» Chương 842: Ta cũng không phải ưu tú như vậy…
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025
Chương 842: Ta cũng không phải ưu tú như vậy. . .
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, tiếp nhận lệnh bài. Lệnh này vừa đến tay, toàn thân hắn băng hàn, xem xét liền biết là một bảo bối. Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian thu hồi. Hắn biết Sinh Mệnh Cấm Khu, cũng có người xưng là Vô Nhân Cấm Khu, nằm giữa khu vực Thông Thiên và Man Hoang, không ai có thể đi qua.
Chỉ có con đường thông hành duy nhất là nơi ở Trường Thành. Có tấm lệnh bài này, Bạch Tiểu Thuần có thể đi qua Sinh Mệnh Cấm Khu, tùy thời rời đi. Nếu đi qua Sinh Mệnh Cấm Khu, tốc độ trở về Nghịch Hà tông của hắn sẽ nhanh hơn, dù sao theo kế hoạch ban đầu, đi qua Trường Thành còn cần chờ thuyền ở bờ biển, rồi ghé Tinh Không Đạo Cực tông để trung chuyển.
Vừa nghĩ tới Thủ Lăng Nhân lại tốt với mình như vậy, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm động. Hắn không cho rằng lệnh bài này là giả, dù sao nếu Thủ Lăng Nhân thật muốn giết mình, cũng không cần dùng âm mưu gì, một bàn tay là đủ rồi.
“Lão gia gia, ngươi là ông nội ta, vậy. . . ta đi trước đây.” Bạch Tiểu Thuần trong sự kích động tranh thủ thời gian mở miệng, nói xong liền định rời đi. Hắn cảm thấy hiện tại ở Man Hoang rất nguy hiểm, thừa dịp mọi người bị tiếng sư tôn của mình mê hoặc, phải nhanh chóng trốn đi.
Chỉ có thái độ của Thiên Tôn khiến Bạch Tiểu Thuần chần chờ, nhưng hắn nghĩ mình là một tiểu nhân vật, bậc đại nhân vật kia sẽ không chấp nhặt với mình, huống chi hắn lại không đắc tội Thiên Tôn.
“Ta lặng lẽ trở về, sẽ không có chuyện gì.” Bạch Tiểu Thuần chần chờ một chút, nhưng vẫn cảm thấy, so với trở về Nghịch Hà tông, thân phận bại lộ ở Man Hoang nguy hiểm hơn một chút.
Nhưng đúng lúc Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm phải nhanh chóng rời đi, Thủ Lăng Nhân đứng bên bờ Minh Hà, quay lưng về phía Bạch Tiểu Thuần, khàn giọng mở miệng.
“Còn nhớ rõ, năm đó ngươi hỏi lão phu danh tự lúc, câu trả lời của ta sao. . .”
“A?” Bước chân Bạch Tiểu Thuần dừng lại, nhìn về phía Thủ Lăng Nhân, có chút khó hiểu đối phương sao lại đột nhiên nói đến chuyện này.
“Mảnh thế giới này, ngươi có thể xem như một ngôi mộ lớn, chôn giấu một vị Chúa Tể gọi là Khôi. . . Mà lão phu, chính là Thủ Lăng Nhân canh giữ mộ phần của hắn.” Giọng nói Thủ Lăng Nhân càng lúc càng khàn đặc, dung nhan hắn cũng vào lúc này già đi rất nhiều.
“Chúa Tể vẫn lạc sau đó, đóng lại cửa thế giới thông ra ngoài, định ra di chúc, trừ khi có người tu luyện truyền thừa của ngài đạt đến Đại Thừa cảnh, cũng chính là Thiên Tôn, mới có thể mở ra cửa thế giới. Bằng không mà nói, bất kỳ ai không thể rời khỏi giới này!” Thủ Lăng Nhân nhẹ giọng nói, trong mắt tang thương lộ ra hồi ức.
“Mộ phần?” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, chuyện về mảnh thế giới này, lúc trước hắn lờ mờ hiểu được một chút, nhưng bây giờ, là nghe rõ ràng và đầy đủ nhất, nhất là mảnh thế giới này lại là mộ phần, điều này khiến Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, nội tâm run lên.
“Mà hậu nhân của ngài, trở thành hoàng tộc của mảnh thế giới này, thế là có đời đời Khôi Hoàng, thế là mảnh thế giới này có tên, gọi là. . . Khôi Hoàng giới!” Thủ Lăng Nhân không để ý Bạch Tiểu Thuần, giống như đang lầm bầm lầu bầu, trong lời thì thầm, một luồng cảm giác tuế nguyệt thản nhiên dâng lên.
“Nếu không có ngoài ý muốn, có lẽ lẽ ra trước đó, đã xuất hiện Hoàng Giả trên Bán Thần cảnh Đại Thừa. . . Chỉ là ngoài ý muốn, hết lần này tới lần khác lại xảy ra. . . Một tu sĩ, dựa vào thiên tư kinh diễm tuyệt luân, vẫn sáng tạo ra Thiên Tôn pháp, đi một con đường khác, lật đổ Khôi Hoàng triều!” Nói đến tu sĩ này, dù giọng Thủ Lăng Nhân trầm thấp, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn mơ hồ nghe ra, đối phương hình như có vẻ tán thưởng, có thể thấy được thiên tư của tu sĩ này kinh tài tuyệt diễm đến mức nào, mà thân phận của tu sĩ này, Bạch Tiểu Thuần cũng đã rõ trong lòng.
“Mà lão phu, không thể can thiệp, có rất nhiều chuyện, ta biết, nhưng lại không cách nào làm, ta dù sao cũng chỉ là một Thủ Lăng Nhân, thủ hộ đại mộ của Chúa Tể, thủ hộ luân hồi, thủ hộ cửa thế giới. Lần đầu tiên ta cưỡng ép xuất thủ, cũng chỉ để hoàng tộc bất diệt, ở trong Man Hoang này tiếp tục có hương hỏa. Mà đại giới của việc cưỡng ép can nhiễu, là sự tồn tại của ta giảm bớt hơn một nửa.”
“Vị tu sĩ này, cũng nhiều năm sau tìm đến ta, muốn rời khỏi giới này, muốn mở ra cửa thế giới. Hắn không phải chính thống, lão phu tự nhiên không cho phép, nhưng ta cũng nói cho hắn phương pháp chính xác!”
“Chỉ là hắn không thích hợp Khôi truyền thừa, hắn lần lượt tìm đến lão phu, đã dùng hết các loại biện pháp, cuối cùng hắn dường như hiểu ra, chỉ có chém chết lão phu, hắn mới có thể rời đi.”
“Người này, ngươi hẳn là cũng biết là ai, hắn gọi Thông Thiên đạo nhân, cũng là Thiên Tôn mà ngươi nhìn thấy trước đó. . .” Thủ Lăng Nhân nói đến đây, xoay người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nghe lời Thủ Lăng Nhân, nội tâm dấy lên sóng gió, nhưng sóng gió này, sau khi hắn nhìn rõ khuôn mặt Thủ Lăng Nhân lại lớn hơn.
“Lão gia gia ngươi. . .” Bạch Tiểu Thuần nghẹn ngào, bộ dáng Thủ Lăng Nhân trước mắt lại đột nhiên già đi quá nhiều, tựa như vừa từ trong mộ phần bò ra vậy, so với trước đó khác biệt cực lớn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được một luồng suy yếu đang từ từ sinh sôi trên thân Thủ Lăng Nhân.
“Ta đã già rồi. . . Tồn tại quá lâu quá lâu, có lẽ năm đó Chúa Tể, khi tạo ra ta, cũng không nghĩ tới ta sẽ tồn tại lâu như vậy. Theo vận mệnh ban đầu, khắc cửa thế giới mở ra, chính là thời điểm ta vẫn lạc.” Thủ Lăng Nhân chậm rãi nói, đối với sự già nua của mình, không có nửa điểm để ý.
“Thời gian của ta không còn nhiều lắm, cho nên mới có lần cưỡng ép xuất thủ này, đáng tiếc. . . dù vận dụng cấm thuật, cũng vẫn không thể chém chết hắn.”
“Mà ta, cũng vì lần xuất thủ này, khiến thời gian tồn tại lại một lần giảm bớt. . . Mảnh thế giới này, cũng vì vết sẹo cấm thuật, xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ vụn.” Thủ Lăng Nhân lắc đầu, trong thần sắc rất tiếc nuối.
Bạch Tiểu Thuần thở dốc dồn dập, giờ phút này hắn mới xem như triệt để hiểu rõ nhân quả, cũng nhìn ra sự tiếc nuối của Thủ Lăng Nhân, ngoại trừ việc lần này không giết chết Thiên Tôn thành công, còn có sự tiếc nuối khi nhiều năm trước, lúc có thể thành công lại bị nhiều loại hạn chế cản trở, không chọn xuất thủ, khiến Thiên Tôn trưởng thành.
Sợ rằng cũng chính vì nguyên nhân này, mới có lần bù đắp này!
“Chém giết thất bại, cũng nằm trong dự liệu của lão phu, chỉ bất quá vẫn muốn thử một chút thôi. . . Trên thực tế, khi ngươi còn chưa bước chân vào Man Hoang, lão phu đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự.” Thủ Lăng Nhân thở nhẹ một tiếng, trong mắt dần thâm thúy, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Người thừa kế Minh Hoàng?” Bạch Tiểu Thuần hô hấp trì trệ, tim đập rộn lên, không xác định hỏi một câu. Khi hắn thấy Thủ Lăng Nhân gật đầu, Bạch Tiểu Thuần lập tức nội tâm chấn động, hắn cảm thấy mình nếu giờ phút này vẫn không hiểu, đó chính là quá ngu xuẩn, điều này rất rõ ràng là hắn ưu tú, được Thủ Lăng Nhân coi trọng, muốn hắn trở thành người thừa kế của lão, trở thành Minh Hoàng!
Vừa nghĩ tới mình sắp trở thành Minh Hoàng, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, giờ phút này hít sâu, vội ho một tiếng, cố nhịn sự đắc ý khiêm tốn vài câu.
“Cái kia. . . lão gia gia, kỳ thật ta cũng không ưu tú như vậy. . . Bất quá ta đã chuẩn bị tốt rồi! A, đúng rồi, người thừa kế Minh Hoàng đều phải làm chuyện gì vậy?”
“Dung nhập Minh Hà, hồn trấn Minh Cung, thủ hộ đại mộ của Chúa Tể, trấn thủ luân hồi Minh Hà, trấn thủ cửa thế giới, tất cả những gì không chính thống, không thể đi ra ngoài!” Thủ Lăng Nhân thâm ý sâu sắc nhìn Bạch Tiểu Thuần, chậm rãi nói.
Bạch Tiểu Thuần nghe câu nói này, hơi trợn tròn mắt, phía sau thì ổn, nhưng mấy câu phía trước, hắn cảm thấy có chút không đúng, thế là liền vội vàng hỏi.
“Lão gia gia, hồn trấn Minh Cung là có ý gì vậy? Hồn tiến vào Minh Hà, đó. . . đó không phải là chết sao?” Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, sau khi thấy Thủ Lăng Nhân lại gật đầu, Bạch Tiểu Thuần lập tức hít một hơi, sắc mặt đều trắng, dùng sức lắc đầu.
“Lão gia gia, cái này. . . Ngươi xem ta cũng không ưu tú như vậy, ta là người không chịu ngồi yên, tật xấu cũng nhiều, nếu ta trấn thủ Minh Hà, nhất định sẽ xảy ra chuyện, trách nhiệm lớn như vậy, thân thể nhỏ bé này của ta gánh không nổi a, cái kia. . . Ngươi tìm người khác đi, ta. . . ta đi trước đây lão gia gia.” Bạch Tiểu Thuần khẩn trương nói, lập tức lui ra phía sau mấy bước, nhưng đúng lúc hắn lui ra phía sau, tay phải Thủ Lăng Nhân đột nhiên nhấc lên, hướng về Bạch Tiểu Thuần một trảo.
Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng, sắp khóc, tranh thủ thời gian hô to.
“Lão gia gia ta thật không được a, ta đi tới chỗ nào, chỗ đó đều bị ta vô tình gây tai họa, ta không muốn hại ngươi a. . .”
“Ồn ào! Lão phu còn chưa đầu óc mơ hồ đến mức để ngươi làm người thừa kế!” Thủ Lăng Nhân nhíu mày, dưới một trảo, không phải bắt thân thể Bạch Tiểu Thuần, mà là túi trữ vật của hắn, trong chốc lát, Hồn Tháp của Bạch Hạo liền từ trong túi trữ vật bay ra, rơi vào tay Thủ Lăng Nhân.
“Người thừa kế lão phu lựa chọn là Bạch Hạo, không phải ngươi.” Thủ Lăng Nhân nhàn nhạt mở miệng.
“A?” Bạch Tiểu Thuần ngây ngốc một chút, có chút trợn tròn mắt.