo của đám người kia. Đối phương thực ra cũng đang rất cẩn thận quan sát hắn.
Đương nhiên, trong số những người này, có thể họ đã từng gặp Ngô Dục trong Vạn Kiếm Tiên Chiến trước đây.
Trong số đó, người hấp dẫn ánh mắt nhất tự nhiên là Hòa Đạo Tử đang ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa. Người này lớn tuổi nhất, nhưng cũng mang dáng vẻ của một người trẻ tuổi, mái tóc đen xen lẫn mấy sợi bạc, vẻ mặt trông thoáng tang thương. Hắn mặc một thân kiếm bào màu xám đen, trên đó thêu hình cây cối khô héo màu đen. Ánh mắt có chút u ám, tĩnh lặng, tựa hồ đối với chuyện gì cũng không cảm thấy hứng thú. Khi nhìn vào mắt nhau, có thể cảm nhận được một luồng lãnh mạc trong nội tâm người này.
Hắn là người dẫn đầu, thế nên nhiệm vụ lần này sẽ do hắn chỉ huy. Dựa theo quy định của Thục Sơn, loại nhiệm vụ đội ngũ này, chỉ khi hơn tám phần mười thành viên trong đội phản đối người dẫn đầu, thì mới có thể tự ý đưa ra quyết định.
Tính toán như vậy, quyền uy của Hòa Đạo Tử trong hàng ngũ này vẫn là cực kỳ lớn.
Lại nhìn hai nam tử bên trái, quả nhiên đều là thiếu niên anh hào, dù sao họ đều từng là top 100 Vạn Kiếm Tiên Bảng. Một trong số đó là nam tử áo đen, vẻ mặt lãnh ngạo, liếc Ngô Dục một cái, tựa hồ hơi không kiên nhẫn.
Một vị khác mặc áo trắng, y phục thêu đám mây, thấy Ngô Dục khẽ mỉm cười, quả là khiến người ta thân cận.
Còn có hai cô gái, bất luận dung mạo hay thiên tư đều là lựa chọn tốt nhất, tư thái cũng mười phần linh lung. Dù sao ở độ tuổi này, đối với người tu đạo mà nói là trẻ tuổi, nhưng ở thế gian, hầu như cũng là độ tuổi bậc cha mẹ của Ngô Dục.
Trong đó một vị mặc quần áo màu cam, trang phục rất xinh đẹp, tư thái cũng quyến rũ hơn một chút, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười như có như không, câu hồn phách người. Thấy Ngô Dục, cũng yểu điệu nở nụ cười, khiến người ta tê dại.
Còn một vị nữ tử thì lại lạnh lùng kiêu ngạo hơn rất nhiều, căn bản không thèm nhìn thẳng Ngô Dục, thưởng thức một pháp khí thông linh chứa trong vỏ kiếm trong tay, mặt như băng sương, tựa hồ cảm thấy có chút vô vị.
Ngô Dục không nghĩ quá nhiều, đi lên phía trước, thoáng hành lễ nói: “Chư vị sư huynh, sư tỷ. Ta là Ngô Dục, đến đây tham dự nhiệm vụ lần này, kính xin chư vị chăm sóc nhiều hơn.”
Năm người họ quả thực rất tự tại. Ngô Dục nói xong, cũng không có ai trả lời, chỉ là trong khoảnh khắc đó, Ngô Dục thoáng nhận ra rằng e rằng họ cũng không mấy hoan nghênh mình, nhưng vì nể mặt Bách Lý Phi Hồng nên không tiện từ chối.
Chủ yếu là Hòa Đạo Tử kia, hắn là người dẫn đầu. Một lát sau, hắn mới vung tay, nói: “Đến rồi thì được, tìm một chỗ ngồi xuống, chờ ta nói tình hình rồi sẽ xuất phát.”
Nói là nói vậy, Ngô Dục nhìn quanh một vòng, trong cung điện này ngoài năm chiếc ghế mà họ đang ngồi ra thì không còn gì khác. Bởi vậy xem ra Hòa Đạo Tử cũng không mấy để ý đến mình. Hắn cũng lười tính toán, trực tiếp nghiêng người đứng một bên. Hắn càng muốn biết, chi tiết nhiệm vụ lần này rốt cuộc là gì.